CHƯƠNG 142: CHỒNG CŨ TÌM ĐẾN CỬA
Thẩm Dĩnh vương vấn u ám trong lòng, bởi vì câu nói này đã tiêu tán không ít: “Anh nói đó, không cho phép hối hận.”
Giọng cô rất nhẹ nhàng, nghe thấy âm thanh này thì có thể nghĩ đến biều tình yêu kiều của cô, sự lạnh lùng trong mắt của anh cũng tan chảy một đi phân nửa, ngữ khí sủng nịnh lại nuông chiều: “Không hối hận, đến khi đó để em đích thân ‘kiểm thân’.”
Thẩm Dĩnh co chân lên, mặt nhỏ đã đỏ ửng lẩm bẩm nói: “Anh đồ lưu manh…”
Từ tối qua đến bây giờ, Lục Hi hiếm lắm mới nở ra một nụ cười: “Mau dậy thôi, tôi ở công ty đợi em, hửm?”
Nghe thấy giọng của anh, trai tim của Thẩm Dĩnh gần như mềm nhũn, âm tanh nhẹ nhàng giống như đường tan chảy: “Được.”
Nói thêm hai câu nữa thì tắt máy, Lục Hi ngay sau đó gọi cho La Quyết Trình, sự dịu dàng trong lời nói cũng mất đi, hoàn toàn là giọng điệu như ở công ty: “Cậu sắp xếp cho hai người của Khâu Trình đến biệt thự Thành Bắc, Sở Tinh đêm qua nói đầu bị choáng, tôi lo lắng cơ thể của cô ấy.”
Đầu dây bên kia, La Quyết Trình vừa đến văn phòng làm việc, túi công văn còn chưa để xuống: “Bị choáng? Còn có phản ứng gì khác không, từ trước đến nay chưa từng xuất hiện loại tình trạng này.”
“Tạm thời không có.” Trong lòng của Lục Hi sợ hãi: “Có thể là do ngồi máy bay quá lâu?”
“Cũng không phải không có loại khả năng này.” La Quyết Trình ngồi trên ghế, trên bàn có một cốc trà nóng, là do Tang Tang pha cho, anh cầm một cốc lên nhấp một ngụm: “Chiều nay tôi sẽ cho người qua chỗ cậu, cậu yên tâm, chỉ cần không có phản ứng khác thì không cần lo lắng, căn bệnh này của Sở Tinh cũng không phải ngày một ngày hai rồi, anh đừng tự dọa bản thân.”
“Ừm, làm phiền rồi.”
“Ờ~” La Quyết Trình thở dài: “Cậu khách sáo với tôi làm gì chứ?”
Hai người lại nói thêm một lúc, bàn xong chính sự, khó tránh sẽ hỏi đến chuyện cá nhân, La Quyết Trình cẩn thận mở miệng thăm dò: “Sở Tinh trở về, Thẩm Dĩnh không có phát giác sao?”
“Tôi đêm qua ở lại Thành Bắc, cô ấy ít nhiều cũng không vui, phải dỗ dành hai câu.”
“Dỗ được rồi?”
“Ừm.”
“Haizz, tôi nói này, cô gái Thẩm Dĩnh này cũng thật sự không tồi, khá tin cậu, cả đêm không về chỉ cần hai câu đã dỗ xong rồi, nói thật, trong lòng cậu áy náy lắm nhỉ?” Không thể không nói, La Quyết Trình cùng Lục Hi là anh em bao nhiêu năm, vẫn rất hiểu tính cách của anh.
Lục Hi không chỉ áy náy, anh thậm chí có chút thất vọng về bản thân.
“Tôi sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi với cô ấy đâu.” Anh nói thấp giọng nói, giống như nói với La Quyết Trình, lại giống như tự nói với chính mình.
Đây là cái cớ duy nhất mà anh có thể đưa ra.
Những lời muốn nói của La Quyết Trình đều bị một câu nói này của anh chặn lại, anh ta lẩm bẩm: “Yêu một người sao mà khó như vậy?”
Trước đây thì không có, bây giờ người đó xuất hiện rồi, là một Giang Sở Tinh.
Nếu là anh ta thì anh ta sẽ không có nhẫn nại như vậy được, sớm đã bị phát hiện rồi, xuất gia đi làm sư cho nhanh.
Lục Hi cười khổ: “Thứ như tình cảm có thể không không đụng thì đừng đụng, tôi đã yêu Thẩm Dĩnh rồi, lại nói những thứ này đều là vô ích.”
La Quyết Trình thở dài một hơi, cuối cùng không biết nên khuyên thế nào.
…
Một bên khác, tài xế đúng giờ đến biệt thự ở Ngự Cảnh Viên để đón Thẩm Dĩnh đến công ty, trên đường, cô đang xem mail của công ty, bỗng nhiên nhận cuộc gọi từ Đào Ly Hinh.
‘Alo , mẹ?”
“Tiểu Dĩnh, con bây giờ đang ở đâu?”
Thẩm Dĩnh ngước đầu nhìn qua cửa sổ: “Con đang trên đường đến công ty.”
“Là như này, sáng nay Đoàn Quý Dương đột nhiên gọi điện cho mẹ, mẹ nhớ con trước đây dặn mẹ và ba con tránh xa người nhà họ Đoàn, gọi cũng không tiếp, ai biết bọn họ trực tiếp tìm đến nhà, con nói mấy người này đứng ngoài cửa cũng không phải chuyện gì to tác, mẹ và ba con để bọn họ vào nhà rồi…”
Nghe đến đây, trái tim của Thẩm Dĩnh đập rất nhanh: “Cái gì? Mẹ để bọn họ vào nhà rồi?”
Đào Ly Hinh biết cô lại lo lắng, vội vàng giải thích: “Bọn họ đến gõ cửa, ảnh hưởng đến hàng xóm…”
Nghe thấy những lời này, giọng của Thẩm Dĩnh cao lên: “Bọn họ đến làm loạn?”
“Không có không có, Đoàn Quý Dương nói hôm nay đến đây là muốn nói rõ ràng, mẹ nói ông ta là con và Đoàn Trí Thiên đã ly hôn rồi thì không có để nói nữa…”
“Mẹ.” Thẩm Dĩnh ngắt lời Đào Ly Hinh, cô không thể nghe được nữa, sợ một nhà của Lưu Lệ Phương và Đoàn Quý Dương sẽ làm ra chuyện gì không tốt.
Cô một bên nhắc tài xế quay xe lại, một bên nói điện thoại với Đào Ly Hinh: “Mẹ cùng ba cứ ổn định nhà họ Đoàn một lúc, con bây giờ sẽ qua đó.”
“Con về làm cái gì, con không phải phải đi làm sao…”
“Bọn đã đã tìm đến tận nhà rồi, con còn đi làm cái gì nữa!” Thẩm Dĩnh nhịn không được lầm bầm hai câu, dứt lời trong lòng không càng không vui: “Được rồi, mẹ đừng lo cho con, con xin nghỉ rất dễ, mẹ cứ nói chuyện với Lưu Lệ Phương đi chờ con trở về.”
“Vậy, vậy được…” Đào Ly Hinh thấy cô đòi về, biết bản thân không khuyên được chỉ đành biết vậy.
Tắt điện thoại, Thẩm Dĩnh lập tức gọi cho Ngu Thái Mục xin nghỉ, cô không xin nghỉ quá lâu, chỉ nghỉ nửa ngày thôi, sau khi nói rõ lý do, Ngu Thái Mục cũng rất thoải mái thả người.
Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, thấy sắc mặt của cô không tốt thì quan tâm hỏi: “Thẩm tiểu thư đừng gấp, từ chỗ này đến tiểu khu Hồng Uyển rất gần, khoảng 15 phút có thể đến nơi.”
Trong lòng của Thẩm Dĩnh đang rối tinh rối mù, than: “Cảm ơn, phiền anh lái nhanh một chút.”
Giờ cao điểm, tài xế lái chen vào cả làn đường dành cho xe bus để đến được tiểu khu Hồng Uyển chỉ mấy có 13, 14 phút, Thẩm Dĩnh cầm túi xuống xe đi vội về phía cửa của tiểu khu.
Cô hôm nay đi giày cao gót, từ tầng 1 đến tầng 4, mỗi bước hai bậc mà đi, giữa đường không cẩn thận bị vấp, cô đau nhưng không có nhiều thời gian để ý.
‘Rầm rầm rầm’
Chuông cửa, cửa nhà, cô đã ấn đã gõ, sốt ruột nói: “Mẹ, mở cửa cho con.”
Trong nhà, Đào Ly Hinh trên tay còn dính nước, chưa kịp lau đã ra mở cửa: “Con vội cái gì, mẹ với ba con cũng không có chuyện gì.”
Bà ta đè giọng thấp xuống, Thẩm Dĩnh nhìn thấy sắc mặt của bà ta không có nghi ngờ gì, lúc này mới có thể thở phào, tầm mắt nhìn vào trong phòng.
Trong phòng khách, Lưu Lệ Phương và Đoàn Quý Dương đang ngồi trên sô pha, Thẩm Trường Lỗi cũng đang ngồi đó, ba ngươi không ai nói chuyện, dù quan hệ của hai người đã kết túc, Đào Ly Hinh vẫn rót cho họ chén trà.
Thẩm Dĩnh nhìn khói bốc lên từ chén trà, trong ngực cứ nao nao, lại nhìn thấy hai gương mặt này, cô vẫn không thể có thái độ tốt được, chỉ có hồi ức tồi tệ đó.
Thẩm Trường Lỗi thấy cô bước vào, đứng lên gọi cô: “Về rồi.”
“Ba.” Thẩm Dĩnh gọi ông ta một tiếng, quay đầu nhìn sang hai người đang ngồi trên sô pha cũng đứng lên, ngữ khí có chút cứng rắn: “Các người đến làm gì?”
Đoàn Quý Dương biểu tình cứng đờ, Lưu Lệ Phương miễn cưỡng mỉm cười, nói: “Hôm nay đến đây là có chuyện muốn bàn với cô.”
Thẩm Dĩnh gật gật đầu, không có vội vàng mở miệng, mà nói với Thẩm Trường Lỗi và Đào Ly Hinh: “Ba mẹ, con và họ có chuyện cần bàn, hai người trở về phòng chờ trước đi.”
“Cái này…” Đào Ly Hinh không yên tâm để một mình cô lại, vừa muốn mở miệng thì bị Thẩm Dĩnh cắt ngang.
“Mẹ, đây là nhà chúng ta, mẹ yên tâm đi, một lúc nữa nói xong con sẽ gọi hai người.”
Đào Ly Hinh còn muốn nói tiếp nhưng bị Thẩm Trường Lỗi cản lại: “Được, Con cứ nói chuyện với họ đi, ba cùng mẹ con đi vào phòng trước.”
Người người một trước một sau đi vào phòng ngủ, Đào Ly Hinh cứ lo lắng đi một bước lại quay đầu lại nhìn, sau khi cửa phòng ngủ được đóng lại, Thẩm Dĩnh mới đến ghế sô pha đối diện Đoàn Quý Dương ngồi xuống.
Hai chân vắt chéo lại, tư thái cường thế lại mang theo chút tự tin: “Các người muốn nói cái gì, bây giờ hãy nói đi.”