CHƯƠNG 266: BẮT ĐẦU PHIÊN TÒA
Sau khi Phùng Tuyết Du rời khỏi cục cảnh sát, ngày hôm sau liền tới khu Hồng Uyển để thăm ba mẹ Thẩm Dĩnh.
Hai người già mỗi ngày đều lo lắng và căng thẳng nên gầy đi rất nhiều, đặc biệt là Thẩm Tri Lịch, vốn tinh thần phấn chấn ai gặp cũng khen khí sắc tốt, bây giờ cả người già nua không ít, trên người mặc áo sơ mi đã bạc màu, , trên mặt không có sức sống, Đào Ly Hinh càng không cần nói, đầu nhiều tóc bạc, ánh mắt khóc đến có chút vẩn đục.
Phùng Tuyết Du từ nhà mang tới rất nhiều đồ bổ, biết họ có lẽ không có thời gian ăn, nhưng trong lòng vẫn không yên tâm: “Chú dì, hai người không cần lo lắng, hôm qua con đến thăm Tiểu Dĩnh, cậu ấy rất tốt, mặc dù ở trong cục cảnh sát nhưng Lục Hi đã chào hỏi rồi, mọi người đều rất chăm sóc cậu ấy, ăn uống đều là một mình, xem ra cũng không quá tệ so với bên ngoài.”
Tha thứ cho lời nói dối hiện tại của cô, vì cô thực sự không nhẫn tâm nói ra sự thực trước mặt hai người lớn tuổi đã ngoài năm mươi.
Đào Ly Hinh vừa nghe cô nói vậy, ánh mặt cũng mở lớn, nắm chặt tay cô, sức lực rất lớn lại không biết: “Con nói cái gì? Con đi gặp Thẩm Dĩnh rồi!?”
Phùng Tuyết Du giơ tay vỗ vỗ mu bàn tay bà, ai ủi: “Đúng vậy dì, con đi rồi.”
“Nó, tình huống nó bây giờ thế nào? Thân thể không có việc gì đi, có nói chuyện tố tụng với con không, lúc nào mới có thể được thả ra?” Đào Ly Hinh vội vàng hỏi: “Dì tin Dĩnh Dĩnh tuyệt đối sẽ không làm chuyện phạm pháp giết người, từ nhỏ dì và ba nó đã dạy nó, nó không phải đứa bé như vậy…”
“Con biết dì, dì trước đừng nôn nóng, hiện tại vụ kiện cũng chưa mở phiên tòa thẩm tra xử lý, tất cả đều chưa rõ ràng, truyền thông bên ngoài bất kể là thật hay giả đều tuyên truyền lung tung, để thu hút sự chú ý.
Đàn ông không dễ gì rơi nước mắt, Thẩm Tri Lịch cả đời kiên cường cũng không nhịn được đỏ mắt: “Thẩm Dĩnh bây giờ thế nào, vẫn còn tốt chứ?”
“Rất tốt, cậu ấy còn kêu con đến thăm hai người, sợ trong nhà lo lắng.”
“Sợ trong nhà lo lắng còn không liên lạc!” Thẩm Tri Lịch nói rồi thì tức giận, không phải thật sự trách cô, mà là không muốn một mình cô chịu đựng nhiều như vậy.
“Cục cảnh sát có quy định, không có cách nào nói chuyện với gia đình, chú đừng vội, Dĩnh Dĩnh thật sự không sao.” Phùng Tuyết Du lại nói với hai người rằng Thẩm Dĩnh sẽ không sao, sợ họ lo lắng sinh bệnh.
Lớn tuổi vậy rồi không thể sơ suất, cảm xúc kích động một chút cũng chịu không nổi.
Cục đá trong lòng treo lâu như vậy, hôm nay cuối cùng đã rơi xuống vài phần, hai người đều lén lau nước mắt, Đào Ly Hinh rốt cuộc là phụ nữ nên cảm tính một chút, hễ khóc là có chút không nhịn được: “Ông Thẩm, ông nói hai chúng ta đời này thành thật, cần cù, rốt cuộc là đã làm chuyện ác gì mới gặp phải những chuyện này…”
Thẩm Tri Lịch không nói chuyện, sắc mặt không quá tốt.
Phùng Tuyết Du vỗ vỗ vai hai người, nhẹ nhàng an ủi: “Chú dì, hai người đừng buồn, Thẩm Dĩnh ở trong đó nhất định cũng rất lo lắng cho hai người, biết hai người buồn như vậy cậu ấy hẳn sẽ trách con, cậu ấy nói vụ kiện không bao lâu nữa thì sẽ kết thúc, đến lúc đó cậu ấy có thể về nhà rồi.”
“Vụ kiện…” Giọng Đào Ly Hinh nghẹn ngào nói không ra lời, đứt quãng: “Vụ kiện dễ dàng vậy sao?”
“Lục Hi đang giúp cậu ấy, có lẽ tỷ lệ thắng sẽ rất lớn.” Lúc này Phùng Tuyết Du còn không biết người đàn ông đó đã quyết định nhận tội.
Thẩm Tri Lịch ôm Đào Ly Hinh vào lòng, cảm khái thở dài: “Số mệnh… đều là số mệnh…”
Phùng Tuyết Du nhìn cũng không nhịn được đau lòng, thật sự hy vọng tất cả đều có thể nhanh chóng kết thúc, để cuộc sống quay về quỹ đạo, nếu không cứ thế này, có lẽ không ai có thể kiên trì được.
Ngay cả cô trong lòng cũng sắp ngạt thở, huống chi là đương sự.
Cô nhìn xung quanh nhà Thẩm Dĩnh, ánh mắt cuối cùng lại rơi trở về trên người của Thẩm Tri Lịch và Đào Ly Hinh, không ngừng cầu xin, tốt lên đi, hãy mau tốt lên đi.
…
Thẩm Dĩnh không biết mình sao lại ở phòng tạm giam hai đêm, cô chỉ biết khi bên ngoài có người nói muốn dẫn cô ra, chân cô cũng có chút đứng không vững.
Trong phòng quá ẩm ướt, cơm nước lại không hợp khẩu vị, mang thai cần dinh dưỡng nhiều lại không đủ, dẫn đến cả người cô đều yếu ớt vô cùng.
Thấy dáng cô loạng choạng một chút, người bên cạnh hỏi: “Không sao chứ, cô Thẩm?”
“Không sao.”
“Lát nữa phải lên tòa, nếu cô không thoải mái ở đâu thì bây giờ nhanh chóng nói.”
“Ừ, tôi biết.” Thẩm Dĩnh cắn chặt răng chịu đựng, nếu cô không thoải mái vậy thời gian mở phiên tòa còn phải dời lại, một không muốn tiếp tục đợi nữa.
Thẩm Dĩnh bị người ta áp tải vào xe, cả đường xe đi rất ổn, còn chưa tới cửa tòa án thì đã cảm thấy có xe chầm chầm đi theo phía sau.
“Những ký giả này, vì tin tức mà mạng cũng không cần sao!” Một người chịu trách nhiêm áp giải trong số đó oán hận tài xế.
“Không phải nói sao, có lẽ một tin tức có thể kiếm không ít tiền.”
Thẩm Dĩnh nghe cuộc đối thoại của hai người trong lòng bi thương, không biết từ lúc nào mình lại trở thành đề tài nói chuyện trong miệng của người khác.
Còn may bên ngoài không nhìn thấy tình hình trong xe, như vậy trong lòng cô mới có vài phần cảm giác an toàn.
Lúc xe áp giải đến cổng tòa án, rất nhanh đã bị ký giả của các công ty truyền thông bao vây, nhìn máy ảnh SLR và ống kính, Thẩm Dĩnh ngồi tại chỗ tay chân lạnh run.
“Cô Thẩm, đợi lúc xuống xe chúng tôi sẽ che đầu cho cô, phiền cô phối hợp một chút.”
Thẩm Dĩnh nhìn tấm vải xám đậm trong tay người đó, hai tay bên người nắm chặt, trong lòng đột nhiên kiên định một suy nghĩ: “Không cần, tôi không làm chuyện sai tại sao phải che mặt đi?”
Người sai không phải cô, người nên bị che mặt cũng không phải cô.
Bất kể người bên ngoài thế nào, dư luận nói thế nào, cô cây ngay không sợ chết đứng, trong lòng mình rõ ràng là được, chuyện không làm thì cả đời cũng sẽ không nhận.
Cảnh sát là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, nghe vậy ánh mắt nhìn cô có thêm vài phần khâm phục, phải biết rất nhiều đàn ông cũng không có dũng khí như vậy: “Chúng tôi tôn trọng lựa chọn của cô.”
Cảnh sát một trái một phải áp cô xuống xe, vừa đi ra, đèn flash đã lóe lên lách tách, cửa tòa án lập tức trở thành một biển đèn sáng, sáng đến đáng sợ.
Thẩm Dĩnh dường như không mở nổi mắt, giơ tay che một chút, phía sau lại bị người ta đẩy đi về phía trước, cho dù không nhìn thấy, giọng nói lại như ở bên tai ——
“Cô Thẩm, hôm nay mở phiên tòa nghe nói là giám đốc Lục tự mình ra trận, có tiện nói một chút sự chuẩn bị của phía cô không…”
“Cô Thẩm, nghe nói cô luôn phủ nhận chuyện mình giết người, lần mở phiên tòa xét xử này, cô có bao nhiêu tự tin có thể rửa sạch hiềm nghi…”
“Cô Thẩm,…”
Đầu Thẩm Dĩnh cũng sắp bị những giọng nói này làm nổ tung, cô đi nhanh vài bước cuối cùng vào sảnh tòa án, cửa cảm ứng đóng lại, bên tai lập tức khôi phục yên tĩnh.
Rũ mắt nhìn mặt đất sáng bóng dưới chân, trong lòng cực kỳ run rẩy, cảm nhận được phản ứng trên người cô, hai nhân viên bên cạnh rất có trách nhiệm hỏi: “Cô Thẩm, nếu thân thể cô không…”
“Tôi không sao.” Thẩm Dĩnh không đợi nghe xong đã giơ tay cắt ngang lời anh ta: “Đi đi.”
Càng kéo dài lâu, đứa bé trong bụng càng rõ ràng, phản ứng buồn nôn của cô cũng sẽ ngày càng nghiêm trọng, cho nên vẫn là nhanh chóng xử lý tốt nhất.
…
Cô bị dẫn tới trong văn phòng thông với tòa án, lát nữa cô phải từ cửa này đi vào hội trường, đối diện với quan tòa và luật sư, trần thuật rõ ràng về lập trường của mình.
Trong lòng Thẩm Dĩnh rất căng thẳng, lại không dám quá kích động sợ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, mấy ngày nay ăn không ngon ngủ không yên, thân thể không quá thoải mái.
Ngay lúc cô vô cùng nôn nóng, thì cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, người đàn ông mặc tây trang màu đen sạch sẽ gọn gàng đi tới đứng trước mặt cô, cà vạt được thắt chỉnh tề ở cổ áo, tòan bộ tóc được chải ra sau đầu, khác với bộ dạng phong trần mệt mỏi mấy ngày trước, lại khôi phục về dáng vẻ cao quý kiêu ngạo trước đây.
Quần áo rất vừa người, xem ra là được đặt riêng, kiểu dáng chính thức không có hoa văn nào, mặc trên người anh lại rất hấp dẫn.
Anh không nói gì, đi tới liền tặng cho cô một nụ hôn nóng bỏng, tình cảm nồng nhiệt đó Thẩm Dĩnh đều có thể cảm nhận được thông qua hành động này, anh rất nhớ cô, giống như cô nhớ anh.