CHƯƠNG 304: ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI, TÔI KHÔNG MUỐN
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” La Quyết Trình liên tiếp nói hai lần, tảng đá lớn treo trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống đất. Anh ta sợ những năm này Thẩm Dĩnh sống không thoải mái, vậy Lục Hi sẽ áy náy đến mức nào? Đoán chừng Thẩm Dĩnh cầm dao đâm chết anh, anh cũng không từ chối nhỉ?
Cũng may tất cả đều vượt qua dự đoán.
“Tiếp theo cậu định làm như thế nào?” Thời gian trôi qua năm năm, hai người gương vỡ lại lành? La Quyết Trình vô thức cho là hai người bọn họ sẽ ở cùng bên nhau một lần nữa.
Nhưng không ngờ khi nghe được câu nói này, người đàn ông ở bên kia im lặng hết nửa phút mới mở miệng nói: “Không biết nữa.”
La Quyết Trình lại cảm thấy như bị thứ gì đó chặn ở cổ, cực kỳ kinh ngạc: “Cái gì?”
“Hình như cô ấy rất chống đối lại tôi, vẻ mặt tối hôm nay của cô ấy, tôi đều có thể thấy hết ở trong mắt.” Không phải là dáng vẻ muốn thoải mái nói chuyện với anh, mà là như khủng hoảng lâm vào đại dịch.
La Quyết Trình nhíu mày đứng dậy từ ghế sofa, lo lắng đi qua đi lại trong phòng. Dựa theo lẽ thường mà nói thì tình cảm của bọn họ tốt như vậy, bởi vì một chuyện bất đắc dĩ mới tách ra, bây giờ lại gặp nhau một lần nữa… Nghĩ đến cái này, đột nhiên suy nghĩ của anh ta dừng lại, trong đầu lóe lên một suy nghĩ. Đúng vậy, đối với Lục Hi mà nói cuộc gặp gỡ lần này đáng giá để vui mừng, nhưng đối với Thẩm Dĩnh thì sao? Nếu như năm năm nay cô vẫn còn sống, thì tại sao không đến tìm anh?
Có lẽ cô không có dự định trở về.
Nghĩ đến đây, trái tim La Quyết Trình lại treo lên một lần nữa. Thời gian năm năm này, Nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng đủ để thay đổi tình cảm của một người, kết quả xấu nhất là Thẩm Dĩnh đã có người khác.
Suy nghĩ này xuất hiện khiến La Quyết Trình giật nảy mình, anh ta từ chối theo bản năng và không muốn tin tưởng, cũng sợ Lục Hi nghỉ thêm sẽ kích thích mâu thuẫn giữa hai người, nhẹ nhàng trấn an anh: “Cậu cũng đừng có gấp, mới gặp nhau rất có nhiều chuyện chỉ dùng một hai câu sẽ nói không rõ ràng, cho cô ấy một chút thời gian, cũng cho cậu một chút thời gian.”
“Tôi biết.” Người đàn ông vô cớ buồn bực nở nụ cười: “Hiện tại thì tôi có lập trường gì để ép buộc cô ấy?”
La Quyết Trình nhìn ra sự chua xót và bất đắc dĩ trong lòng anh, trong lúc nhất thời cũng không nói gì, thậm chí không biết nên an ủi người đàn ông thất tình này như thế nào.
“Quyết Trình, cậu không biết bộ dáng bây giờ của cô ấy đẹp như thế nào đâu, tôi có nằm mơ cũng muốn nhìn thấy cô ấy.” Nói xong, hốc mắt của anh cảm thấy nóng nóng, người đàn ông đưa tay ai đè lông mày lại, ngăn chặn ẩm ướt dâng lên nơi đáy mắt: “Kiên trì trong mấy năm nay của tôi cuối cùng cũng không phí công.”
Những năm này, anh sống khó khăn đến mức nào, trong lòng giày vò đến lúc nào, La Quyết Trình có thể tận mắt nhìn thấy. Bây giờ có kết quả như vậy, anh có thể nhận lại phần tình cảm mất mát kia, tất cả đều sẽ tốt, chỉ cần có người ở đây, tất cả đều sẽ tốt thôi.
Khi hai người đang tâm sự, bỗng nhiên sau lưng truyền đến âm thanh lách cách. Lục Hi lập tức quay đầu nhìn theo tiếng vang, chỉ thấy người phụ nữ một tay nhấc bộ lễ phục, một tay che ngực, khung hình bằng thủy tinh trên tủ đầu giường ở bên cạnh cô đã bị đụng ngã xuống mặt đất.
Cô lo sợ không yên ngước mắt lên, vừa lúc chạm phải cặp mắt tĩnh mịch kia.
Cách một cánh cửa thủy tinh trong suốt, sự hốt hoảng khi hai ánh mắt va chạm chỉ có tăng lên chứ không giảm, phản ứng đầu tiên của Thẩm Dĩnh chính là – chạy.
Cô xoay người đi, không để ý đến chuyện mang giày, đầu ngón chân trắng nõn mượt mà của cô rơi xuống mặt đất, hốt hoảng chạy ra phía cửa.
Ngón tay vừa chạm vào tay cầm cánh cửa, không chờ cô nắm chặt, sau lưng đột nhiên truyền đến một trận gió lớn, một giây sau cả người của cô đều bị khiêng lên.
Không sai, là khiêng, đầu cô hướng xuống đất, cô mở miệng cắn đầu vai của người đàn ông, cả người cô đều hướng thẳng xuống đất.
“A!” Thẩm Dĩnh hoàn toàn không có chút phòng bị nào, hoảng hốt kêu lên một tiếng, đôi tay nhỏ nhắn dùng sức đánh lưng của người đàn ông: “Thả tôi xuống đi. Lục Hi, anh thả tôi xuống.”
Cảnh tượng trước mắt xoay chuyển, cô nhìn người đàn ông bước từng bước một đến bên giường, trong lòng nổi lên một loại dự cảm không tốt, hai chân điên cuồng đá lung tung.
Một tay Lục Hi khống chế thân thể của cô, thiếu chút nữa đã bị cô chiếm thế thượng phong, thân thể nhỏ nhắn trượt xuống một chút. Anh giật mình, lập tức đặt thân thể của cô vào chiếc giường lớn mềm mại.
Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy cả người mình nảy hai lần trên chiếc giường lớn này, đầu có chút choáng váng. Ở chỗ cô không nhìn thấy được, váy đã bị sốc lên, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn khiến người khác chói mắt.
Trong lúc cô còn chưa định thần lại, phía trên người bỗng nhiên có một thân thể nóng như lửa đốt ập đến, không cần mở mắt ra cô cũng biết đó là ai. Là hương Vị mang theo mùi gỗ thông, nó như khắc vào trong người cô rất rõ ràng.
“Đừng chạm vào tôi, tôi không muốn.” Cô vung tay vung chân lung tung, đôi mắt to ước sủng nhìn anh chằm chằm, giống như là đang nhìn ôm thần.
Lục Hi bị ánh mắt này của cô đâm đến trái tim thắt chặt, đại khái cũng biết cô không đồng ý tiếp xúc thân mật với mình, nhưng thật sự thấy được cô thà chết chứ không chịu khuất phục, nhớ đến lúc thân mập vô hình trước kia dường như là đang châm chọc anh.
Anh không muốn dùng sức quá mạnh, cũng không muốn làm chuyện cô không tình nguyện, đang chuẩn bị đứng dậy lại nghe được bên tai truyền đến một tiếng gọi bén nhọn: “Lục Hi, anh không thể đụng vào tôi, tôi đã có bạn trai rồi, không cho phép anh làm như vậy với tôi.”
Bạn trai.
Hai chữ này thành công làm cho động tác của người đàn ông trở nên cứng đờ, cô nói cái gì anh đều có thể chấp nhận được, anh cũng đã chuẩn bị xong tâm trạng bị oán giận, bị trách móc. Nhưng cô vừa mới nói cái gì vậy?
Cô ở nước ngoài tìm người khác?
Nghĩ đến khả năng này, nghỉ đến dáng vẻ năm năm qua cô thân mật ở bên cạnh một người đàn ông khác, trong lòng Lục Hi như sinh ra hàng nghìn hàng triệu con kiến đang gặm cắn thịt của anh.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của cô, anh tức giận mỉm cười. Đôi chân dài mạnh mẽ ngăn chặn lại hai chân nhỏ đang lắc lư của cô, bàn tay dễ như trở bàn tay đưa hai cổ tay mảnh khảnh của cô lên đỉnh đầu, hoàn toàn khống chế được cô, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm gương mặt của cô: “Thẩm Dĩnh, có bản lĩnh thì em lặp lại một lần nữa xem.”
Thẩm Dĩnh vốn là bị anh hù dọa hoảng sợ nên không lựa lời, năm năm này cô nào có người bạn trai nào đâu, ngay cả một người mập mờ cũng không có. Mã Thiên Xích được xem như là một ví dụ điển hình, bọn họ rất trong sạch, không hề xảy ra chuyện gì.
Chỉ là lúc này nhìn thấy sắc mặt ác liệt của anh, cô bỗng nhiên không muốn giải thích gì cả. Dựa vào những chuyện mà năm năm trước anh đối xử với mình, năm năm sau vẫn còn sức lực mà khi dễ cô?
Cô trừng mắt nhìn anh, thật sự không biết gương mặt mình bởi vì tức giận mà đỏ ửng, dưới ánh đèn nhìn giống như là một cô gái nhỏ thẹn thùng: “Tổng giám đốc Lục, xin tự trọng.”
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, ánh mắt tối đen như mực khóa chặt trên gương mặt của cô, khuôn mặt tuấn tú âm trầm: “Mới vừa rồi còn gọi tên của tôi, hiện tại đã gọi là tổng giám đốc Lục, thật là dễ quên nha, vẫn là phải phân rõ giới hạn với tôi à?”
Thẩm Dĩnh bị anh chế trụ không thể động đậy được, thân thể hai người dựa vào rất gần, hô hấp dồn dập của cô khiến đường cong trên ngực của mình có thể chạm đến thân thể cứng rắn của người đàn ông, cô cảm thấy nhục nhã, điên cuồng vùng vẫy: “Anh đã biết tôi muốn phân rõ giới hạn, cần gì phải làm chuyện hạ lưu như vậy?”
Hạ lưu.
Cõi lòng anh tràn đầy chờ mong lên lầu nhìn cô, tâm tâm niệm niệm muốn xác nhận tình trạng của cô, anh không hy vọng xa vời cô có thể hiểu được được cảm giác tan nát cõi lòng trong năm năm qua của mình, bởi vì là do anh sai, nên anh đáng phải nhận lấy, nhưng trong miệng của cô lại biến thành hạ lưu.
Lục Hi bị hai chữ này làm tổn thương cho thương tích đầy mình, tim giống như bị khoét một cái lỗ thật lớn, máu ào ạt chảy ra bên ngoài, trong cặp mắt tối tăm kia nổi lên tầng tầng gợn sóng: “Em nói tôi…hạ lưu?”