CHƯƠNG 131: TÔI CŨNG YÊU ANH
Nghe Trịnh Tinh Cung nói, trong đầu của cô làm sao cũng không thể quên được, nghĩ đến những thứ anh đã phải trải qua, còn cả tình trạng cơ thể hiện tại của anh liền không nhịn được lo lắng.
Dù nói thế nào, thân thể vẫn là quan trọng nhất, không thể qua loa được.
Lục Hi không ngờ tới cô sẽ nói như vậy, liên tưởng đến thái độ trước sau của cô anh cũng đoán được có lẽ là có người giải thích cái gì với cô, hung hăng trong lòng dừng một chút mở ra một vòng ấm áp nhu tình, anh đưa tay xoa lên gương mặt bóng loáng của cô, ánh mắt nóng bỏng: “Mấy hôm nay tôi rất nhớ em.”
“Tôi cũng thế.” Nói đến đây Thẩm Dĩnh vẫn là không khống chế nổi đỏ mắt: “Từ sau khi rời khỏi thành phố J, không có một phút nào là tôi không nhớ tới anh. ”
Lục Hi nghe vậy chỉ cảm thấy lòng chua xót, sợ nước mắt cô lại rơi nên thấp giọng nói xin lỗi: “Để em hiểu lầm là tôi không đúng, ép buộc em làm những việc kia khiến tôi hối hận không thôi, bảo bối, tha thứ tôi được không?” Giọng nói của anh rất thấp, tư thái cũng rất thấp, nghiêm túc xin cô tha thứ.
Thẩm Dĩnh không ngờ, cô cảm thấy mình phải chịu đau khổ nên vốn định muốn hành hạ anh thêm mấy ngày, nhưng khi nghe được anh nói như vậy, lời cự tuyệt làm thế nào cũng không nói ra miệng được.
Cô phỉ nhổ lập trường của mình không đủ kiên định, nhưng lại không có cách nào ngăn cản trước sự đau lòng của người đàn ông này.
Cô dày vò đến cỡ nào anh cũng vẫn cam chịu.
Ngón tay cái hơi thô của anh xoa lên bờ môi cô, một lần lại một lần lưu luyến, cặp mắt thâm thúy kia không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô trong đó có đầy sóng tình mãnh liệt, nhìn nhiều thêm một giây cũng sẽ khiến cô bị nuốt vào trong đó.
Thẩm Dĩnh không biết trả lời như thế nào, đầu nóng lên hướng phía trước hôn lên bờ môi khô khốc của anh.
Bốn cánh môi mềm mại đụng vào nhau nhưng hai người đều không nhắm mắt lại, nhìn khuôn mặt của nhau gần trong gang tấc mới chắc chắn đây không phải một giấc mơ.
Mấy giây sau, bàn tay anh từ gương mặt của cô trượt ra sau gáy cố định lại tư thế của cô, anh cường thế xông vào lãnh địa của cô lực đạo rất ôn nhu, lướt qua, thăm dò, sau đó mới là khát vọng mãnh liệt.
Quen thuộc lẫn nhau nên khi thân thể tiếp xúc lửa rất nhanh được nhóm lên, bàn tay to lớn của anh lần đến eo cô, eo Thẩm Dĩnh rất nhỏ kích thước không đủ một nắm tay khiến cho người ta lập tức muốn ôm chặt.
Trong không khí có tiếng nước bọt dây dưa, Thẩm Dĩnh ỡm ờ nhưng đến cùng vẫn là phối hợp với người đàn ông đang bị bệnh này nằm trong ngực anh giống như một con mèo nhỏ nhu thuận, thỉnh thoảng duỗi ra móng vuốt cào một chút cũng không đau không ngứa.
Nhung nhớ liên tiếp mấy ngày ở giờ phút này cũng đã được trút hết ra, nhiệt độ quanh thân cũng dần dần tăng lên, Thẩm Dĩnh rõ ràng cảm nhận được thân thể của anh có biến hóa, trước khi anh mất khống chế liền rời đi trước.
Hôn một chút coi như thôi, hai người đều thở hồng hộc, bệnh viêm phổi cấp tính của anh còn chưa khỏi hẳn cũng không nên dùng quá nhiều sức.
Thẩm Dĩnh nhìn anh hồi phục hô hấp, đỏ mặt hỏi: “Anh vẫn ổn chứ?”
Lục Hi tùy ý chống một cái tay lên trên trán, giọng nói có chút nóng bỏng: “Không ổn.”
Bây giờ anh hận không thể lập tức đem cô cởi sạch đặt ở dưới thân muốn làm gì thì làm, đáng tiếc thời gian không đúng nên anh chỉ có nhìn chứ không thể làm, gắt gao đè nén dục vọng đang xao động trong thân thể.
Thật sự là quá khát vọng cô cho nên mới khó kiềm chế bản thân như vậy.
Thẩm Dĩnh phát hiện được có một ánh mắt nóng bỏng đang du ngoạn trên người mình nên cúi đầu xuống né tránh, nhỏ giọng khuyên anh: “Thân thể anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nghỉ ngơi một lát đi.”
“Em ở bên cạnh tôi, không ngủ được.”
Thẩm Dĩnh nghe ra ý tứ trong lời nói của anh liền thẹn thùng cắn môi, không nghe thấy anh nói chuyện cô cũng trầm mặc, qua mấy phút anh đã hơi hòa hoãn một chút mới mở miệng: “Mấy ngày nay ở thành phố H em sống thế nào?”
Thẩm Dĩnh nhớ lại một chút mới phát hiện, tất cả mấy ngày đó cô đều đi ngắm cảnh du lịch nhưng tất cả cảnh sắc vậy mà đều chưa từng thu vào trong đáy mắt, nhìn chỗ nào cô cũng nhớ tới anh.
Ngoại trừ khúc nhạc dạo ngắn của Mã Thiên Xích kia, Thẩm Dĩnh đem tất cả những chuyện xảy ra kể lại hết cho anh, nói xong lời cuối cùng cô khó nén cảm xúc kích động đưa tay sờ lên khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông bên cạnh, đôi mắt cụp xuống: “Thật ra tôi không hề muốn rời khỏi anh, lời nói với anh lúc ở khách sạn cũng là nói nhảm, cái gì nhìn anh buồn nôn, đem anh so sánh với Đoàn Trí Thiên, tình cảm chỉ là giao dịch, cũng là vì tức giận anh, lúc ấy anh ép tôi như vậy nên tôi mới nghĩ anh và Thiệu Mộc Giai đã làm chuyện đó nên mới giận điên lên cho nên mới mất khống chế như vậy, trong lòng tôi căn bản không hề nghĩ như vậy đâu.”
“Ồ?” Anh lẳng lặng lắng nghe, đáy mắt đã có mấy phần suy nghĩ muốn trêu tức.
Thẩm Dĩnh bị anh nhìn tê cả da đầu, cứng nhắc nhẹ gật đầu: “Thật, đi cùng với anh lúc đầu là bị ép nhưng càng về sau lại càng cam tâm tình nguyện, trong lòng tôi anh đã sớm chiếm giữ vị trí quan trọng nhất kia.”
“Thẩm Dĩnh…” Lục Hi chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới còn sót lại chút lạnh lẽo cũng bị những lời này của cô làm tan biến hết, anh thật vui vẻ khi cô nguyện ý nói như vậy.
Thẩm Dĩnh giống như là đắm chìm trong thế giới nhỏ của chính mình, nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của anh giống như là được cổ vũ, thẹn thùng lại chật vật mở miệng: “Em nghĩ, em đã yêu anh mất rồi.”
Nếu như không rời khỏi anh, không có chuyện Thiệu Mộc Giai thiết kế, không có trốn đi thành phố H, có lẽ cô vẫn sẽ không phát hiện ra tình cảm của mình, cô nghĩ nhiều lắm cũng chỉ là thích, chờ một ngày anh không cần mình cô có thể tiêu sái rời đi.
Nhưng cuộc sống lại cho cô một cái tát thực tế nhất, cô căn bản không làm được chuyện không thèm để ý, không làm được chuyện tiêu sái rời đi, anh đã sớm thành một phần trong cuộc sống của cô rồi, mất đi sẽ khiến cả người cô khó chịu.
Đôi mắt anh bỗng trừng lớn mấy phần, bỗng nhiên ánh sáng tràn ngập toàn bộ hốc mắt, trong giọng nói từ tính còn mang theo một phần run rẩy mừng như điên: “Em lặp lại một lần nữa.”
Thẩm Dĩnh bị anh hỏi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mặc kệ như thế nào, cho dù như thế rất thẹn thùng khó mà mở miệng, cô gái trong ngực vẫn ngẩng đầu lên, từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng lặp lại: “Lục Hi, em đã yêu anh mất rồi. ”
Cho dù tương lai có như thế nào, cho dù sau này sẽ như thế nào, hôm nay cô lựa chọn nói ra tất cả, lựa chọn thẳng thắn đối mặt, cô đem tình yêu của mình bày ra trước mắt anh, không còn nghi kỵ, không còn không tin tưởng, để anh thấy được phần tình cảm nồng đậm mãnh liệt kia của mình.
Về phần sau này như thế nào, cô đều nguyện ý tiếp nhận, ít nhất cô không muốn lại nhìn thấy hai người bởi vì hiểu lầm mà sinh ra ngăn cách.
Lục Hi thấy bộ dáng ngượng ngùng lại kiên định của cô trong lòng mềm mại thành một mảnh, môi mỏng lại rơi vào trên cái trán trơn bóng của cô, dừng lại năm giây anh hơi nhổm dậy, hai con ngươi bình tĩnh nhìn cô, trong chỗ sâu nhất trong mắt anh là hình bóng của cô: “Anh không dám hứa chắc cái gì, nhưng chỉ cần Lục Hi anh còn khoẻ mạnh một ngày thì sẽ không phụ tình yêu này của em, Dĩnh Dĩnh, em nguyện ý tin tưởng anh không? ”
Anh dùng bản thân mình cam đoan với cô, anh có khúc mắc Thẩm Dĩnh biết, anh chưa từng nói cả một đời dài như vậy, anh nói chỉ cần anh còn khoẻ mạnh ngày nào thì sẽ không phụ mình, lời này so với bất kỳ lời tâm tình nào cũng làm cho người ta cảm động hơn.
Lúc cánh môi của Thẩm Dĩnh bị cánh môi nóng hổi của anh rơi xuống, cô liền chậm rãi nhắm mắt lại, bên tai dường như còn có thể nghe được nhịp tim có chút dồn dập của anh, thân thể bị anh ôm chặt trong ngực, lúc một thân một mình cô đơn rời đi kia, mờ mịt, sợ hãi, trôi nổi đều hòa tan bởi sự ấm áp trong lồng ngực anh.
Tất cả tình cảm tại giờ phút này đã trở lại quỹ đạo.