CHƯƠNG 98: THỪA NHẬN THÂN PHẬN CỦA CÔ
Phóng viên nam vẫn chưa tỉnh táo lại từ trong sợ hãi cực độ vừa rồi, anh ta nhìn về phía thiết bị đã bị vỡ tan tác cách đó không xa, hai mắt run rẩy: “Anh, anh dựa vào cái gì mà đập thiết bị của tôi?! Anh không có quyền làm vậy!”
“Dựa vào cái gì sao?” Lục Hi liếc nhìn mấy tên phóng viên vây xung quanh: “Chỉ dựa vào việc tôi không tiếp nhận phỏng vấn của mấy người, mà anh lại va phải khiến người phụ nữ của tôi bị thương.”
Không thể nghi ngờ câu nói này chính là một quả bom, trong nháy mắt nổ tung tròng mắt của tất cả mọi người.
Vừa rồi Lục Hi nói cái gì?
Người phụ nữ của anh!
Vậy có phải nói rõ anh thừa nhận thân phận của cô Thẩm rồi không?!
Trong lòng mọi người đều lập tức có suy đoán, nhưng mà không còn ai dám hỏi ra giống như vừa rồi nữa, dù sao dựa vào khả năng của Lục Hi, chọc giận anh tuyệt đối không phải là kế hay.
Lục Hi bước lên phía trước một bước, người phía trước tự động nhường ra một con đường, anh đi đến trước mặt Thẩm Dĩnh, vươn tay: “Đứng dậy.”
Bờ vai Thẩm Dĩnh khẽ run lên, cảm thấy bản thân rất mất mặt, lại bị câu nói vừa rồi của anh khiến cho cảm động rưng rưng nước mắt.
Cho đến bây giờ cô chưa từng là một người yếu đuối, cũng không thích khóc, chỉ là mỗi lần ở bên cạnh anh, cô đều trở nên đặc biệt yếu đuối.
Trong thời khắc này, người đàn ông này là tất cả chỗ dựa của cô.
Thẩm Dĩnh đặt bàn tay mình vào trong lòng bàn tay của anh, ngay sau đó, anh kéo cô lên ấn vào trong ngực mình, bàn tay đè sau gáy cô, ngăn cản tất cả ánh đèn flash và những ánh mắt không tốt lành, chỉ để lại cho cô một vòng ôm vô cùng ấm áp.
Chỉ một động tác đơn giản, lại khiến cho bất cứ người nào ở đây đều không dám coi thường Thẩm Dĩnh, ánh mắt khi nhìn về phía cô có thêm mấy phần kiêng kị.
Cô là người phụ nữ đầu tiên khiến cho Lục Hi thừa nhận trước công chúng.
Chỉ là… anh cứ thừa nhận như vậy, chẳng lẽ không sợ miệng lưỡi thế gian sao?
Rõ ràng, trong lòng Lục Hi cũng biết suy nghĩ của bọn họ, cũng không định cho mọi người thời gian ảo tưởng hay suy đoán gì nữa: “Luật sư Nghiêm là do tôi giới thiệu cho cô Thẩm biết, chúng tôi vẫn luôn là quan hệ yêu đương, là từ sau khi cô Thẩm đệ đơn ly hôn ra tòa, vì vậy cũng không có gì không hợp lý, bao gồm tất cả bài báo nói cô ấy vượt quá giới hạn.”
Lục Hi chủ động lên tiếng khiến cho tất cả mọi người đều choáng váng, im lặng một lúc lâu, cuối cùng có một phóng viên run rẩy hỏi: “Ngài, chẳng phải trước đó ngài nói chỉ có quan hệ bình thường với cô Thẩm thôi sao?”
Ánh mắt sắc bén của người đàn ông đảo qua: “Quan hệ yêu đương bình thường, có gì không đúng?”
Hình như… cũng không có gì không đúng.
Phóng viên không thể phản bác, đành phải gật đầu: “… Đúng là như vậy.”
Lục Hi dời mắt, căn bản không thèm để ý đến việc người khác nghĩ thế nào: “Các ngươi có thể thoải mái đăng lời nói của tôi lên, chỉ cần là sự thật tôi sẽ không truy cứu bất kỳ trách nhiệm nào.”
Nói xong, anh liền ôm lấy Thẩm Dĩnh, đi thẳng vào thang máy, không thèm quay đầu lại.
Cửa thang máy đóng lại, để lại mấy phóng viên sững sờ đứng trong bãi đỗ xe, ngơ ngác nhìn nhau, sau mấy giây mới lấy lại được tinh thần, vội vàng tranh nhau chạy về phía xe của mình trước, tranh thủ thời gian biên tập tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra gửi cho văn phòng chính.
Một tin tức lớn như vậy, nhất định người nào đăng được đầu tiên thì sẽ bùng nổ lượt xem.
…
Cùng lúc đó, Thẩm Dĩnh được Lục Hi dẫn vào văn phòng của tổng giám đốc, ở trong ngực anh ngẩng đầu lên, vành mắt của cô vẫn còn chút ửng đỏ: “Vừa rồi anh nói như vậy, cũng không sợ ảnh hưởng không tốt đến mình sao?”
Dù sao bây giờ trên mạng đang công kích cô rõ ràng như vậy, nói cô là người phụ nữ lăng loàn, không đứng đắn, kỹ nữ,… nơi nơi xuất hiện các loại lời nói khó nghe, bây giờ anh nói như vậy không thể nghi ngờ đã dẫn tất cả lửa giận của mọi người lên trên người mình.
Mà anh lại bày ra dáng vẻ không thèm để ý chút gì: “Anh không để ý.”
Thẩm Dĩnh nhíu chặt lông mày: “Nhưng mà tôi để ý.”
Cô không muốn nhìn thấy nhất, chính là danh tiếng luật sư tốt đẹp cả đời được nhiều người ngưỡng mộ của Lục Hi, bởi vì cô mà bị rơi xuống bùn đất bần thỉu, cô không muốn anh vì cô mà bị phỉ nhổ, bị căm ghét.
Giọng điệu dịu dàng mà kiên định của người phụ nữ khiến đáy lòng Lục Hi run lên: “Không sao, tôi không phải Đoàn Trí Thiên, đã nói được như vậy có nghĩa là tôi đã làm tốt hai trăm phần trăm chuẩn bị bảo vệ em rồi.”
“Anh muốn làm gì?”
Lục Hi giơ tay lên xoa khuôn mặt không yên tâm của cô: “Em không cần lo lắng những thứ này, tôi sẽ sắp xếp tốt.”
Người ta mắng cô, là vì anh chưa đưa ra câu trả lời, bây giờ anh nói như vậy, chưa chắc người ngoài lại tiếp tục mắng chửi Thẩm Dĩnh như vậy nữa, hơn nữa anh cũng lo lắng, trong những người mắng chửi Thẩm Dĩnh này nhất định có một phần là thủy quân Đoàn Trí Thiên mời đến.
Chỉ có điều những việc này giao cho anh xử lý là được rồi, không cần vấy bẩn sự trong sáng và sạch sẽ của cô.
Sự thật chứng minh, Lục Hi nói được cũng làm được, sau khi anh bá đạo tuyên bố thân phận của Thẩm Dĩnh, chưa đến nửa giờ trên trang đầu đã xuất hiện tin tức này.
Trong nháy mắt đứng đầu hot search, đồng thời thậm chí nhiều trang web bị lag vì tin tức này.
Thẩm Dĩnh vẫn luôn ở trong văn phòng tổng giám đốc không ra ngoài, không phải là không muốn đi ra ngoài, mà thật sự không có lòng tin đi đối mặt với ánh mắt khác thường của người khác, đặc biệt là sau khi tin tức bị lộ ra ngoài.
Nhìn người đàn ông đang ngồi sau bàn làm việc tập trung xử lý việc, cô bước chậm đến gần: “Lục Hi, anh xem tin tức chưa?”
“Ừm.” Người đàn ông phát ra một âm mũi, trả lời qua loa, cũng không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn dừng trên tài liệu.
Đáy lòng Thẩm Dĩnh lo lợ không yên: “Cứ để bọn họ đưa tin như vậy sao?”
“Bộ phận PR đã can thiệp rồi, Bùi Dục có quan hệ, cũng đã đánh tiếng.”
Thẩm Dĩnh hiểu rõ, hóa ra anh thật sự có chuẩn bị mà đến.
Nhưng vẫn còn một vấn đề.
“Vậy tôi vẫn làm việc ở Hình Yên có phải không thích hợp lắm không?”
Vừa nói ra câu này, người đàn ông vẫn luôn thản nhiên làm việc không có phản ứng gì cuối cùng cũng dừng bút, động tác hơi ngừng lại, anh ưu nhã đóng nắp bút lại, ngước mắt lên đối mặt với ánh mắt của cô: “Có chỗ nào không thích hợp?”
“Không phải quan hệ của chúng ta có chút xấu hổ sao?”
Đôi lông mày anh tuấn hơi nhíu lại: “Em xấu hổ?’
“Không phải, là người khác.”
“Vậy liên quan gì đến tôi?” Anh tỏ vẻ không quan tâm đến bất kỳ ai, cố chấp như vậy khiến Thẩm Dĩnh có chút cảm động.
Thẩm Dĩnh khẽ than một tiếng, nhắc nhở anh: “Người khác sẽ bàn tán sau lưng anh.”
“Sẽ vậy sao?” Anh nhếch môi, như trong dự liệu mà nói: “Ít nhất ở trước mặt tôi, và ở trước mặt em, bọn họ không dám nói.”
“Nhưng mà…”
“Thẩm Dĩnh.” Lục Hi cắt ngang lời cô: “Bất luận chuyện gì khiến người ta cảm thấy bất ngờ thì đều sẽ không dễ dàng được tiếp nhận, chuyện của em và tôi cũng vậy, dù khi mới bắt đầu sẽ có người suy đoán trong lòng, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn phải tiếp nhận hiện thực, nên dù những thứ này đều là nhất thời, nhưng em nhất định phải tự đối mặt.”
Nếu như muốn ở bên nhau, nhất định phải có can đảm đối mặt với tất cả, Thẩm Dĩnh biết đây là điều mà anh muốn nói, chỉ là cô lo lắng anh sẽ bị mình liên lụy mà thôi.
Nhưng mà xem ra, anh cũng không thấy sợ hãi, vì vậy cô cũng không cứ lùi bước mãi như vậy.
Thẩm Dĩnh hít sâu hai cái, lấy can đảm: “Vậy lát nữa tôi sẽ quay về phòng làm việc.”
“Lại đây trước đã.” Lục Hi ngoắc tay với cô: “Lại gần tôi một chút.”
Không biết anh lại muốn làm gì, Thẩm Dĩnh vẫn đang trong kỳ kinh nguyệt, cũng không sợ anh sẽ làm bậy, đi đến bên cạnh anh: “Sao vậy?”
Người đàn ông đứng dậy nắm lấy cằm cô rồi hôn xuống, nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt nước, rất nhanh đã rời khỏi: “Đi đi.”
Ấm áp trên môi chỉ dừng lại một giây, suýt nữa Thẩm Dĩnh không phản ứng kịp, đưa tay đẩy anh ra, vội vàng cất tiếng: “Tôi đi đây.”
Lục Hi nhìn theo bóng hình nhỏ bé dần biết mất trong tầm mắt, cửa phòng làm việc mở ra lại đóng vào, hoàn toàn ngăn cách hình bóng của cô, người đàn ông trở lại chỗ ngồi, lại giở tài liệu lần nữa, nhìn mấy lần đều không thể tập trung.
Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên anh không thể tập trung làm việc.
Bờ môi mỏng của người đàn ông tự giễu nhếch lên, mời rời khỏi chưa đến một phút mà bắt đầu nhớ rồi, Lục Hi à Lục Hi, ngươi đúng là hãm sâu lắm rồi mà không biết.