CHƯƠNG 176: XẢY RA BIẾN CỐ
“Lục Hi khó có được lãng mạn một lần, sao có thể thiếu chúng tôi được!” Hai tay Bùi Dục đút vào túi quần, hihi haha đi tới, không biết có phải do bầu không khí quá tốt hay không, gương mặt yêu nghiệt kia lại khiến người khác cảm thấy đang vui mừng.
La Quyết Trình liếc anh ta một cái: “Ai cùng một nhóm với cậu, chỉ có mình cậu thôi.”
“Ôi chao, thật là vô tình!” Bùi Dục nhìn thấy Thẩm Dĩnh cầm hoa trong tay và chiếc nhẫn, nhịn không được líu lưỡi: “Ngược cẩu a…”
Lưu Sinh Yên đứng ở một bên, giọng nói trêu ghẹo nhìn về phía hai người: “Chúc mừng nha.”
Vẻ mặt kia giống như cô và Lục Hi đang kết hôn…
Duy chỉ có một người tương đối bình thường là Điền Tang Tang, nhìn Thẩm Dĩnh hạnh phúc làm trong lòng cô ta cũng vui vẻ theo, đặc biệt là chiếc nhẫn trên ngón tay cô, quả thật đẹp mắt khiến người khác nhìn chăm chăm.
Thẩm Dĩnh cũng ngầm hiểu trong lòng, có lẽ muốn cho cô niềm vui bất ngờ, lại cảm thấy chỉ có hai người cũng không tính là chính thức, cho nên mới gọi mọi người đến, xem như đây là những người chứng kiến, đủ để cho thấy anh có bao nhiêu nghiêm túc với chuyện này.
Sau khi lên tiếng chào hỏi lẫn nhau, mọi người cũng ngồi xuống. Lục Hi ngồi ở vị trí chủ vị, Thẩm Dĩnh thì ngồi bên cạnh anh, mọi người đều là bạn bè nhiều năm như vậy, cũng không quan tâm đến vị trí ngồi, muốn ngồi sao thì ngồi.
Rất nhanh, phục vụ đã đem những món ăn đến, điểm đặc biệt của đồ ăn Pháp chính là được trưng bày đẹp mắt nhưng mỗi phần ăn lại nhỏ, nhưng lại có nhiều món, mùi hương cũng không tệ, lại có chút rượu nho trắng, làm cho mọi người càng hưởng thụ.
“Trước đó không phải chúng ta đã nói à, ai sẽ là người đầu tiên tên quyết định kết hôn trước. Lúc đó còn nghĩ là Lưu Sinh Yên, không ngờ vậy mà lại là Lục Hi, vẫn là cậu nói đúng nhất.” Bùi Dục nhớ đến vụ cá cược giữa mọi người, thoáng cái đã hai năm trôi qua, có thế nào cũng không nghĩ đến Lục Hi là người ra tay nhanh nhất.
Dù sao trong mắt anh ta, ngoại trừ anh là một người trưởng thành và thành thục, anh còn có sự tàn nhẫn và lạnh lùng. Một người như vậy thường có rất ít cô gái có thể theo đuổi được, hơn nữa, anh cũng sẽ không cho người khác cơ hội.
Ai ngờ đâu nửa đường lại gặp phải Thẩm Dĩnh, vậy mà có thể khiến anh ngoan ngoãn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Bùi Dục liền có chút cảm giác khó chịu: “Ai, không ngờ Lục Hi như một bông hoa cao quý trên núi như vậy mà lại bị người khác hái xuống, này…”
Anh ta lại tiếp tục thở dài, giống như thật sự rất tiếc nuối.
Lục Hi hướng tầm nhìn về phía anh ta, trong mắt đều là lưỡi dao.
Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy trên mặt một trận nóng bỏng, cảm giác tất cả mọi người đều đang trêu chọc cô, trong lúc nhất thời hơi không chống đỡ được, thuận miệng tìm lý do chuồn đi: “Tôi, tôi đi nhà vệ sinh một chút.”
Cô để khăn ăn trên đùi qua một bên, đứng dậy muốn đi, Điền Tang Tang phụ họa nói theo: “Cùng đi đi.”
Lục Hi nhìn bóng lưng vội vã rời đi của người phụ nữ, bất đắc dĩ mấp máy môi, đôi mắt mang theo ý cười nhìn về phía Bùi Dục: “Thẩm Dĩnh da mặt mỏng, cậu đừng có chọc cô ấy.”
“Tôi đã nói gì đâu?” Mặt Bùi Dục tràn đầy vẻ vô tội, khoa trương ôm lấy cánh tay La Quyết Trình: “Cậu nhìn Lục Hi đi kìa, chưa gì mà đã kết hôn rồi, nói giỡn một chút cũng không cho nữa.”
La Quyết Trình rút cánh tay ra, tính tình không tốt đẹp mà trừng anh ta một cái: “Cậu nghĩ là ai cũng như cậu hả, da mặt dày như xi măng trên tường, nói như thế nào cũng không đỏ mặt.”
“Ây ây ây, các người!” Bùi Dục nhìn mọi người đều chỉa mũi nhọn về mình, ngồi im không nói.
La Quyết Trình và Lục Hi nhìn nhau, Lưu Sinh Yên đột nhiên hỏi một câu chen vào: “Nhưng mà nói thật thì cậu làm ra sự kiện lớn như vậy, đã xác định chắc chắn là Thẩm Dĩnh rồi?”
Lục Hi không nói chuyện, một tay nắm ly thủy tinh trên bàn, cái tay còn lại tự nhiên đặt trên đùi, cho dù tư thế ngồi ưu nhã như cậu chủ, tình cảm nơi đáy mắt đã nói rõ hết tất cả.
“Còn dùng nhẫn kim cương để thổ lộ, chắc chắn đã nghĩ kỹ rồi.”
Lời của Lưu Sinh Yên không khiến người khác kinh ngạc đến chết thì thôi: “Chuẩn bị lúc nào thì kết hôn?”
Lục Hi hơi buồn cười nhìn anh ta: “Không vội, bây giờ vẫn còn sớm.”
Mặc dù trong lòng anh đã xác định là Thẩm Dĩnh, nhưng kết hôn cũng không phải là chuyện của hai người, người trong nhà vẫn còn thành kiến với Thẩm Dĩnh rất lớn, nếu muốn thay đổi cái nhìn của bọn họ thì còn phải cần thêm thời gian.
…
Trong nhà vệ sinh, sau khi Thẩm Dĩnh giải quyết xong vấn đề sinh lý, đứng trước bồn rửa tay ấn xà phòng lên tay, rửa đến một nửa lại nhớ đến chiếc nhẫn trên tay, sợ làm bẩn chiếc nhẫn, tháo xuống để ở một bên, chờ rửa tay xong, lau sạch sẽ mới đeo lên lần nữa.
Điền Tang Tang nhìn động tác của cô, cảm thấy cô rất đáng yêu: “Nhẫn kim cương không có dễ bị hư như vậy đâu, không cần phải tháo xuống.”
Thẩm Dĩnh đương nhiên cũng biết như vậy, chỉ là bây giờ mới là ngày đầu tiên đeo, cho nên mới cực kỳ giữ gìn, không dám để đồ vật khác nào lên: “Để cô chê cười rồi.”
Điền Tang Tang cười lắc đầu, trong giọng nói cũng có chút ghen tị: “Cậu Lục rất tốt với cô.”
Một người đàn ông cao ngạo như vậy lại chịu cúi đầu mà làm những chuyện này vì cô, không cần nói cũng biết dọa người ngoài bao nhiêu, không biết có bao nhiêu người phụ nữ muốn trèo lên người anh, nhưng người đàn ông chỉ làm những thứ này cho một mình cô.
Thẩm Dĩnh bị cô ta nói cho ngại, tùy tiện tìm chủ đề khác: “Gần đây bệnh viện có bận không?”
Nhắc đến công việc là Điền Tang Tang lại cảm thấy một bụng đau khổ: “Bận thì cũng được, chủ yếu là…”
Cô ta đè thấp âm thanh, nhích lại gần rồi nói tiếp: “Bác sĩ La dạo này cứ buồn vui thất thường, khiến lòng tôi cũng cũng hoảng loạn theo.”
Buồn vui thất thường?
La Quyết Trình?
Không thể nào chứ, từ ngữ này dùng để miêu tả Lục Hi, cô còn có thể tin tưởng được mấy phần, nhưng lại dùng trên người La Quyết Trình thì vẫn cảm thấy không phù hợp.
Trong lòng cô, bạn bè tốt bên cạnh Lục Hi, chỉ có La Quyết Trình được xem là một người tương đối ấm áp.
“Ôi, cô không biết đó chứ, trong công việc thì thường tìm lỗi của tôi, cho dù không có cũng phải tìm ra lỗi, tôi cũng không biết mình có gì không vừa mắt.” Vẻ mặt Điền Tang Tang không biết làm sao, thật sự là bị tra tấn khiến tinh thần sụp đổ.
Thẩm Dĩnh có chút suy nghĩ đăm chiêu: “Theo tôi thấy thì bác sĩ La thích cô rồi.”
Nếu không phải thì anh ta cũng sẽ không dẫn theo Điền Tang Tang đến cuộc họp mặt của bọn họ.
Thẩm Dĩnh thấy cô ta đau khổ nhăn mặt cũng không tiếp tục hỏi thêm nữa, hai người quay về bàn ăn, món ăn trên bàn cũng chưa vơi đi bao nhiêu, mấy người đàn ông đang bàn chuyện tới chiều đi hoạt động tập thể một chút, chơi bowling hoặc golf là lựa chọn đầu tiên.
Nhưng vào lúc này, điện thoại của La Quyết Trình lại đột nhiên vang lên.
Mắt anh ta nhìn màn hình trên điện thoại, nhanh chóng bắt máy: “Alo, tôi là La Quyết Trình…cái gì! Bây giờ mau tìm một bình thuốc màu vàng, lấy hai viên cho cô ấy uống, tôi lập tức tới ngay!”
Đột nhiên, lời nói của mọi người đều bị mắc tại cổ họng, sau đó dặn dò thêm hai câu. Sau khi cúp điện thoại, anh ta lập tức đứng dậy, vẻ mặt anh ta gấp gáp, cả khuôn mặt đều đầy nét lo lắng: “Lục Hi, bây giờ chúng ta đến biệt thự Thành Bắc một chuyến, Giang Sở Tinh xảy ra chuyện rồi.”