CHƯƠNG 299: KHOẢNH KHẮC LƯỚT QUA VAI NHAU.
Vào tháng 10, trên đường phố London, Anh, thời tiết có chút ảm đạm.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác dạ màu đen, bên trong là một chiếc áo len cổ cao màu kaki sáng, bên dưới là chiếc quần nỉ thẳng tắp để lộ ra hai chiếc mắt cá chân vô cùng đẹp, dưới bàn chân là một đôi giày da màu tối.
Mái tóc đen của anh không được chỉnh chu chau chuốt, trông vừa lười biếng vừa lôi thôi lếch thếch để mặc làn gió tung bay, nhưng cái khuôn mặt với ngũ quan đậm nét đó vẫn nổi bật giữa một đám người ngoại quốc trên phố.
Lục Hi đến thành phố nhộn nhịp nhưng cổ điển này vào mùa mưa. Thay vì ở khách sạn, anh đã chọn ở trong một khu nhà trọ cao cấp, buổi sáng thì đến quảng trường cho bồ câu ăn, rồi lại đi ăn Brunch giống như người bản địa, buổi chiều thì ngồi ở quán cà phê rất lâu rồi mới đi, còn buổi tối thì anh thích ra bờ biển để hóng gió, trên tay anh thì thường hay cầm một tờ báo tài chính để khiến cho mình trông không quá cô độc.
Anh một mình đi khắp phố đông, hoàn toàn đắm chìm trong trạng thái không có ai làm phiền này.
Cứ như vậy mà trải qua hơn một tuần lễ, Bùi Dục có gọi điện thoại đến một lần, nói là La Quyết Trình khi biết anh bay đi London ngay ngày hôm sau thì đã tức giận tột cùng, còn nói là sau này sẽ không thèm quan tâm đến anh nữa.
Lục Hi chỉ nhàn nhạt lắng nghe, anh hiểu tình nghĩa của La Quyết Trình đối với anh, nhưng anh ta cũng biết là bản thân anh không thể làm được, nên chỉ đành để cho Bùi Dục an ủi anh.
Những ngày bình yên và vô vị cứ thế trôi qua, có nhiều lúc anh còn đang nghi ngờ rằng liệu mình có còn sống hay không nữa.
Cho đến một buổi sáng của hai tuần sau, trợ lý đã gọi đến và nói về một công việc vô cùng gấp: “Tổng giám đốc Lục, vừa mới nhận được một lời mời, nói là công ty Bit sẽ có một bữa tiệc FULLHOUSE vào buổi tối ngày mốt, có liên quan đến một số hạng mục công việc đầu tư vào tháng trước, vì nó có liên quan đến lĩnh vực từ thiện và phúc lợi công cộng, cho nên lần này cũng là cơ hội để giới thiệu và tìm hiểu lẫn nhau.”
Công ty Bit là một công ty công nghệ bảo vệ môi trường mới được ra thị trường. Một tháng trước, công ty này đã gặp rắc rối về vấn đề vốn, sau khi nhận được đầu tư của Lục Hi, công ty đã tiến vào thị trường và thị trường chứng khoán liền trở nên phổ biến. Tuy nhiên, lý do thực sự thu hút đầu tư của Lục Hi là vì hạng mục của công ty này có lợi cho sự nghiệp từ thiện.
Bản thân anh cũng không phải là một người thương người, nhưng mấy năm gần đây tâm tình của anh đã có một sự thay đổi vô cùng lớn, cho nên anh mới bắt đầy yêu quý thứ này, lúc này khi nghe trợ lý nói, suy nghĩ đầu tiên của anh là từ chối, nhưng khi nghĩ đến lý do anh đến nước Anh này, anh đã trầm mặc vài giây rồi đáp ứng: “Được, tôi đi.”
Nghe thấy sự đáp ứng lời mời vô cùng sảng khoái này, trợ lý có phần sững sờ: “Ngài, ngài nói là ngài sẽ tham gia buổi tiệc này đúng không?”
“Ừm.”
“Dạ được! Lát nữa tôi sẽ gửi thư mời qua email của ngài, còn những chuyện sau thì tôi sẽ kêu người phụ trách ở bên Anh liên lạc với ngài.”
Sau khi cúp điện thoại, người đàn ông múc một muỗng cà phê bỏ vào máy pha cà phê, không lâu sau đó, một mùi cà phê nồng nặc lan toả ra, anh rũ mắt xuống rồi nhấp một ngụm cà phê vào miệng, vị đắng xồng xộc khiến người ta sởn cả da gà nhưng anh lại yêu thích đến năm năm rồi.
…
Cùng lúc đó, Thẩm Dĩnh lái xe đưa Thẩm Tiếu đến trường mẫu giáo xong rồi đến công ty, trải qua một năm đầy nỗ lực, công việc ở văn phòng của cô ngày càng phát triển, hoàn toàn không cần lo là không có vụ kiện nào.
Công việc cá nhân của cô cũng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng phức tạp, cho nên cô không thể không phân phối lại rồi tuyển thêm một trợ lý theo bên cạnh mình, những việc lặt vặt thì sẽ để cô ấy giải quyết
Vừa mới vừa vào văn phòng và đặt túi xuống thì đã nghe trợ lý nhắc nhở: “Suran, hôm nay mới nhận được tin tức nói là buổi tối ngày mốt công ty Bit sẽ có một bữa tiệc chủ đề FULLHOUSE.”
Thẩm Dĩnh nhíu mày, cái công ty Bit này vốn không lạ lẫm với cô, đó là một công ty công nghệ môi trường, là một người mới trong ngành công nghệ môi trường của London, sau khi được thành lập tám năm thì mới thành công tiến vào thị trường vào tháng trước, trong mắt người ngoài thì đó tuyệt đối là một công ty vô cùng lợi hại.
Thế nhưng công ty này cũng có ấn tượng không tốt đối với Thẩm Dĩnh.
Cách đây một thời gian, một người đàn ông da trắng đã đến văn phòng và nói rằng anh ta gần như bị mất thị lực mắt trái do tai nạn lao động. Sau khi anh ta nộp đơn yêu cầu bồi thường, thì công ty Bit đã trì hoãn nhiều lần và không giải quyết được, không có một người phụ trách nào chịu đứng ra nói chuyện, cho nên anh ta mới đến để tìm bọn họ xin giúp đỡ, mà người đàn ông da trắng này lại là nhân viên chính thức của công ty Bit.
Đối phương rất mạnh, cho nên vụ kiện tiến hành rất khó khăn, mà muốn giải quyết thì Thẩm Dĩnh cần phải gặp người phụ trách chuyện này.
Nhưng đáng tiếc cô lại không có cơ hội.
Trong lúc cô còn đang đau đầu không biết tiếp tục tiến hành như thế nào thì lại nhận được tin tức này, Thẩm Dĩnh thật là có chút khóc không được mà cười cũng không xong: “Xem ra tôi phải đi một chuyến rồi.”
“Nhưng mà nghe nói bữa tiệc lần này sẽ có một nhân vật lớn đến, nói là ông chủ lớn đầu tư cho công ty Bit này, cho nên nếu không có thư mời thì e là sẽ không dễ vào được.” Trợ lý nhắc nhở cô.
Thẩm Dĩnh suy nghĩ một lát: “Các công ty luật cùng ngành khác có được mời không?”
“Có, B&R.”
B&R…
Thẩm Dĩnh mỉm cười, nhưng nụ cười của cô lại có chút bất lực, khiến cho trợ lý có chút kinh ngạc: “Suran, có vấn đề gì sao?”
“B&R là công ty luật đầu tiên mà tôi thực tập, cô nói xem là vấn đề gì?” Cô mỉm cười hỏi lại, tâm tình rất tốt.
Trợ lý mới đầu thì sững sờ, sau vài giây thì mới phản ứng lại rồi mỉm cười: “Ý cô là cô có người quen ở đó?”
“Không phải là quen bình thường đâu.” Người đầu tiên mà Thẩm Dĩnh nghĩ đến là Ken, tuy cô đã rời chức gần hai năm rồi, nhưng cô và Ken vẫn còn giữ liên lạc: “Nếu vậy thì dễ rồi, tới lúc đó chúng ta sắp xếp đến đó là được rồi.”
“Vậy được, bây giờ tôi sẽ phái người đi chuẩn bị lễ phục và danh sách người tham gia.”
Sau khi tan làm ngày hôm đó, Thẩm Dĩnh đã đến tìm Ken, một người đàn nước Anh cao lớn. Bọn họ hẹn nhau ở một quán bar nhỏ, diện tích của quán bar cũng chỉ chừng 100 mét vuông. Có một cái sân khấu cao nửa người, trên đó thì có một nhóm ba người đang hát, thỉnh thoảng họ sẽ chơi một số khúc nhạc jazz.
Thẩm Dĩnh đã gọi một ly whisky với đá và một số loại hạt, cô ngồi ở quầy bar nói chuyện với Ken: “Tôi cần thư mời, nhưng cũng có thể đi vào với anh.”
“Thư mời đã viết tên rồi thì e là sẽ khó, nhưng lúc đó cô có thể đi theo tôi.” Ken đáp ứng rất sảng khoái, bao nhiêu năm trôi qua rồi, anh đã rất yên tâm về cách đối nhân xử thế của Thẩm Dĩnh.
“Được, vậy thì tôi sẽ đến đó trước 20 phút, tôi còn mang theo một trợ lý nữa.”
“Không vấn đề gì, cứ tuỳ cơ hành sự thôi.” Ken nhấp một ngụm rượu, rồi lại cất giọng vừa có chút cảm thán vừa có chút thích thú: “Suran, cô là một người phụ nữ nhưng lại có lúc liều quá.”
Anh đã từng thấy qua Thẩm Dĩnh vì vụ án mà có thể làm bất cứ điều gì, cho dù có mệt có khó cô cũng chưa từng sợ, cô làm tất cả chỉ vì để cho khách hàng của mình một đáp án hài lòng nhất.
Thẩm Dĩnh lắc nhẹ chất lỏng màu vàng nhạt trong ở trong ly, bên khoé môi cô đang nhếch lên một đường cong như có như không, giống như đang nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt cô cũng trở nên sâu thẳm hơn: “Bởi vì tôi biết những người đó khao khát chiến thắng thế nào, lời cố cáo của họ chính đáng bao nhiêu, còn tôi là người cuối cùng có thể phát biểu thay cho họ trước thẩm phán.”
Ken sững người một lát, giống như là không ngờ cô sẽ cho anh ta một câu trả lời sâu sắc đến như vậy, nhưng phải nói rằng câu trả lời như vậy thật khiến người ta cảm thấy rất cảm động.
Thẩm Dĩnh hiểu được cảm giác bị truy nã, không nơi nào để kiện và không ai có thể tin được, vì vậy cô hy vọng rằng khi cô còn có khả năng, cô sẽ không để người khác phải trải nghiệm những gì mà mình đã trải qua.
Dòng suy nghĩ của cô bay bổng đi có chút xa xôi, tâm trạng của cô có chút thất thần, cô khẽ khụ một tiếng rồi nhàn nhạt nói với Ken một tiếng: “Tôi đi toilet một chút.”
Cô rời khỏi ghế rồi đi về hướng của toilet, toilet nằm ở cuối con đường bên cạnh sân khấu, tuy không gian quá bar không được lớn lắm nhưng người thì lại không ít. Lúc cô định rẽ vào toilet thì ánh mắt cô đột nhiên liếc nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đi ra từ toilet nam bên cạnh.
Cô theo quán tính bước vào trong toilet nữ nhưng bước chân cô lại đột ngột khựng lại, trước mắt cô đột nhiên thoáng qua một thân ảnh quen thuộc và cả bóng hình trùng trùng điệp điệp vừa nãy…