CHƯƠNG 261: TÔI CHỜ CÔ HẾT HY VỌNG
“Anh không cho phép!” Người đàn ông gằn mạnh từng tiếng, tưởng tượng đến việc cô không còn yêu mình nữa, cái loại cảm giác cơ bắp toàn thân không còn sức lực bị tan rã và sự lo lắng kia bao trùm khắp cơ thể.
Anh nghe rõ được âm thanh đứt gãy của dây thần kinh buộc chặt trong đầu, lúc xảy ra chuyện anh không sợ, lúc vụ kiện không thuận lợi anh cũng không sợ, mà cô chỉ dùng một câu nói đã khiến cho nội tâm anh sụp đổ.
Người mạnh mẽ đến đâu cũng có điểm yếu, ba mươi năm trước anh không có, sống trong sạch nhưng cũng vô tình, bây giờ cô trở thành điểm yếu của anh, một câu nói có thể xóa sạch tất cả hy vọng của anh.
Nếu cô không yêu anh, vậy tất cả mọi thứ anh làm đều trở nên vô nghĩa.
Đầu ngón tay nắm chặt áo của Thẩm Dĩnh trở nên trắng bệch, nhìn trong mắt anh không còn sự lưu luyến và tình yêu như trước kia, ngoại trừ thất vọng cũng chỉ có thất vọng: “Anh không thể kiểm soát em, giống như em không thể kiểm soát anh, Lục Hi, em đặt tay lên tim tự hỏi, em chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh, đi được đến ngày hôm nay em đã không chống đỡ nổi nữa…”
“Vậy nên, em muốn rời khỏi anh?” Ánh mắt người đàn ông lạnh lẽo, trong con ngươi đen tụ lại một lớp sương mù.
“Là anh ép tôi phải đi!”
“Không thể nào.” Khuôn mặt Lục Hi tựa như đóng băng, cơ thể cao lớn của anh đứng trước mặt giống như một bức tường không thể vượt qua, nhưng mà chỉ có chính anh biết, lúc cô nói ra những lời như vậy, sức lực cả người anh như bị hút ra, cơ thể có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Thẩm Dĩnh lung tung lau nước mắt trên mắt, đau khổ nhắm mắt lại, không muốn nhìn anh nữa.
“Anh đã nói với em rồi, anh sẽ không để em rời đi, quá khứ, hiện tại và tương lai đều vậy, cho dù phải trói anh cũng sẽ trói em vào bên người.”
Những lời này anh từng nói qua vô số lần, nhưng chưa từng khiến cho Thẩm Dĩnh nghe xong lại cảm thấy sợ hãi, lúc này nghe anh nói như vậy, cô không có sự cảm động, cũng không có sự áy náy, mà là một loại cảm giác bị trói buộc bức bách: “Cho dù em đau khổ cả đời, anh cũng muốn làm như vậy?”
“Anh sẽ không để em đau khổ.”
Thẩm Dĩnh bất đắc dĩ nhếch môi, cuối cùng cũng không nói nên lời.
“Trong mấy ngày này anh sẽ cử người tới xem em, em không muốn gặp anh thì có thể không gặp, vụ án kia anh sẽ cố gắng để đạt được kết quả tốt nhất, em muốn đánh hay mắng anh đều được, chờ sau khi vụ án kia kết thúc, anh tùy em xử trí.” Không ai biết, lúc nói ra những lời này, trong lòng Lục Hi có bao nhiêu đau khổ, anh chỉ hy vọng chuyện này nhanh chóng được giải quyết, không còn sự ngăn cách giữa anh và Thẩm Dĩnh nữa.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy anh khư khư cố chấp.
Cuối cùng Lục Hi vẫn rời đi.
Ngồi trong phòng thẩm vấn, nhìn vách tường trắng xung quanh bốn phía, lúc này cô mới nhận ra tâm trạng của mình đã thay đổi rất nhiều so với trước kia.
Trước kia, là chờ anh đến cứu mình, hiện tại, càng giống như là ngồi chờ chết.
Rời đi, hai chữ vô cùng đơn giản, thật ra nói dễ hơn làm, ai cũng nói nơi này là đồn cảnh sát, cho dù là ở bên ngoài, chỉ bằng năng lực và địa vị của Lục Hi, muốn tìm được cô quả thật dễ như trở bàn tay.
Huống hồ Đào Ly Hinh và Thẩm Tri Lịch vẫn ở thành phố J, cho dù cô muốn đi thì cô có năng lực chạy tới đâu đây, cô còn ba mẹ cần phụng dưỡng, cho dù sau này có lẽ cô sẽ trở thành sự sỉ nhục của bọn họ, muốn cô thật sự buông bỏ mọi thứ, Thẩm Dĩnh không làm được.
Nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra trong tương lai, trong lòng cô vô cùng hoang mang và lo lắng, hai tờ giấy được in ra lặng lẽ đặt trên bàn, nếu không phải phía trên còn có giọt nước mắt chưa khô, cô thậm chí còn nghĩ mọi thứ chỉ là ảo giác.
Đầu chỉ cần thoáng nghĩ đến chuyện Lục Hi phản bội mình, trái tim cô đã đau đến mức không thở nổi, nhưng bây giờ anh vẫn dùng loại giọng điệu ra lệnh không cho phép thương lượng để nói chuyện với cô.
Bảo cô đợi đến vụ án kết thúc rồi nói?
Khuôn mặt Thẩm Dĩnh tối đi, trên ngũ quan đè nặng sự ảm đạm chưa từng có, nếu thật sự đợi đến ngày đó, chỉ sợ bọn họ gặp lại sẽ biến thành kẻ thù.
Trước kia, anh nói gì cô đều tin, cô đã ngu ngốc đủ rồi, cũng nên suy nghĩ nhiều hơn cho bản thân mình.
Thẩm Dĩnh nhìn hai tờ giấy kia với vẻ mặt thâm trầm, bỗng nghĩ đến một người đàn ông để lại cho cô ấn tượng rất sâu, cô không nói hai lời gọi nhân viên cảnh sát tới đưa điện thoại cho mình.
Sau khi nhấn gọi dãy số, tiếng chuông vang lên rất lâu, lâu đến mức Thẩm Dĩnh tưởng rằng sẽ không có ai nhận: “Alo?”
Giọng nói tràn đầy từ tính của người đàn ông vang lên qua tai nghe điện thoại, tựa như âm thanh va chạm của hai viên đá ngọc bích tinh xảo.
“Alo, anh Mã, là tôi, Thẩm Dĩnh.” Cô cầm lấy chiếc điện thoại không dây bằng hai tay, trái tim đập liên hồi giống như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
“Cô Thẩm?” Dường như không nghĩ tới là cô, Mã Thiên Xích hiếm khi có lúc sửng sốt: “Hiếm thấy cô tìm tôi được một lần, có gì sao?”
“Anh Mã, tôi muốn nhờ anh giúp tôi một việc.” Thẩm Dĩnh cũng không có tâm trạng vong vo qua lại với anh ta, nói thẳng vào vấn đề: “Vụ án của tôi, anh cũng biết rồi, sắp tới lúc mở phiên toà tôi muốn nhờ anh Mã giúp tôi đổi một luật sư.”
“Đổi luật sư?” Mã Thiên Xích ngồi trên ghế xoay nửa vòng, cũng có chút bất ngờ: “Cô muốn đổi Lục Hi?”
“Ừm, tôi đã gặp anh ấy.” Cổ họng Thẩm Dĩnh bỗng nghẹn lại, khó khăn mở miệng: “Giống như những gì anh đã nói, không sai.”
Nghĩ đến việc không lâu trước đây mình còn thề son thề sắt nói rằng Lục Hi sẽ không làm như vậy, bây giờ lại bị vả mặt, trong lòng Thẩm Dĩnh trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhiều nhất chính là sự thất vọng với người đàn ông kia.
Là anh phụ sự tín nhiệm và tình yêu của mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Dĩnh dấy lên một cỗ hận ý nồng đậm, âm điệu cũng nâng cao: “Tôi muốn thay đổi luật sư đại diện.”
Mã Thiên Xích cũng không có phản ứng đặc biệt lớn nào, không đặc biệt vui cũng không đặc biệt không vui, giống như anh nói vậy, chỉ đơn thuần là muốn giúp cô: “Phiên tòa sắp mở rồi, bây giờ mới đổi luật sư đại diện thì rất khó, Lục Hi sẽ không buông tay dễ dàng.”
“Vậy…”
“Không bằng như vậy đi, chúng ta đánh cược.” Mã Thiên Xích không cho cô thời gian để nói, giọng điệu nhìn như ngả ngớn thật ra rất điềm nhiên, bình tĩnh: “Đánh cược trong phiên tòa này nếu Lục Hi thật sự có chủ trương nhận tội thì tôi sẽ mang cô rời đi.”
Những lời này Thẩm Dĩnh cũng không xa lạ, trước kia Mã Thiên Xích đã từng nói với cô vô số lần, nhưng bởi vì khi đó trong lòng cô rất kiên định, cũng chưa bao giờ nghe vào trong tai, lúc này trong lòng cô lại có suy nghĩ khác, đương nhiên cảm xúc càng sâu hơn.
Cô không muốn chạy trốn, chưa bao giờ muốn.
“Bây giờ tôi không thể rời đi, tôi…”
Mã Thiên Xích ngắt lời của cô: “Không sao, tôi cho cô thời gian suy nghĩ, cô có thể chờ tới khi quan tòa đưa ra kết quả rồi hẵng quyết định.”
Thẩm Dĩnh cắn môi: “Luật sư… thật sự không thay đổi được?”
“Ừm, bây giờ đã quá muộn.”
Đã quá muộn.
Ba chữ buộc Thẩm Dĩnh vào tình cảnh không còn đường nào để đi.
Đúng vậy, lâu như vậy, bây giờ cô mới phát hiện điều đó là sai lầm, muốn làm gì cũng đều đã muộn, đối phương cũng chỉ chờ cô ngoan ngoãn tự chui đầu vào lưới mà thôi.
“Sao vậy, như thế đã sợ rồi?” Người đàn ông cố ý khiêu khích, kích thích cô.
Thẩm Dĩnh hạ mi mắt xuống, hai tay đang cầm điện thoại không tự giác siết chặt: “Tôi không sợ, chỉ là tôi vẫn chưa hết hy vọng.”
Mã Thiên Xích rất hào phóng nói: “Không sao, tôi chờ tới lúc cô hết hy vọng.”