CHƯƠNG 271: ĐỪNG MONG RỜI KHỎI ANH
Sự thật chứng minh La Quyết Trình không phải uy hiếp cô ta, Lục Hi thực sự sáng sớm ngày thứ ba đã tới bệnh viện, anh mặc tây trang rất vừa người, nhưng sắc mặt lại không thả lỏng, thư phán quyết trong vụ án của Thẩm Dĩnh còn chưa ban bố, còn có rất nhiều điểm phải thương lượng, anh bận sứt đầu mẻ trán, một ngày chỉ ngủ ba bốn tiếng, dường như không có thời gian nghỉ ngơi.
Giang Sở Tinh nhìn thấy anh như vậy, đau lòng còn có chút tức giận, vì người phụ nữ Thẩm Dĩnh đó mà anh thậm chí làm tới bước này?
Không đế ý tới cuộc sống của mình, cũng mặc kệ tổn hại thân thể đến thế nào, vì người phụ nữ đó, anh dường như dùng tất cả sức lục hao phí vào vụ án.
Lục Hi như vậy cô ta chưa từng thấy, cũng chưa từng cảm nhận được, cho nên cô ta hận, cô ta đố kỵ, cô ta chán ghét Thẩm Dĩnh, chán ghét tất cả những thứ có liên quan tới Thẩm Dĩnh.
Đặc biệt là ánh mắt bây giờ Lục Hi nhìn cô ta, đã không còn sự yêu thương quan tâm ban đầu, chỉ còn lại toàn chán ghét.
Cho dù anh có gắng duy trì cân bằng, nhưng con người một khi có chút tâm tư, nhất định là có thể truyền ra qua ánh mắt, cho dù chỉ chút ít cũng có thể truyền ra chính xác.
Giang Sở Tinh biết trong phiên tòa này, Lục Hi trách cô ta, thậm chí còn hoài nghi cô ta.
Thấy người đàn ông đi vào, Giang Sở Tinh lập tức gượng dậy trên giường, miễn cưỡng cười: “Hi, anh đến rồi.”
Trước đây, lúc này anh thường sẽ hỏi cô ta thân thể thế nào, Giang Sở Tinh đã từng cảm thấy ngoại trừ bệnh tình, họ dường như không có gì để nói, cô ra vì vậy mà rất thất vọng đau lòng.
Nhưng bây giờ cô ta mới phát hiện, thì ra đó còn không phải tệ nhất, vì giờ này phút này, anh không nói câu quan tâm nào, đổ ập xuống chỉ là cậu chất vấn lạnh lùng: “Cô không muốn về Mỹ?”
Gặp lại, anh đã không còn nói với mình bất cứ đề tài nào, chỉ còn lại cuộc đối thoại tràn đầy mục đích.
Giang Sở Tinh có chút xấu hổ, sắc mặt không tự nhiên vén tóc bên tai: “Bác sĩ La không có chào hỏi em, hôm qua đột nhiên kêu em đi, còn nói là ý của anh, em cho rằng…”
“Quả thực là ý của tôi không sai.” Lục Hi cắt ngang câu cuối của cô ta, rõ ràng không nói hai câu, nhưng thái độ anh lại tràn đầy không kiên nhẫn: “Có vấn đề gì?”
“Hi…” Giang Sở Tinh không nhịn được.
Ánh mắt mở lớn vài phần, có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh, anh thế nào?”
“Người nên hỏi câu này là tôi đi.” Lục Hi đi về phía trước hai bước, đứng trước mặt cô ta, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ bên cạnh.
Khuôn mặt này khí sắc tốt hơn nhiều so với trước đây, thậm chí có chút hồng hào.
Anh bất giác nhớ tới bộ dạng của Thẩm Dĩnh trong trại giam, trong đầu lên lên khuôn mặt trắng bệch xanh xao đó, trong lòng căng thẳng.
Mới chỉ qua một thời gian, vai diễn của cô và Giang Sở Tinh giống như thay đổi cho nhau, mà anh ngoại trừ bất lực đừng nhìn xảy ra thay đổi đó, lại không có cách nào bảo vệ người phụ nữ mình yêu.
Mỗi lần nhớ tới những chuyện này, anh đều không có cách nào đối diện với Giang Sở Tinh, vì nhìn thấy cô ta thì sẽ nhớ tới Thẩm Dĩnh, nhớ tới tất cả những điều cô phải chịu, mà anh lại bất lực như vậy.
Giang Sở Tinh giỏi nhất là giả bộ hồ đồ, cô ta xem ra ngượng ngùng như vậy: “Hi, anh rốt cuộc có ý gì?”
“Tôi từng hỏi Khâu Trình, với tình huống thân thể hiện tại của cô có thể xuất hiện, về Mỹ đối với tôi và cô mà nói đều là chuyện tốt, cô ở trong nước tôi không có cách nào hoàn toàn chăm sóc cô, nhưng cô yên tâm, sau khi ra nước ngoài tôi sẽ sắp xếp người chăm sóc cô.”
Giang Sở Tinh nghe xong những lời này, lập tức đỏ mắt, cô không nghĩ tới người đàn ông này lại tuyệt tình như vậy.
Giống như mất đi toàn bộ sức lực, ngồi phịch xuống giường: “Hi, anh biết em không muốn rời khỏi anh, cho dù anh không thể ở bên cạnh em, em cũng không muốn rời xa anh!”
Nước mắt cô ta nói chảy là chảy, từng hàng rơi xuống: “Anh biết điều em muốn trước nay đều không phải những thứ này, em chỉ hi vọng có thể ở cùng một thành phố với anh, hít cùng một bầu không khí, chỉ cần như vậy thôi.”
Đáy mắt người đàn ông u ám, không biết nghĩ tới điều gì, khẽ lên tiêng: “Chỉ như vậy thôi sao?”
Nói xong, không đợi cô ta trả lời, Lục Hi lại nói: “Trong lòng cô rõ ràng nhất, điều cô muốn không chỉ như vậy.”
Tham lam của cô ta, dục vọng của cô ta, trải qua những chuyện này đã lộ ra rất rõ ràng.
“Em không có!” Giang Sở Tinh to tiếng phủ nhận: “Em biết vì chuyện vụ kiện, anh có oán hận em, anh cảm thấy là em hại Thẩm Dĩnh, nhưng pháp luật công bằng, nếu cô ấy không làm, sao có thể bị phán tội? Em biết anh yêu cô ấy, nhưng anh không thể vì yêu cô ấy mà quên tất cả chính nghĩa đạo đức!”
Chính nghĩa, đạo đức?
Lục Hi nhìn chằm chằm cô ta, càng phát hiện hai chữ này buồn cười.
“Ha.” Anh cười lạnh một tiếng, lạnh lẽo trong đáy mắt đông cứng lại, chỉ là tiếp xúc với ánh mắt của anh, cũng lạnh đến xương tủy: “Sở Tinh.”
Anh đột nhiên thấp giọng gọi tên cô ta, sắc mặt lại không thả lỏng: “Tuyệt đối đừng làm tôi bắt được điểm yếu của cô.”
Trong lòng Giang Sở Tinh như bị đập mạnh một cái, vì câu này mà cả người lạnh run, nếu nói trước đó anh đang thăm dò cô ta, vậy bây giờ, anh thậm chí lười giả vòe, trực tiếp đem tất cả hoài nghi và không tin tưởng bày lên trước mặt.
Cô ta dời ánh mắt, giọng nói yếu ớt: “Hi, anh đang nói gì, sao em nghe không hiểu…”
“Nghe không hiểu là tốt nhất.” Lục Hi không chỉ ra là chuyện nào, chỉ là ánh mắt khủng bố nhìn chằm chằm cô ta: “Chuẩn bị đi Mỹ đi, không phải đang thương lượng với cô, mà là thông báo.”
“Anh… Anh nhẫn tâm như vậy?” Giang Sở Tinh vẫn không bỏ cuộc, muốn giãy giụa lần cuối.
Nếu đổi lại là trước đây, nói không chừng Lục Hi sẽ mềm lòng, nhưng bây giờ, anh sớm đã không như vậy: “Để dành nước mắt của cô, tôi bây giờ rất kỵ những thứ này.”
Kỵ…
Nhìn thấy cô khóc đau lòng như vậy, anh lại nói kỵ, cô là cái gì không sạch sẽ sao?
Giang Sở Tinh từ từ nắm chặt tay: “Thân thể em đã ổn định rồi, vậy em không cần phải đi, huống chi ba mẹ em cũng an táng ở thành phố J, cho dù vì họ, em cũng không nên rời đi.”
Ai biết lần này đi thì lúc nào mới có thể quay lại?
“Cô không nói tôi quên mất.” Lục Hi đột nhiên cười vô cùng trào phúng: “Về lâu như vậy, cô còn chưa từng đến trước mộ thăm họ.”
“…” Mắt Giang Sở Tinh lóe lên hoảng loạn, cô ta vội nghiêng đầu, thế nào cũng không nghĩ tới sẽ kê đá đập chân mình: “Em, em đang chuẩn bị đi, hai ngày nữa…”
“Một tháng.” Lục Hi trực tiếp ra mệnh lệnh: “Tôi cho cô một tháng, một tháng sau cho dù thân thể cô tốt hay xấu, cô đều phải về Mỹ.”
Nói xong, anh giống như không muốn ở lại đây lâu thêm giây nào, lập tức xoay người rời đi.
Giang Sở Tinh hoàn toàn bị anh ép sụp đổ, kêu to: “Dựa vào cái gì! Anh dựa vào cái gì mà đối với em như vậy, rốt cuộc dựa vào cái gì!”