CHƯƠNG 269: ANH CÓ PHẢI THÍCH TÔI KHÔNG
Một cuộc nói chuyện tan rã trong không vui.
Thẩm Dĩnh bị áp giải tới trại giam, thấy hoàn cảnh xung quanh, cô lại cảm thán lần nữa, người thật sự là sinh vật đáng sợ, bất kể hoàn cảnh tệ thế nào, chỉ cần thích ứng thì sẽ không đế ý.
Giống bây giờ, cô ngồi trên giường nhỏ ẩm ướt này, đã không còn sự bất an và khó chịu lúc đầu, chỉ cần quen rồi, tất cả đều giống như thuận theo tự nhiên.
Cảm giác thế này làm Thẩm Dĩnh rất sợ hãi, cô lo lắng mình sẽ mài mòn nhiệt tình và tư tưởng trong hoàn cảnh thế này.
Lần này kết quả của tòa án không ngoài ý muốn nhất định sẽ càng nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng, từ sự tức giận của Lục Hi còn có bầu không khí trong phiên tòa thì có thể cảm nhận được, thư phán quyết thật sự phải khoảng một tháng mới có, cô còn phải đợi.
Sẽ là kết quả thế nào đây?
Tù có thời hạn hay tù chung thân? Nếu tù có thời hạn thì sẽ là bao lâu, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, hay là lâu hơn?
Thẩm Dĩnh không dám nghĩ nhiều, hai tay ôm gối ôm mình sưởi ấm, giống như như vậy mới có thể làm mất đi khí lạnh bức người đó.
“Số 0485!” Ngay lúc này, một giọng nói cao quý vang lên ngoài cửa, là cảnh sát quản lý trại giam phụ trách cô.
Bây giờ cô đã không còn tên của mình, chỉ có một dãy số dễ nhớ lại lạnh như băng, số 0485
“Đến!” Thẩm Dĩnh đứng dậy khỏi giường đi tới bên cửa, trên cửa có một cửa sổ sắt kéo nhỏ, bên ngoài có thể đẩy ra, có thể nhìn thấy mặt người.
“Có điện thoại của cô, nhận không?” Thái độ cảnh sát quản lý trại giam rất thô lỗ, lời nói ra cũng không khách sáo.
Thẩm Dĩnh không hiểu, ở thời khác quan trọng này, chẳng lẽ là điện thoại của Thẩm Tri Lịch và Đào Ly Hinh?
Nhớ tới ba mẹ, Thẩm Dĩnh không nhịn được: “Nhận! Tôi lập tức nhận!”
Cảnh sát quản lý trại giam nhìn cô một cái, sau đó mở cửa thả cô ra, còng tay vẫn mang, còng chân không có, có lẽ Lục Hi dùng không ít quan hệ mới miễn được chuyện này.
Thẩm Dĩnh đi tới căn phòng chuyên nhận điện thoại, phòng trong suốt, có vài cái bàn, góc bàn có điện thoại có thể nhận nhưng không thể gọi, cô cầm lên, cần thận đáp một câu: “Alo?”
“Alo, là tôi.” Ngoài ý muốn, là giọng nói đàn ông đầy hấp dẫn.
Thẩm Dĩnh sững sờ: “Anh là ai?”
“Nhanh như vậy đã quên giọng tôi rồi? Xem ra lần sau gặp cô tôi phải nói thêm vài câu mới được.” Đối phương thuận lợi đùa cô, tư thế quen thuộc.
Người sẽ dùng giọng điệu thế này để nói chuyện với cô, chỉ có một… Mã Thiên Xích.
Tay nắm điện thoại của Thẩm Dĩnh không nhịn được nắm chặt hơn, còn không đợi cô mở miệng, đối phương giống như đọc được tâm trạng của cô giành trước một bước: “Đừng căng thẳng, sợ tôi như vậy làm gì?”
“…”
Mã Thiên Xích nghe thấy cô tiếng hít thở vì căng thẳng mà trở nên gấp gáp của cô, không đùa cô nữa: “Hôm nay mở phiên tòa rồi, thế nào, tâm trạng thế nào?”
Hàng mi Thẩm Dĩnh khẽ run rẩy, nuốt nước miếng, có chút gian nan mở miệng: “Không quá tốt.”
“Theo tôi thấy, cô nhất định không nhịn được phủ nhận trước tòa đi?”
Trong lòng Thẩm Dĩnh nhảy lên, cau mày thật chặt: “Sao anh biết?”
Tại sao?
Mã Thiên Xích cười: “Vì tôi hiểu cô.”
Người phụ nữ này có sức hấp dẫn làm người ta không nhịn được muốn biết càng nhiều, mỗi lần nhìn thấy thân thể nhỏ bé của cô, anh nhịn không được muốn thăm dò, xem thử trong đó rốt cuộc cất giấu một năng lượng bao lớn.
Thẩm Dĩnh thở dài, thu lại ánh mắt: “Anh Mã, anh quả thực rất hiểu tôi.”
Câu khẳng định của cô, ngược lại làm Mã Thiên Xích sững sờ, từ lần đầu gặp mặt tới bây giờ, họ cũng tiếp xúc không ít lần, thật sự là lần đầu tiên nghe cô… thừa nhận mình.
“Đó là vinh hạnh của tôi.”
“Chỉ là anh bây giờ gọi điện thoại cho tôi, hẳn không phải muốn nghe tôi khen anh đi?”
Nghe vậy, Mã Thiên Xích đột nhiên cười, giọng nói chấn động hùng hậu, êm tai như tiếng dây đàn Cello: “Cô nói không sai, tôi quả thực có mục đích khác.”
Anh dừng lại một chút, lại nói: “Chuyện cô đồng ý với tôi trước đây, cô còn nhớ chứ?”
Thẩm Dĩnh đương nhiên hiểu anh ta chỉ chuyện gì, chỉ là tốc độ của người này còn nhanh hơn cô tưởng tượng, cô vừa kết thức phiên tòa không bao lâu, anh đã có được tin tức.
Chỉ là…
“Tôi chỉ là nói sẽ suy nghĩ, không có đồng ý với anh.”
Mã Thiên Xích nghe câu trả lời bình tĩnh của cô, trong lòng cảm thấy hứng thú: “Vậy cô suy nghĩ thế nào rồi?”
Thẩm Dĩnh mím môi, một lúc sau mới nhả ra: “Bây giờ mà nói, đã không còn cần đợi kết quả phán xử rồi.”
“Cho nên?”
“Tôi hẳn sẽ bị phán rất nặng, không biết Lục Hi sẽ xử lý thế nào.” Giọng cô nghe rất trấn định, thực tế dưới sự trấn định này che giấu sự bất lực và hoang mang của cô.”
Bị giam ở đây, cái gì cũng không thể làm, cái gì cũng không biết, trừ bị động chờ đợi, không có chút phương pháp nào khác, thậm chỉ ngay cả suy nghĩ cũng không được phép có.
“Thẩm Dĩnh, cô kiên cường hơn tất cả phụ nữ tôi từng gặp.” Mã Thiên Xích đột nhiên nói một câu như vậy.
Thẩm Dĩnh có chút không phản ứng kịp: “Tại sao nói vậy?”
“Vì tôi thích sự kiên cường này của cô.” Nói xong, anh dường như cũng cảm thấy mình có chút buồn cười, tự giễu phì cười: “Cô muốn đợi thư phán quyết?”
“Tôi… vẫn chưa nghĩ ra có muốn rời đi không.”
“Nghe đây.” Mã Thiên Xích cũng không lại để ý tới sự băn khoăn của cô nữa, đè thấp giọng, nói từng câu từng chữ với cô vô cùng nghiêm túc: “Ngày có thư phán quyết, cô nhất định phải đến tòa án, có đi thì sẽ có về, trên đường đưa cô về, người lái xe là người của tôi, đến lúc đó ám hiệu liên lạc xác định là ‘tôi muốn đến nhà vệ sinh’, anh ta sẽ trả lời cô một câu ‘đợi chút đi’, nếu đáp được, không sai người, vậy người đó sẽ giúp cô thoát thân trên đường quay về, nếu cô không muốn đi, vậy thì nói cho anh ta biết, anh ta sẽ đưa cô quay về an toàn, tôi sẽ chuẩn bị hai phương án, cho cô không gian.”
Tim Thẩm Dĩnh căng thẳng, không nghĩ tới anh đã sắp xếp chi tiết như vậy, đột nhiên nhớ tới điều gì, đáy lòng kêu thầm một tiếng không tốt: “Điện thoại này có thể ghi âm!”
“Không sao, đã xử lý rồi, cô không cần lo lắng.”
“Nhưng mà…”
“Cô nghĩ thật kỹ, mặc dù tôi từng uy hiếp cô không ít lần, nhưng đây là cơ hội rời đi cuối cùng.” Mã Thiên Xích trước nay chưa từng có nghiêm túc: “Cô yên tâm, chỉ cần cô chịu rời đi cùng tôi, tôi sẽ không hạn chế cô quay về, cũng sẽ bảo đảm rất nhiều với cô, thậm chí mục đích của tôi, rất đơn gian, cô từng cứu mạng tôi, tôi hẳn nên báo ân, đó là một, còn có chính là…”
Thẩm Dĩnh dựng thẳng lỗ tai nghe: “Cái gì?”
Mã Thiên Xích lại thu lại lời cuối: “Được rồi, sau này gặp mặt nói với cô.”
Anh nói xong thì chuẩn bị ngắt máy, Thẩm Dĩnh vội vàng gọi lại: “Mã Thiên Xích!”
Mỗi lần chỉ có lúc vội vàng cô mới gọi tên anh, mà không phải một câu ‘anh Mã’ khách sáo lại làm người ta chán ghét.
Tay người đàn ông khựng lại, đặt ống nghe về lại bên tai: “Còn có chuyện?”
Một tay đặt phía sau của Thẩm Dĩnh cũng cùng nắm chặt điện thoại, giống như như vậy mới có dũng khí, cảm xúc trong đáy mắt cô rất phức tạp, thời gian có hạn không kịp nghĩ nhiều, cô mở miệng nói: “Anh có phải thích tôi không…”