CHƯƠNG 195: MUA SẮM ĐỒ TẾT
Thẩm Dĩnh im lặng, sau nửa ngày mới lên tiếng: “Có lẽ là em đối với chính mình không tin tưởng..”
Dứt lời, cô lại nói tiếp: “Không nói đến tình trạng của Giang Sở Tinh, người nhà của anh không chấp nhận em, cách nhìn nhận của người khác đối với em, có rất nhiều trở ngại đối với chúng ta.”
Cho dù những trở ngại này là vô hình không thể sờ được nhưng chúng luôn đè nặng trong lòng Thẩm Dĩnh.
Cô không tự tin vào bản thân, thậm chí có lúc cô cảm thấy bản thân không xứng với Lục Hi.
Người đàn ông ưu tú này, càng tiếp xúc thời gian dài sẽ càng cảm nhận được rõ nội tâm của anh vô cùng chân thành, sự ấm áp trong trái tim của anh cũng như sự thuần khiết hiếm có của một người thành công.
“Đừng tự ti..” Lục Hi biết rõ áp lực trong lòng cô, nhưng lại chưa từng hy vọng nó đè nén cô: “Anh có quyền tự quyết định cuộc sống của mình, cũng có đủ quyền để chọn ai là người cùng anh đi hết quãng đời còn lại, Giang Sở Tinh hay người lớn trong nhà không phải vấn đề, em mới là người nắm giữ chìa khóa trong chuyện này, hiểu chưa?”
Anh từng nói với cô về vấn đề này, thế nhưng lại chính vì như vậy mà áp lực của cô rất lớn, cô không muốn vì mình mà ảnh hưởng không tốt đến Lục Hi, cô cũng không muốn vì cô mà anh phải chống đối với gia đình, cô thậm chí còn suy nghĩ nhà họ Lục cũng biết đến sự tồn tại của Giang Sở Tinh, hơn nữa…
Thẩm Dĩnh lắc đầu, vội chấm dứt luồng suy nghĩ đáng sợ này…
“Dĩnh Dĩnh?” Thấy cô tự nhiên như người mất hồn, Lục Hi nhỏ giọng gọi cô.
Thẩm Dĩnh lấy lại tinh thần, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Không sao, tình cảm em đối với anh ngày càng sâu đậm, cho nên khó tránh khỏi việc suy nghĩ nhiều, em sẽ tự giải quyết cảm xúc của chính mình.”
Lục Hi nhìn chằm chằm vào ánh mắt né tránh của cô, biết rõ trong nội tâm cô đang bất an, thật sự không muốn siết quá chặt, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên mặt cô: “Không vui thì phải nói liền cho anh biết, được không?”
“Được, em biết rồi.”
“Còn có…” Anh cúi người xuống đối diện với mặt cô, giống như có sương giữa lông mày, giọng điệu dứt khoát trả lời câu hỏi vừa rồi của cô: “Chúng ta sẽ không rời xa nhau.”
Anh không tưởng tượng nổi anh có thể yêu ai khác ngoại trừ Thẩm Dĩnh, tình yêu đối với anh mà nói là quá xa xỉ, xa xỉ đến mức toàn bộ đều cho cô, cho dù anh muốn cho người khác thì cũng không có.
Anh muốn dốc sức hết mình vì cô, cảm giác chắc chắn và được công nhận, anh cần nó rất nhiều.
Ánh mắt anh như ngọn lửa đang bùng cháy, anh thẳng thẳn và dứt khoát đến nỗi cô cảm nhận từng lời anh nói đang đập thẳng vào đầu cô.
Vành mắt Thẩm Dĩnh đỏ lên, khẽ gật đầu, cô cứ thế dựa trên người người đàn ông ấm áp và dịu dàng này, anh cũng đã vì cô mà làm rất nhiều, thay đổi nhiều như thế, cô cũng muốn quyết tâm hơn nữa.
……
Nhiều ngày trôi qua kể từ sau cuộc xung đột vì chiếc váy ngủ lần trước, Giang Sở Tinh đối với Thẩm Dĩnh vô cùng khách khí, không gây thêm chuyện phiền phức, thỉnh thoảng chủ động nịnh nọt Lục Hi, chỉ cần cô ta không vượt quá giới hạn thì Thẩm Dĩnh vẫn có thể kiềm nén cơn giận dữ.
Cũng may những ngày này qua đi, bệnh tình của cô ta không xấu đi, cũng không có xuất hiện hành vi tự mình hại mình khiến Thẩm Dĩnh lo lắng như trước đây, Khâu Trình nói chính cuộc sống gia đình đã đem đến sự ấm áp và giúp đỡ cho cô, đến cùng đúng là như vậy hay không thì cũng không biết được, chỉ có thể nói là kết quả tốt.
Năm mới sắp đến, công việc ở công ty vô cùng nhiều, thậm chí Thẩm Dĩnh phải làm thêm giờ, huống chi là Lục Hi, một ngày 24 tiếng đồng hồ mà đa phần thời gian đều dành hết cho công việc, chỉ có 5 hay 6 tiếng để ngủ, cả người đều bởi vì làm việc liên tục không nghỉ suốt ngày đêm mà trở nên gầy gò.
Nhìn thấy mọi nhà đều đã sắm đồ mới, Thẩm Dĩnh cũng nhịn không được muốn mua đồ, Đào Ly Hinh vừa gọi cô cùng đi mua đồ tết, cô lại không muốn về nhà đối mặt với Giang Sở Tinh nên liền đồng ý.
Hai người đi đến một thương mại gần nhà, ở đó bán tất cả mọi thứ, còn nửa tháng nửa là đến tết, đến đây nhìn đây cũng đều thấy một mảng đỏ rực rỡ.
Đào Ly Hinh và Thẩm Dĩnh sống ở đây, vì vậy họ rất quen thuộc với nơi này, ngay khi họ bước vào, liền nghe thấy một giọng nói truyền đến: “Ôi! Lâu rồi không gặp bà, đây là con gái bà à? Vẫn xinh đẹp như vậy nhỉ!”
Thẩm Dĩnh vô cùng bối rồi, vội vàng đi đến một gian hàng chọn câu đối tết.
Đào Ly Hinh trò chuyện cùng người quen cũ, Thẩm Dĩnh chọn được một bộ câu đối xuân vô cùng ưng ý, vế trên là “Đông đi núi sông đều tươi đẹp”, vế dưới là “Đào tỏa hương thơm mừng xuân đến”, dòng chữ ngang bên trên là “Năm mới đại cát.”
So với những từ xưa cũ thì hai câu đối này không quá khó hiểu, cô cầm lên nhìn nhìn mấy lần, tưởng tượng câu đối này dán ở trước lối vào biệt thự, có lẽ cũng không tệ lắm.
Cô lại nhìn vào gian hàng một lần nữa, chọn được nhiều lời chúc màu đỏ theo phong cách khác nhau, đến lúc đó có thể dán được ở những nơi khác nhau, còn có đèn lồng màu đỏ, treo ở bên cạnh cửa thì tuyệt đẹp.
Sau khi cô chọn đủ đồ bỏ đầy một cái túi liền ngước nhìn hỏi bà chủ: “Dì, những thứ này tổng cộng bao nhiêu tiền?”
Bà chủ đang trò chuyện với Đào Ly Hinh, nhìn lướt qua những đồ vật trong tay cô, lộ ra vẻ mặt vui vẻ nói: “Con mua nhiều như thế làm gì? Dán trong nhà sao?”
Thẩm Dĩnh có chút ngượng ngùng mở miệng giải thích: “Dán nhà của con, ngoài ra con còn có một người bạn, mua giúp anh ấy.”
Bạn? Mua câu đối tết cho bạn?
Dì này là người từng trải, lập tức hiểu được vấn đề, nụ cười trên môi còn tươi hơn lúc nãy, nhìn về phía Đào Ly Hinh: “Tôi nói con gái bà lớn lên xinh đẹp, chắc chắn người theo đuổi xếp hàng dài, không biết con trai nhà ai may mắn chiếm được trái tim con gái nhà bà thế?”
Người dì này rất biết cách nói chuyện, không khiến người khác cảm thấy bà đang nịnh nọt, kì thật Thẩm Dĩnh ly hôn ai cũng biết, không ít người ở phía sau lưng bàn tán ra vào, nói cô sau này không một ai để ý, Đào Ly Hinh tuy bề ngoài không biểu hiện ra nhưng bên trong vô cùng tức giận.
Lúc này nghe được câu nói này, tuy ngoài miệng khiêm tốn nhưng trên mặt đã vui vẻ như hoa nở: “Bà nói quá rồi!”
“Đâu có, tôi đều nói sự thật!”
Trò chuyện một lúc, Thẩm Dĩnh vất vả lắm mới có thể trả tiền rồi rời đi, vừa đi được vài bước Đào Ly Hinh lập tức kéo lấy cổ tay cô hỏi: “Có phải con mua cho con trai nhà họ Lục kia không?”
Thẩm Dĩnh biết rõ cô không thể chối liền gật đầu trả lời qua loa: “Vâng, tiện đường mua giúp.”
“Tiện đường?” Đào Ly Hinh buồn cười trừng mắt liếc cô: “Con nghĩ mẹ con ngốc sao?”
“Mẹ không ngốc, mẹ rất thông minh, toàn bộ người trên trái đất đều không thông minh bằng mẹ, cho nên xin hỏi bà Đào đây có thể tha cho con được không?”
“Đứa nhỏ này!” Đào Ly Hinh đưa tay vỗ nhẹ cô một cái: “Mẹ làm sao lại không tha cho con, nhưng những chuyện như thế này không phải nên chia sẻ với người trong nhà sao?”
“Ai da mẹ…” Thẩm Dĩnh cúi người xuống, lấy đầu cọ lên vai của bà, vừa làm nũng vừa giải thích: “Sau này có cơ hội con sẽ cho mẹ gặp anh ấy.”
“Con nói thật không?”
“Con sao dám nói dối mẹ!”
“Vậy được.” Đào Ly Hinh cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn: “Con đó, lúc trước gặp rắc rối lớn khi ở cùng với Đoàn Trí Thiên, lần này lại không rõ ràng với cái tên nhà họ Lục kia, ba mẹ cũng chỉ sợ con chịu ấm ức, thế nhưng chuyện này do con tự quyết định, nếu như con muốn thì có thể chia sẻ với mẹ.”
Nội tâm của Thẩm Dĩnh xúc động vô cùng, những ngày này cô và mẹ cũng thay đổi rất nhiều, lúc trước Đào Ly Hinh luôn muốn tham dự vào chuyện tình cảm hay cuộc sống đời tư của con gái, thế nhưng hiện tại lại rất tôn trọng ý kiến của cô.
“Mẹ…” Thẩm Dĩnh khẽ cong khóe môi, nhịn không được liền khóc nức nở, trong lòng có chút khó chịu không thể diễn tả thành lời.
Đào Ly Hinh quay mặt đi nơi khác, vỗ nhẹ mu bàn tay của cô: “Được rồi, sắp sang năm mới rồi, đừng có không vui, chúng ta đến chỗ chú Triệu mua một ít hoa quả khô đi.”
Sau khi mua sắm xong xuôi, khi hai người về đến nhà cũng đã là 1 giờ chiều, Thẩm Tri Lịch ở nhà làm cá đợi vợ và con gái trở về, khi nhìn thấy hai người bọn họ xách túi lớn túi nhỏ, liền từ phòng bếp đi ra dành lấy xách để vào phòng khách.
Thẩm Dĩnh vừa thả tay ra thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô lấy ra xem thì thấy người gọi chính là Lục Hi.
Thẩm Dĩnh liếc nhìn qua nhà bếp, nhìn thấy ba và mẹ đang bận rộn liền lẵng lẽ đi về phòng và trả lời cuộc gọi: “Alô?”
“Em mua sắm xong chưa?” Giọng nói dịu dàng của người đàn ông phát ra từ microphone, nhỏ và nhẹ đến nỗi lỗ tai không nhịn được muốn áp sát vào điện thoại hơn nữa.