CHƯƠNG 288: GIANG SỞ TINH BỊ PHÁN TỬ HÌNH
Thiệu Mộng Giai bị bắt, Giang Sở Tinh cũng bị tống vào tù, sau một thời gian thẩm vấn ngắn, Thiệu Mộng Giai nhanh chóng thừa nhận hết toàn bộ mọi chuyện.
Về phần Giang Sở Tinh, từ lúc bị bắt đến nay, cô ta liên tục chửi bới và nói dối, mọi người đều không ngờ rằng tâm lý của cô ta lại vững vàng như vậy, đến máy phát hiện nói dối cũng không làm gì được cô ta.
Cô ta đã làm quá nhiều chuyện thẹn với lương tâm, nhiều đến nỗi có thể thờ ơ với tất cả mọi thứ, mở to mắt bịa chuyện, cảm xúc không hề dao động một chút nào.
Không ai ngờ mấu chốt của vụ án lại là Trần Bác, người đàn tay tự tay chế tạo độc dược DH23, vốn là giảng viên trong trường đại học phụ thuộc bệnh viện hàng đầu ở thành phố J, vụ án này đã đủ để làm ông ta rớt xuống đền thờ thần.
Vụ án này nhanh chóng bước vào hồi kết, không ngoài dự đoán của mọi người, Thiệu Mộng Giai bị phán tử hình, nhưng thẩm phán lại rề rà chưa đưa ra mức án cho Giang Sở Tinh, tất cả mọi người đều chờ đợi một câu của Lục Hi, cho đến tận ngày kết án.
Anh lạnh lùng thông báo với người phụ trách vụ án, kết quả phán quyết bình thường ra sao thì cứ chấp hành y như vậy.
Giang Sở Tinh bị phán tử tình, Lục Hi không thể trơ mắt nhìn cô ta đi chết, đây là cơn áy náy cuối cùng anh dùng cho ông bà Giang, nhưng anh tuyệt đối không thể buông tha cho cô ta, cho đến tận bây giờ, cô ta đều không hề thấy hối hận về mọi hành vi của mình, cô ta không xứng đáng được tha thứ.
Mức án của Giang Sở Tinh bị đổi thành chung thân, Lục Hi sắp xếp một buồng giam đơn cho cô ta, và cho bác sĩ đến chăm sóc Giang Sở Tinh, nhưng bác sĩ không phải là Khâu Trình mà đổi thành một nhóm khác.
Về phần Giang Sở Tinh, cô ta không tỏ ý kiến gì cả, chẳng qua cô ta chỉ đổi từ nhà giam này sang một nhà giam khác, nhưng ở nhà giam mới này không có bóng dáng của người tên là Lục Hi mà thôi.
Cô ta liên tục xin Lục Hi đến thăm cô ta, nhưng chẳng nhận được bao nhiêu lời hồi âm.
Người đàn ông ấy sẽ không đến nữa.
Lúc ý thức được điều này, sức khỏe của Giang Sở Tinh kém đi rõ rệt, ban đầu cô ta còn ôm ấp hy vọng, mong mỏi sau khi anh biết được tình trạng hiện tại của mình, sẽ ghé vào buồng giam thăm cô ta.
Nhưng không có gì hết, không có ai buồn hỏi han đến cô ta, tựa như cô ta đã bị lãng quên, chỉ có thể lặng lẽ, sống không bằng chết trong buồng giam chật hẹp, ẩm ướt này.
Không ai ngờ vào sáu tháng sau, trong một buổi tối, Giang Sở Tinh đã tự sát trong tù.
Không ai biết được cô ta đã nghĩ gì vào giây phút sắp sửa lìa đời, cũng như không ai biết vì sao lúc ăn cơm, cô ta lại len lén giấu mũi dao nhọn vào trong ống tay áo.
Người phụ nữ đã gây ra vô số phiền hà và mâu thuẫn ấy, cuối cùng đã rời khỏi thế giới này, kết thúc cuộc đời mình bằng cách cắt cổ tay tự vẫn, thảm thương vô cùng.
Cô ta nói đúng, tính mạng của cô ta, cảm xúc của cô ta, tất cả đều đến từ người đàn ông tên Lục Hi, nếu như thế giới của anh không có cô ta thì cô ta sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Cô ta đã ôm ấp tình cảm vặn vẹo này suốt cả đời, cho đến giây phút cuối cuộc đời vẫn không dừng lại.
Khi được báo tin cô ta tự tử, Lục Hi đang hút thuốc trên ban công nhà mình, bây giờ đang là lúc cuối hè, cỏ cây trong vườn một màu xanh tươi tốt, tràn đầy sức sống, nhưng trái tim anh lại xơ xác tiêu điều.
Giang Sở Tinh chết rồi, lúc nhận được tin này, thậm chí anh còn không biết mình đang nghĩ gì, cảm thấy hơi tê dại, dường như anh đã đoán trước được kết quả rồi vậy.
Trong mối quan hệ người dí kẻ chạy này, trông anh giống như người chủ động nhưng trên thực tế lại là người bị dí đuổi, trước nay anh chưa từng nhìn thấu cô ta
Đám tang tổ chức đơn giản, chuyện trong dĩ vãng đều tan thành mây khói, cho dù là thù hận hay oán trách, hoặc là những giây phút vui vẻ, êm ả bên nhau đều hóa thành bọt nước.
Người đi không thể sống lại, rốt cuộc trò hề này đã hạ màn.
Ở bên kia bờ đại dương, tin tức Giang Sở Tinh chết là do Mã Thiên Xích nói cho Giang Sở Tinh nghe, lúc ấy là hai ngày sau khi xảy ra vụ việc.
Người phụ nữ đã từng khiến cô quanh quẩn bên bến bờ giữa sự sống và cái chết nhiều lần, đã chết đi như vậy.
Thẩm Dĩnh không biết được mình nên có cảm xúc thế nào, cô không cảm thấy đau lòng, cũng không tiếc nuối, thậm chí còn không thấy vui vẻ sau khi báo được thù, tâm trạng cô rất bình tĩnh, lồng ngực hơi nghẹn lại.
Cô không ngờ Giang Sở Tinh lại chết một cách dễ dàng như vậy, còn chết bằng cách tự sát, trong lòng cô, Giang Sở Tinh là một người phụ nữ ác độc, cho dù có đến giây phút cuối cùng thì cô ta cũng sẽ cố gắng hết sức để đạt được thứ mình mong muốn.
Nhưng không, người phụ nữ cố chấp đến nỗi mụ mị đầu óc ấy đã tự sát rồi.
Đột nhiên Thẩm Dĩnh hiểu rõ một chuyện, hóa ra, người nào trên đời này cũng có yếu điểm, không có ai kiên cường, có thể chống chọi với mọi thứ, cho dù là phường đại gian đại ác cũng chẳng ngoại lệ.
Mã Thiên Xích thấy cô thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, chầm chậm bước đến bên cạnh cô, tiện tay cầm một chiếc mền mỏng làm từ lông dê đắp lên vai cô: “Đừng nghĩ nhiều nữa, đi nghỉ ngơi đi.”
Bây giờ cô đã mang thai gần 8 tháng, sắp sửa đến ngày sinh, trong nhà có mướn y tá và bác sĩ chăm sóc, vài ngày nữa sẽ vào bệnh viện chờ sinh, nghĩ ngợi nhiều không tốt cho sức khỏe của cô.
Thẩm Dĩnh cúi đầu xuống, ánh mắt dừng lại trên vùng bụng gồ lên của mình, phần bụng bằng thẳng mọi khi của cô giờ đây đã nhô tròn.
Vì cân nặng càng lúc càng tăng, cơ thể cồng kềnh nên mắt cá chân cô sưng phù, nhấn vào sẽ trũng xuống, người ngợm mập mạp hơn.
Thai nhi trong bụng cô rất lớn, lần nào ăn cơm cũng vất vả, nhất là thời gian từ tháng thứ ba đến tháng thứ sáu, gần như mỗi ngày cô đều sống dựa vào đường glucose và tiêm chất dinh dưỡng.
Vì mang thai nên cô không thể đi làm được, tất cả chi phí sinh hoạt đều do Mã Thiên Xích giúp đỡ, bởi vậy mỗi khi Thẩm Dĩnh gặp anh ta, trong lòng đều cảm thấy tự ti và ngượng ngùng.
Gần gũi nhau nửa năm, Thẩm Dĩnh hiểu người đàn ông này hơn, anh ta rất thần bí, nhưng cũng là một bậc quân tử, lúc cô lâm vào cảnh hoạn nạn, anh ta cũng không uy hiếp hay đòi hỏi thứ gì, bọn họ rất ít khi gặp nhau, một tuần chỉ gặp mặt một đến hai lần, chủ yếu vào cuối tuần, vào những lúc khác, hoặc là anh ta đi công tác, không biết cố tình hay vô ý mà anh ta luôn giữ khoảng cách an toàn, không mạo phạm cô.
Lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, cô sẽ đọc sách pháp luật, chuẩn bị sau khi sinh xong sẽ học lấy bằng luật sư bên nước Anh.
Điều đáng mừng duy nhất là, trong lúc bị dày vò như vậy, cô chờ mong ngày con chào đời, số lần nhớ đến người đó ít dần đi, thỉnh thoảng dáng hình của người đó sẽ lướt qua đầu cô, nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc mà thôi.
“Cảm ơn anh, Mã Thiên Xích.” Thẩm Dĩnh trịnh trọng nói, cô cảm kích anh ta từ tận đáy lòng.
Người đàn ông ấy đứng bên cạnh cô, nhìn từ góc độ này, làn da cô rất đẹp, có thể vì mang thai nên trông da cô còn căng mọng và mềm mại hơn lúc bình thường, tóc được buộc sau đầu, để lộ chiếc gáy mảnh mai và gương mặt xinh đẹp, cô là thai phụ đẹp nhất mà Mã Thiên Xích từng gặp.
Bởi vậy anh ta không dám sống chung với cô hằng ngày, chỉ sợ bản thân mình cầm lòng không đậu muốn làm gì đó, anh ta đi công tác, đi làm việc để thay đổi sự chú ý.
May mà anh ta giỏi kìm chế chính bản thân mình.
“Hai ngày nữa tôi sẽ đưa cô vào bệnh viện chờ sinh, cô yên tâm ở đây đi, đừng nghĩ ngợi đến những việc khác.” Anh ta bình thản dặn dò, không bộc lộ chút cảm xúc nào.
Thẩm Dĩnh giơ tay xoa vùng bụng tròn trịa, ánh mắt nhìn về phía xa xôi, nghẹn ngào nói: “Nhờ anh mà đứa bé này mới được sống tiếp, cả đời này nó sẽ không bao giờ quên anh.”
Lúc nói chuyện, vẻ mặt của cô rất xúc động, Mã Thiên Xích cảm thấy như có ai bóp víu trái tim mình, không đau nhưng lại ngứa ngáy.
Người đàn ông ấy im lặng mỉm cười, ánh mắt trở nên ấm áp: “Vì cô nên tôi mới cứu nó, cảm ơn tôi thì chi bằng tự cẩm ơn chính mình đi.”
Vành mắt Thẩm Dĩnh đỏ ửng, cảm giác đơn độc bên nước ngoài, tự mình gánh chịu hết tất cả không dễ chịu một chút nào, câu nói của Mã Thiên Xích như dòng nước ấm chảy vào lòng cô, an ủi trái tim đang thấp thỏm bất an của cô.
Hy vọng ông trời lấy đi hết tất cả may mắn mà cô có rồi ban lại cho con cô, để cho nó bình an, mạnh khỏe đến với thế giới này.