CHƯƠNG 513: TỨC GIẬN TRỪNG PHẠT
“Á!”
Thẩm Dĩnh kinh ngạc trợn trừng mắt, tất cả màu trắng xinh đẹp ấy đều đã tan biến, trước mắt cô là nóc nhà bám đầy bụi và bức trường gỗ đơn sơ.
Cô vẫn còn chưa tỉnh táo khỏi cơn ác mộng, đáy mắt vằn vện tia máu: “Tiếu, Tiếu ơi…”
Thẩm Dĩnh níu chặt tấm mền, rưng rưng nước mắt gọi tên Thẩm Tiếu.
Bác sĩ đứng bên ngoài cửa, sau khi nghe thấy tiếng động bên trong bèn lập tức đi vào, người theo sau anh ta còn có cả Hawk.
Nhìn thấy gương mặt ấy, trong lòng Thẩm Dĩnh đã hình thành nỗi căng thẳng và sợ hãi trong vô thức, cô co rúm người, bờ vai run rẩy, tinh thần sa sút giống như bị cơn ác mộng rạch toác thành lỗ thủng, cô cầm lòng không nổi bắt đầu mà khóc rưng rức.
Bác sĩ nhìn thấy thế, bèn lúng túng đứng bên cạnh giường, không biết nên tiến hay nên lùi, Hawk phất tay, người nọ mới vội vàng đi ra khỏi phòng.
Đã một tuần trôi qua kể từ lúc bị bắt cóc đến nơi này, ngoại trừ lần bị anh ta cưỡng hiếp đó, người phụ nữ này chưa từng rơi một giọt nước mắt, nhìn bề trông cô có vẻ yếu ớt mềm mỏng, nhưng bản chất thật sự của cô lại là người thà rơi máu chứ không nhỏ lệ, còn kiên cường hơn cả đàn ông, vào lúc này, cô lại khóc nức nở, khiến cho Hawk ý thức được một điều, cho dù nội tâm của cô có kiên cường đến đâu đi nữa, thì cô cũng chỉ là một người phụ nữ tay không tấc sắt mà thôi.
Nhìn bờ vai yếu đuối run rẩy, những giọt nước mắt của cô giội vào lòng anh ta, khiến cho anh ta cảm thấy bực dọc. Hawk cầm điếu xì gà từ trên bàn lên, rít mạnh một hơi: “Nhớ con của cô rồi à?” Nghe thấy thế, cơ thể nhỏ nhắn của người phụ nữ cứng đờ, cô quay mặt sang nhìn anh, mái tóc bị thấm ướt vì nước mắt, dính vào trán cô một cách bù xù, khiến đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng ấy trông có vẻ đáng sợ.
Hawk đến ngồi bên giường, cười khe khẽ: “Tiếu? Tên của con cô à, suýt nữa thì tôi đã quên mất thằng nhóc đấy rồi.”
Lúc anh ta điều tra Thẩm Dĩnh, tất nhiên cũng biết được đứa trẻ ấy, nhưng anh ta lại không hề đặt đứa trẻ vào trong kế hoạch của mình, nếu cô không nói thì đúng là anh ta đã quên mất.
Song câu nói ấy lọt vào tai Thẩm Dĩnh lại bị biến nghĩa, bây giờ cô hết sức sợ hãi, giống như một chú nhím xù gai, cho dù Hawk chỉ nhắc đến Thẩm Tiếu cũng đủ làm cô khiếp sợ.
Cô ráng kềm chế cảm giác yếu ớt, rồi trèo xuống giường, không buồn mang giày mà đứng thẳng trước mặt anh ta, gương mặt trắng bệch toát lên vẻ cứng rắn của một người mẹ: “Anh muốn làm gì thì cứ nhằm vào tôi này, đừng đụng đến con trai tôi, nó mới lên lớp một mà thôi, còn nhỏ lắm, không hiểu biết chuyện của người lớn đâu, cho dù có ân oán, thị phi gì thì trẻ con cũng là người vô tội.”
Bàn tay đưa điếu xì gà lên đến miệng của Hawk khựng lại, đôi mắt hẹp dài khẽ chớp, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm: “Cô sợ tôi sẽ ra tay với con cô à?”
Hawk chậm rãi nhả một làn khói từ trong miệng ra, màn trắng mờ mịt khe chuất vẻ mặt của anh ta, không biết bây giờ anh ta đang nghĩ gì trong đầu mà nói với vẻ bỡn cợt : “Biết sớm như thế thì tôi đã bắt cả nhóc con ấy rồi, như thế thì cô và Lục Hi đừng hòng có ai chạy thoát nổi.”
Thẩm Dĩnh trừng to mắt, sợ hãi, bất an, tức giận… tất cả cảm xúc đều xộc lên đầu cô, trước mắt cô lại hóa thành một màn đỏ giống như trong giấc mơ ban nãy, lồng ngực phập phồng liên tục vì kích động, chuyện gì cô cũng có thể nhịn, nhưng Thẩm Tiếu là giới hạn cuối cùng của cô.
“Bốp!” Một âm thang vang dội, pha lẫn với tiếng gió đáp lên mang tai của anh ta, Hawker khẽ nghiêng đầu sang trái, năm dấu tay đỏ ửng in trên gương mặt anh ta.
Cô vẫn đứng nguyên chỗ cũ, phẫn nộ nhìn người đàn ông ngồi trên giường, bàn tay phải xuôi theo cơ thể, không ngừng run rẩy.
Hawk nhếch môi nở nụ cười gian xảo, anh ta ném điếu xì gà xuống mặt đất rồi nghiến tắt, nhả ra một hơi khó trắng, đầu lưỡi liếm lên quai hàm, anh ta giơ tay chạm vào xương gò má đã bị móng tay của cô ấy làm xước, lần đầu tiên trong cuộc đời bị phụ nữ cho ăn tát, cảm giác này… khá là tệ hại.
Thẩm Dĩnh tức giận đến nỗi đánh mất lý trí, đợi đến đi cái tát đã đáp lên gương mặt anh ta, cảm thấy lòng bàn tay của mình tê rần mới ý thức được khi nãy đã làm gì.
Ấy vậy mà cô lại đánh anh ta!
Căn phòng lâm vào bầu không khí tĩnh mịch, nụ cười dần dần biến mất trên khóe môi Hawk, ánh mắt của anh ta như bị phủ lên một tấm màn sương giá: “Cô là người đầu tiên dám làm như vậy đấy.”
Cổ Thẩm Dĩnh cứng đờ, nhìn vết xước đỏ ửng đang rỉ máu của anh ta rồi cảm thấy rằng, có lẽ một giây sau mình sẽ bị anh ta xé nát, làm mồi cho chó.
Thực tế chứng minh rằng, đúng là Hawk sẽ làm như thế.
Anh ta chỉ hơi dùng sức thôi đã có thể đè cứng người Thẩm Dĩnh xuống giường, đôi tay mạnh mẽ chống bên cần cổ mảnh khảnh của cô, vị trí của ngón trỏ vừa vặn giữ chặt cổ họng, cảm giác đau đớn vì bị đè ép khiến cho cô chỉ có thể thở dốc, khó mà hít vào được.
Thẩm Dĩnh đá loạn hai chân trong vô thức, vòng eo rắn chắn của anh ta chen vào giữa hai chân cô, lập tức làm cô không nghĩ ra được cách nào để đối phó, hai tay nắm chặt cổ tay của anh ta, khổ nỗi sức lực của bọn họ chênh lệch quá nhiều, cho dù cô có gồng hết sức cũng không đẩy anh ta đi được chút nào.
“Cô ăn gan hùm mật gấu, không muốn sống nữa đúng không?” Dường như tiếng hít thở của anh ta cũng pha lẫn sự tức giận, thiêu đốt từng thớ da thớ thịt của cô.
Thẩm Dĩnh không nói nên lời, tính mạng của mình nằm trong lòng bàn tay của anh ta, cổ họng đau như thể muốn bật máu, còn có thể điên cuồng lắc đầu.
Hai tay nhỏ nhắn của cô đánh lên mu bàn tay của anh ta, nhìn gương mặt trắng bệch dưới thân của mình trở nên đỏ gay, thậm chí đến đôi mắt cũng vằn vện tia máu, hơi thở phả vào mu bàn tay anh ta càng lúc càng yếu ớt, Hawk vẫn siết chặt như cũ, không hề thả lỏng ra chút nào.
“Không ai dám làm thế với cô, tại sao cô cứ luôn là trường hợp ngoại lệ.”
“Nếu như tôi muốn đụng đến đứa bé ấy thì cô không bảo vệ nổi nó đâu, cô nghĩ rằng tôi sẽ tha cho nó à?”
Tiếng nghiến răng nghiến lợi của Hawk vang lên từ trên đỉnh đầu cô, Thẩm Dĩnh sắp ngạt thở, không biết có phải là ảo giác hay không mà cô lại nhìn thấy vẻ đau thương và tịch mịch thoáng hiện lên trong mắt anh ta.
Thẩm Dĩnh nhìn kỹ lại, đôi mắt ấy lại đỏ gay một cách điên cuồng.
Đúng vậy, người đàn ông tàn bạo đến mức này sao có thể tịch mịch được kia chứ, chắc chắn chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Không khí được hít vào càng lúc càng ít, Thẩm Dĩnh giống như một chú cá mắc cạn, cô há miệng cố gắng hít thở nhưng không có ích gì cả, tựa hồ có một đôi tay bóp chặt phổi của cô, càng lúc cô càng giãy giụa yếu ớt, vẻ tuyệt vọng hằn sâu trong đôi mắt, vào thời khắc cô nhắm nghiền mắt lại, chờ đợi cái chết thì đôi tay ấy lại buông lỏng ra…
“Khụ khụ, khụ…”
Không khí trong lành tràn vào mũi, cổ họng đau đến khó mà nhịn nổi, Thẩm Dĩnh ho điên cuồng, vừa mới đạp chân đến Quỷ Môn Quan lại được kéo về, lần đầu tiên cảm thấy rằng có thể hít thở bình thường là chuyện hạnh phúc đến thế.
Suýt chút nữa người đàn ông này đã giết chết cô, chỉ suýt chút nữa là cô đã chết rồi.
Hawk chỉ buông lỏng tay, không hề đứng dậy khỏi người cô, anh ta vẫn đè chặt trên cơ thể Thẩm Dĩnh.
Thẩm Dĩnh trừng mắt nhìn anh ta giơ tay đặt trên bầu ngực trái của mình, lòng bàn tay ôm trọn gò bồng đảo, mạnh mẽ xoa bóp hai lần, không có dục vọng mà càng giống như dằn vặt cô mà thôi.
“Nhớ cho kỹ, đừng cố gắng đoán suy nghĩ của tôi, cũng đừng có chọc giận tôi, bằng không lần sau thi thể của đứa trẻ đấy sẽ được đặt trước mặt cô.”
Bàn tay muốn phản kháng của Thẩm Dĩnh khựng lại, nghĩ đến Thẩm Tiếu, cô bèn không dám nghịch lời anh ta, bèn cắn chặt răng, nắm nghiền hai mắt, đôi dòng lệ tuôn ra khỏi khóe mắt, thấm vào những sợi tóc mai.
Hawk không hề thương hoa tiếc ngọc, anh ta kéo phắt áo cô xuống, cúi đầu ngậm da thịt cô, một giây sau, hàm răng chắn chắn cắn thật mạnh, máu tươi tuôn trào.
Danh Sách Chương: