CHƯƠNG 139: NGỌT NGÀO DỊ THƯỜNG
Anh bỗng nhiên nói câu này, Ngu Thái Mục và Thẩm Dĩnh đều sững người.
Sững lại mấy giây, Ngu Thái Mục mới hoàn hồn: “Còn chưa đến thời gian làm việc, tổng giám đốc Lục anh cứ tự nhiên.”
“Được.” Lục Hi nói xong bèn kéo Thẩm Dĩnh đi ra, vừa đi đến cửa thì đột nhiên nhớ đến cái gì đó thì lại quay đầu lại nói: “Đúng rồi, tuy tôi không phải cấp trên công tư bất phân, nhưng dù sao đây cũng là bạn gái của tôi, bình thường vẫn mong chủ nhiệm Ngu có thể quan tâm nhiều hơn.”
Anh trực tiếp thể hiện rõ thái độ, không có bất mãn gì với Ngu Thái Mục cả, mà chỉ là nói một sự thật, mặc dù giọng điệu có phần thiên vị nhưng lại không khiến người khác phản cảm.
Có thể nói rõ trước mặt, so với ở sau lưng cần bản lĩnh hơn nhiều.
Với cả, anh nói như vậy cũng có vài phần đùa vui.
Ngu Thái Mục cũng không coi là thật: “Tổng giám độc Lục yên tâm, trong công việc tôi chắc chắn sẽ không làm khó cô ấy, tôi cũng không dám đâu.”
Thẩm Dĩnh thấy hai người đối thoại, cả người hoàn toàn hóa đá, ai có thể nói cho cô biết tại sao Lục Hi lại xuất hiện ở đây, tại sao anh lại nói mấy thứ đó với cấp trên của cô…
Lục Hi dẫn cô ra khỏi văn phòng, sau khi hai người đến văn phòng của tổng giảm đốc, Thẩm Dĩnh mới hoàn hồn lại, đứng ở cửa nhìn đàn ông đang ngồi trên sô pha lắp bắp nói: “Anh, anh vừa rồi…”
“Hửm?” Anh nhắc tách cà pha lên và ngấm nháp, thần sắc bình thường.
Thẩm Dĩnh không điềm tĩnh: “Anh vừa rồi nói cái gì với cấp trên của tôi đó!”
“Em không nghe thấy?”
“Tôi nghe thấy!” Thẩm Dĩnh đi đến trước mặt anh: “Ý của tôi là, anh sao có thể nói như thế, ngộ nhỡ anh ta hiểu lầm thì phải làm sao?”
“Hiểu lầm cái gì, em vốn chính là bạn gái của tôi.” Lục Hi vẻ mặt vô tội nói khiến Thẩm Dĩnh cũng cạn lời.
Anh không cho cô cơ hội thẫn thờ, cầm lấy điện thoại nội bộ trên bàn gọi cho thư ký: “Bảo nhà ăn đưa hai phần cơm đến đây, món gì sao? Không quan trọng, có vị chua ngọt thì lấy hết đến.”
Dứt lời, anh liền cúp máy, nới lỏng cà vạt ra, ngồi dựa vào ghế sô pha, anh vỗ vỗ lên chân mình: “Đứng đó làm gì, lại đây.”
Thẩm Dĩnh nghẹn giọng, cả người đều thấy không ổn, bất lực gọi tên của anh: “Lục Hi…”
“Tôi ở đây.”
“Anh rốt cuộc muốn làm cái gì!” Cô thật sự rất sợ Ngu Thái Mục sẽ có ý kiến với cô, trước đây Liên Vân có thành kiến với cô, không dễ dàng đến một cấp trên vừa công bằng vừa công chính, cô không muốn lưu lại ấn tượng không tốt cho người ta.
Lục Hi thấy cô thật sự lo lắng rồi khẽ thở dài, nhổm dậy kéo cô vào lòng: “Là tôi nói đâu phải em nói, em căng thẳng cái gì?”
Thẩm Dĩnh ngước nhìn anh, không nói gì.
Anh đưa tay xoa đầu cô: “Được rồi, không sao đâu, có tôi ở đây em sợ cái gì chứ? Sắp không kịp rồi, em ăn tạm cơm nhà ăn, buổi tối tôi lại dẫn em đi ăn cái khác.”
Đã nói như vậy rồi, có nghĩ nữa cũng không có tác dụng gì.
Thẩm Dĩnh gật gật đầu: “Tôi biết rồi… À đúng rồi, anh sao đột nhiên đi đến đây tìm tôi vậy?”
Nói đến đây, anh giơ điện thoại ra: “Gửi tin nhắn xong lại không thấy người đâu, gọi điện không thấy nghe thì tôi phải đích thân đi xuống bắt người chứ sao.”
Thẩm Dĩnh lúc này mới nhớ ra, vừa rồi Ngu Thái Mục gọi cô hơi đột ngột, điện thoại cô quên trên bàn.
Nhưng nghĩ đến chuyện anh đích thân xuống tìm cô, trong lòng cô thấy rất ấm áp: “Chính là vì tôi chưa ăn cơm sao?”
“Ừm.” Đang nói chuyện thì cơm đã được đưa đến, anh không để thư ký đưa vào phòng mà anh tự ra cửa lấy rồi đặt trên bàn: “Tôi trước đây cũng bận công việc ăn uống không đúng bữa cho nên dạ dày hiện nay cũng không tốt lắm, đừng coi đó như chuyện nhỏ.”
Thẩm Dĩnh nghe thấy anh đang nhắc nhở cô, trong lòng sớm đã trở nên mềm nhũn: “Anh ăn rồi sao?”
“Không có.” Anh nói xong thì khẽ cười, hài hước nhìn cô nói: “Em chưa ăn tôi nào dám ăn chứ?”
“!!!” Đột nhiên bị trêu như vậy, Thẩm Dĩnh có chút chấn kinh, đây còn là Lục Hi ăn nói cẩn thận của trước đây không vậy!
Anh nói như vậy, rõ ràng địa vị của cô đã cao hơn rất nhiều, không thể không nói là tâm tình của cô rất tốt.
Hai người ngồi trên sô pha, nhà ăn đã đưa đến bốn món, thịt xào dứa, thịt sốt chua ngọt, vịt quay, và một món rau xào, biết cô thích ăn vị chua ngọt cho nên toàn bộ đều là chua ngọt.
Thẩm Dĩnh vừa ăn vừa gắp cho anh, anh khi ăn cơm không thích nói chuyện, hoàn toàn tập chung ăn không nói một lời, có lễ nghi rất tốt trên bàn ăn, cho dù chỉ là một bữa cơm bình thường nhưng trên người vẫn toát ra vẻ thanh nhã.
Vẫn may bầu không khí cũng không tệ, ăn xong thì cũng sắp đến giờ làm, Thẩm Dĩnh lười bướng không muốn đứng dậy, đồ ăn thừa vẫn là anh đích thân thu dọn.
Làm xong, Lục Hi đi đến ghế sô pha bên cạnh ngồi rồi ôm cô ngồi lên đùi, cô hoàn toàn dựa cả vào anh, nếu từ phía sau nhìn dường như không nhìn thấy cơ thể của Thẩm Dĩnh.
“Ăn no chưa?”
“Không phải no, là căng.” Thẩm Dĩnh vừa nói vừa sờ cái bụng nhỏ của bản thân: “Bụng đều có rồi, xong rồi xong rồi, tôi sắp béo chết rồi.”
“Béo chút tay có cảm giác.”
“…”Thẩm Dĩnh nghe ra ý trong lời anh nói: “Tôi không muốn béo, éo sẽ thô.”
“Vậy sao?” Anh lén luồn tay vào trong áo của cô mà mặt mày không đỏ, tim không đập nhanh: “Tôi sờ thử.”
Thẩm Dĩnh vội vàng chặn động tác của anh lại, lo lắng nói: “Đây là văn phòng làm việc, anh làm cái gì vậy hả!”
“Người phụ nữ của tôi tôi còn không thể sờ sao?” Dương như nhìn không quen sự cản trở của cô, động tác của anh lại càng di chuyển ở eo ở cô nhanh hơn, lực đạo cũng không nhẹ.
Thẩm Dĩnh rên lên một tiếng, muốn đứng dậy mà cả tay lẫn chân đều vùng vẫy: “Anh buông tay ra, mau buông tôi ra…”
Lục Hi vốn không muốn làm cái gì, chỉ là muốn trêu chọc cô, nhưng lúc này bị cô tác động, ngược lại thật sự sinh ra mấy phần dục vọng…
Anh giữ chặt vai của cô, âm thanh nặng nề: “Đừng nhúc nhích!”
Thẩm Dĩnh rõ ràng cảm thấy thân thể của người phía sau có biến hóa, mặt lại càng đỏ: “Anh, anh…”
Lục Hi cố gắng bình ổn lại dục vọng của bản thân, ngữ khí cũng không tốt: “Tôi cái gì mà tôi, ai bắt em làm loạn, cố ý phải không?!”
Thẩm Dĩnh khóc không ra nước mắt: “Sao lại thành tôi cố ý chứ, ai kêu anh tinh trùng lên não chứ!”
Ban ngày ban mặt lại muốn giở trò lưu manh, đáng đời anh!
Qua một lúc, dục vọng trong cơ thể từ từ giảm đi, Thẩm Dĩnh nhảy ra khỏi ngực của anh, đứng cách xa anh tám trượng mới mở miệng nói: “Tôi đi đây.”
“Ừm.” Anh đứng lên, nhớ đến cái gì đó, anh trầm giọng phân phó cô: “Tối nay tan làm không cần đợi tôi, tôi phải đi xã giao, em cứ về trước.”
Bước chân của Thẩm Dĩnh dừng lại, lông mày vô thức cau lại: “Lại xã giao?”
Lục Hi quay người đi về bàn làm việc, đáy mắt lóe lên một tia áy náy, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh, lượng lự vài giây, cuối cùng vẫn không thể nói ra: “Ừm! Gần đây tương đối bận, có thể không có nhiều thời gian ở bên em.”
Hai tay của Thẩm Dĩnh nắm chặt, cưỡng ép những cảm xúc không vui trong lòng: “Không sao, anh cứ làm việc đi, tôi ở nhà đợi anh.”