Mục lục
100 Cách Cưng Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 273: LẦN TRƯỚC KINH NGUYỆT LÚC NÀO

Cho dù bản thân đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc nghe con số này, tay đặt trên gối vẫn không nhịn được nắm chặt.

Cô cười ảm đạm, dời ánh mắt: “Cố ý giết người có kết quả thế này đã không tệ rội.”

Cô biết anh đã cố gắng hết sức rồi.

“Dĩnh Dĩnh…” Lục Hi nói mỗi chữ cổ họng đều rất đau, sự chua xót dâng lên lại phải nén lại, thiêu đốt giọng nói anh: “Anh muốn bảo lãnh em ra, nhưng bây giờ xem ra sẽ khá khó khăn.”

“Trong lòng em có chuẩn bị, đây là trả giá cho sự ‘tùy hứng’ của em.” Giây phút phản cung trước tòa, trong lòng Thẩm Dĩnh đã tính toán được.

Hai người nhìn nhau, trong lòng đều không dễ chịu, người yêu nhau đang tra tấn lẫn nhau, mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào muốn một cái hôn một nụ hôn thân thiết, nhưng hiện thực lại chỉ có tàn nhẫn.

“Đang tìm quan hệ bên trên, nhưng chuyện này xã hội quá quan tâm, có lẽ tạm thời không ai làm nhận, qua một thời gian độ quan tâm giảm xuống sẽ tốt hơn một chút, anh sẽ không để em đợi quá lâu.”

Thẩm Dĩnh nhìn người đàn ông trước mặt, vì vụ kiện này, anh đã không giống Lục Hi không gì cản nổi trước đây, nôn nóng, lo âu, buồn bã, yếu ớt… Những từ cả cuộc đời này đều sẽ không xuất hiện trên người anh lại hiện ra, làm cô vừa đau lòng lại tự trách.

Người đàn ông này hẳn là khí thế cao lớn, anh không nên vì mình mà trở nên như vậy.

Tim Lục Hi buồn phiền, giơ tay vào tui áo tây trang lấy ra gói thuốc, kẹp vào đầu ngón tay chuẩn bị đốt, thì bị Thẩm Dĩnh ngăn lại.

Mắt người đàn ông nhìn cô: “Sao vậy?”

Mặc dù cô luôn khuyên anh ít hút thuốc, nhưng rất ít khi trực tiếp ngăn cản.

Thẩm Dĩnh kiêng kỵ đứa bé trong bụng, ánh mắt xoay hai vòng giữa anh và thuốc, sắc mặt xem như tự nhiên: “Ít hút thuốc đi, thấy anh gần đây hay ho.”

Là vì chuyện này?

Thẩm Dĩnh lấy thuốc bên miệng xuống, còn không đợi cô thở phào nhẹ nhòm, người này đã thay đổi tư thế ngậm lên, hột quẹt đã ở trong tay: “Gần đây phiền lòng, thường muốn hút vài điếu.”

Anh không có sở thích xấu nào khác, cũng chỉ điểm này vẫn có thể giải tỏa một chút sầu muộn trong lòng.

Lúc nói chuyện, người đàn ông đã đặt hột quẹt bên môi.

“Tách” một tiếng, ngóng cái ấn hột quẹt, ánh lửa đỏ ấm áp phun lên, màu đỏ ánh lên chiếc cằm gợi cảm góc cạnh của anh.

Lục Hi híp mắt hít sâu một hơi, con ngươi đen thẳm từ từ híp lại, giống như đang tận hưởng cảm giác này.

Khí theo mũi ra, trôi qua khí quản, cuối cũng bay vào trong lá phổi, từ từ kích thích các tế bào phổi, cử động lên xuống, có lẽ cũng chính là cảm giác như vậy người ta mới thích hút thuốc.

Khói trắng theo chóp mũi người đàn ông từ từ thở ra, theo bầu không khí bay tới bên người Thẩm Dĩnh.

Rõ ràng không có mùi nồng như vậy, trước đây ngửi cũng không sao, nhưng giờ này phút này trong lòng cô lại bài xích chưa từng có.

Hít thở từng dòng mùi thuốc lá, giống như hít phải mùi dầu, toàn bộ đều dính ở dạ dày, khó chịu lại ghê tởm.

Ban đầu Thẩm Dĩnh còn có thể chịu đựng, nhưng thời gian hít thở càng dài, càng lâu, mùi thuốc ngày càng nặng, cảm giác ghê tởm đó cũng càng rõ ràng.

Cô miễn cưỡng chống đỡ, không muốn thể hiện quá bất thường, trong lòng không ngừng cầu nguyện, hi vọng điếu thuốc này của Lục Hi có thể hút nhanh một chút, nhanh một chút.

Mấy chục giây, nửa phút, một phút sắp trôi qua rồi… thấy điếu thuốc trắng trên ngón tay anh ngày càng ngắn, Thẩm Dĩnh đang chúc mừng sắp cháy hết rồi.

Đột nhiên, cảm giác buồn nôn đột nhiên gia tăng, trực tiếp dâng đến cổ họng, dù có muốn chịu đựng tiếp cũng không khống chế được phản ứng vốn có của cơ thể.

Thẩm Dĩnh dường như ngay lập tức đứng dậy đi vào phòng vệ sinh trong phòng, mở nắp bồn cầu, nửa sấp cả người lên trên, không khống chế được nôn khan.

“Ọe…” Từng cơn co thắt khó chịu trong dạ dày, giống như cả dạ dày đang co gập lại.

Vốn cho rằng ói vài cái thì có thể ngừng, nhưng không nghĩ tới càng ói càng nghiêm trọng, không có ý muốn dừng lại, sau khi nôn khan liên tục vài lần, cổ họng cô cũng có chút đau rát.

Lục Hi bị hành động đột ngột của cô làm chấn động, ngồi ở ngoài hai giây cũng không phản ứng kịp, đợi lúc anh phản ứng lại, người phụ nữ nhỏ trong nhà vệ sinh đã ngồi bệch trên mặt đất.

Lục Hi đi nhanh tới, kéo cô dậy, đôi con ngươi đen đầy sự quan tâm và vội vàng khóa chặt cô: “Chuyện gì vậy?”

Thẩm Dĩnh muốn nói mình không sao, tuy nhiên vừa mở miệng, cảm giác ghê tởm đó lại đổ ập xuống.

“Ọe…” Lại liên tục nôn một trận, trong dạ dày cô vốn không có bao nhiêu thức ăn, cũng chỉ nôn ra một chút mật đắng.

Đợi cảm giác ghê tớm từ từ giảm đi một chút, cô mới nói giọng yếu ớt: “Em… em không sao.”

“Như vậy rồi em còn nói không sao?” Lục Hi nhíu chặt mày, đau lòng sức khỏe của cô, lại giận cô không quan tâm mình, thấy cô khó chịu, tim cũng treo lơ lửng, giọng điệu không nhịn được trầm vài phần: “Thế nào mới xem là có chuyện?”

Thẩm Dĩnh không biết là tủi thân hay là vì nôn quá dữ, mắt đỏ lên, da cô vốn trắng, nhìn lại càng rõ ràng.

Có vội có giận thì có thể thế nào? Nhìn bộ dạng cô rơm rớm nước mắt thì bao nhiêu lời trách móc cũng không nói ra được.

“Còn có thể đứng dậy sao?” Giọng điệu anh đã thả lỏng rất nhiều.

Thẩm Dĩnh thử dùng hai tay chống ở mép bồn cầu, rung rẩy bò dậy, đi đến bên bồn rửa tay dưới sự giúp đỡ của anh, mở vòi nước đưa ngụm nước lạnh lên miệng, cố gắng ép cảm giác buồn nôn đó xuống.

Lục Hi lấy khăn giấy cẩn thận lau sạch vết nước bên miệng cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút máu của cô, sắc mặt lại không thả lỏng: “Đi bệnh viện cùng anh.”

Thẩm Dĩnh sững sờ: “Cái gì?”

“Anh nói, để em đi bệnh viện cùng anh.”

“Em không đi.” Cô không cần nghĩ cự tuyệt, tình trạng bây giờ sao đi bệnh viện? Nếu đi bệnh viện, vậy chuyện mình có thai sẽ phải lộ ra.

“Anh không thương lượng với em.” Giọng điệu của người đàn ông cứng lên, vấn đề của cô, anh trước giờ luôn không xem là chuyện nhỏ.

“Hôm qua em ăn hư bụng, hôm nay tổng cộng nôn một lần, không cần căng thẳng.” Lúc Thẩm Dĩnh nói câu này tránh ánh mắt Lục Hi.

Người đàn ông híp mắt, đáy mắt lóe lên suy tư: “Ăn gì?”

“Đậu hủ bách thảo, tôm bí đao, còn có canh trứng.” Thẩm Dĩnh nhớ tới thức ăn tối qua, nói thật, cô sợ Lục Hi thật sự sẽ sai người đi hỏi, cũng không dám nói dối: “Có lẽ là bí đau có chút chua, dạ dày không thoải mái.”

Thẩm Dĩnh lại lấy một tờ khăn giấy, tiếp đó dùng động tác để che đậy sự hoảng loạn trong lòng, cho dù không ngẩng đầu cô cũng có thể cảm nhận được hai ánh mắt nóng hổi đó qua lại trên người mình.

“Em có kinh nguyệt lúc nào?”

Anh nhớ mỗi lần cô có kinh nguyệt sẽ không thoải mái, nhưng thời gian gần đây..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK