CHƯƠNG 548: KÝ ỨC TRÀN VỀ.
Những lời nói của Đường Lỗi giống như một hòn đá đập vào trái tim của Đường Uyển, cô nghĩ rằng mặc dù mình không phải là một người chị hoàn hảo, chỉ được 8/10, nhưng cô chưa từng nghĩ đến, trong lòng cậu cô lại có hình ảnh như vậy.
Đúng vậy, mỗi ngày cô đều phải kìm nén bản thân mình, lúc đầu còn cảm thấy đau khổ, nhưng sau một thời gian dài, cô lại không phân biệt được cái gì là kìm nén, cái gì là tự do, dường như cô đã quen với việc mỗi ngày đều chạy từ bệnh viện đến những nơi làm thêm, cô quên bản thân mình đã từng là chủ tịch hội sinh viên ở trường đại học, quên đi những tham vọng mà cô ấy đã viết khi còn học năm thứ hai, hai năm tạm nghỉ học khiến cuộc sống của cô mất đi những tia kỳ vọng cuối cùng, giống như cô vậy, một đứa trẻ không có bối cảnh, không có chỗ dựa vững chắc, chỉ có tri thức mới có thể thay đổi số mệnh, nhưng cô lại mất đi cọng rơm cuối cùng.
Vì cái nhà này, cô từ bỏ cuộc sống đại học của mình, cô thử làm tê liệt chính bản thân mình, nhưng là một người ngoài cuộc, Đường Lỗi lại nhìn ra tất cả.
“Chị, em biết chị vì em, vì mẹ, em từng nghĩ, đợi đến khi em đi học, có thời gian rảnh, em sẽ đi làm thêm, cũng có thể chia sẻ áp lực với chị, em không muốn nhìn thấy chị vì em mà hi sinh bản thân mình.”
Đường Uyển khẽ cười, nụ cười khiến người khác đau lòng: “Tiểu Lỗi, chị không phải là một tấm gương tốt, em nói rất đúng.”
Cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình lúc nãy dạy dỗ Đường Lỗi thật nực cười, cuộc sống của cô đã từng mất hết màu sắc, bị bó hẹp trong những khuôn mẫu khác nhau, bây giờ cô lại muốn hạn chế Đường Lỗi.
“Chị thật nực cười mà.”
“Chị, chị đừng nói như vậy!” Đường Lỗi cảm thấy xúc động: “Nếu như không có chị, cái nhà này sớm đã sụp đổ rồi, chỉ là em rất thương chị, cũng muốn nói với chị, em không muốn giống như chị, em sẽ chịu trách nhiệm với những việc mà mình làm, nhưng em muốn chị can đảm lên một chút, đừng kìm nén bản thân mình như vậy.”
“Chị biết rồi.” Đường Uyển đứng dậy: “Chị mệt rồi, đi nghỉ ngơi một lát.”
Đường Lỗi muốn gọi cô, nhưng nhìn bước chân của cô vô cùng mệt mói, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Chàng trai siết chặt nắm tay thành quyền, âm thầm thề trong lòng, chị, em sẽ cố gắng trưởng thành, bảo vệ chị và mẹ!
……
Đêm khuya, bệnh viện , thành phố Y.
La Quyết Trình đưa phương án nghiên cứu vừa mới được quyết định trong cuộc họp đến trước mặt Lục Hi: “Đây là kết quả mà các chuyên gia đã thảo luận, chúng tôi đưa ra hai phương án đối với vết bỏng của Thẩm Dĩnh, một là phương pháp ghép da truyền thống, lấy một bộ phận trên người cô ấy sao đó ghép vào phần sau lưng, đây là một phương pháp điều trị rất phổ biến, nhược điểm là sau khi phẫu thuật sẽ vẫn để lại sẹo. Thứ hai là sử dụng phương tiện Lase, sự dụng ánh sáng màu có bước sóng khác nhau để lựa chọn tính chất phù hợp với vị trí vết sẹo tiến hành điều trị, thông qua việc kiểm soát bước sóng lase, có thể chữa được ở các bộ phận khác nhau, các vết sẹo có mức độ khác nhau mà không làm tổn thương đến da.”
Nói xong, anh ta lại bổ sung thêm: “Nhưng vì vết thương của Thẩm Dĩnh khá lớn, mặc dù lúc trước đã có sự can thiệp, nhưng diện tích vẫn tương đối lớn, vì vậy trong quá trình chữa trị sẽ rất đau đớn, nhưng không thể dùng thuốc, vì sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả, ưu điểm là phương pháp này kết hợp với thuốc mà La thị nghiên cứu ra, có thể loại bỏ hoàn toàn vết sẹo.”
Lúc Hi im lặng lắng nghe, đợi anh ta nói xong, mới hỏi: “Đau đớn đến mức nào?”
“Giai đoạn đau được được phân thành các cấp độ, có thể lên tới 7, 8 cấp, không giấu gì anh, rất nhiều người, bao gồm cả bệnh nhân nam, cũng không thể kiên trì đến cuối cùng được, rất nhiều người đã bỏ cuộc giữa chừng.”
Trong lòng Lục Hi gần như không có bất kỳ sự do dự nào, lựa chọn cách chữa trị đầu tiên, thực ra cho dù lưng của Thẩm Dĩnh chỉ có thể giống như bây giờ, anh cũng sẽ không để ý, nhưng cô lại để ý, hơn nữa vết thương này sẽ khiến trong lòng cô có áp lực và phiền muộn rất lớn, không thể không tiếp nhận một đợt trị liệu mới.
“Phương pháp thứ nhất.” Anh vẫn ra quyết định: “Tôi không muốn cô ấy phải chịu đau đớn như vậy nữa.”
Câu trả lời như vậy không có gì bất ngờ, La Quyết Trình đã nghĩ đến anh sẽ chọn plan A, nhưng vẫn lên tiếng thuyết phục anh: “Tôi biết anh đau lòng cho Thẩm Dĩnh, nhưng chuyện này tốt nhất anh vẫn lên hỏi ý kiến của cô ấy, dù sau nếu như vết sẹo này không chữa khỏi được, thời gian dài sẽ hình thành vết sẹo lâu năm, sẽ rất khó để hồi phục, hơn nữa sự lựa chọn này sẽ đi cùng với cô ấy suốt đời, nếu như sau này cô ấy biết có phương pháp chữa trị tốt hơn, trong lòng sẽ trách anh.”
Người đàn ông trầm tư suy nghĩ, dưới cằm anh, râu đã mọc xung quanh, một ngày không cạo liền mọc ra, anh ở bệnh viện với Thẩm Dĩnh lâu như vậy, ngay cả nhân viên y tế ở đây cũng nhìn người đàn ông này với cặp mắt khác, rất nhiều người có thể đi cùng, nhưng đi cùng mà không rời nửa bước như thế này rất hiếm thấy.
Một người không có kiên nhẫn, trước mặt Thẩm Dĩnh lại hoàn toàn thay đổi, ngày đó La Quyết Trình vẫn nói đùa, nói là lúc trước hơn 30 năm anh chưa từng chăm sóc người khác, bây giờ đã bù lại được rồi.
Người này chỉ cười, hoàn toàn không quan tâm, chăm sóc Thẩm Dĩnh là anh cam tâm tình nguyện, cũng đã chứng thực bốn chữ này, tình yêu còn kiên cố hơn vàng.
Thấy dáng vẻ khó xử của anh, La Quyết Trình cũng không nhẫn tâm, đứng dưới góc độ là một bác sĩ đưa ra quyết định thay anh: “Chuyện này cứ làm như tôi nói đi, cho dù nói thế nào, là một bệnh nhân, Thầm Dĩnh có quyền được biết phương án điều trị, anh thương lượng với cô ấy một chút, chúng ta sẽ quyết định sau.”
…..
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Dĩnh vừa mở mắt ra đã nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên chiếc giường nhỏ bên cạnh mình, cơ thể cao lớn của anh nằm trên chiếc giường nhỏ kia, chân không thể duỗi thẳng, đầu gối hơi cong lên, rõ ràng có chút đáng thương.
Cô lặng lẽ liếc nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, chưa đến 5:30, gần đây cô ngủ sớm, nên thức dậy cũng sớm, lúc này nhìn người đàn ông đang nhắm chặt hai mắt, cô dứt khoát đối mặt với anh, hai tay đặt trên má anh, quan sát một cách cẩn thận.
Kể từ ngày cô nhìn thấy những vết sẹo kia, anh không rời cô nửa bước, lúc đầu cô luôn muốn che giấu bản thân mình, không muốn đối mặt với bất kỳ ai, nhưng anh cứ không nói lý lẽ như vậy xâm chiếm không gian của cô, khiến cô không thể trốn tránh, ngược lại còn ép cô bước ra khỏi trạng thái rụt rè, sợ hãi.
Cô ở nước Y lâu như vậy, anh không oán giận nửa lời, cho dù mỗi ngày có rất nhiều cuộc điện thoại gọi đến, anh cùng giao toàn bộ cho trợ lý và thư ký xử lý.
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ cho đi tất cả của người đàn ông, cô đều hận không thể lập tức nhớ lại những ký ức trước đây, rốt cuộc đã trải qua nhưng gì mới có thể khiến một người đàn ông yêu mình như vậy?
Ánh sáng ban mai bên ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, ánh mắt cô mang theo sự tìm tòi nhìn qua, dưới bầu trời xanh mây trắng, một chiếc máy bay đang từ không trung đang xâm lược qua, trước mắt đột nhiên có một giây u tối, không rõ ràng, cô cau mày, tốc độ rất nhanh, khiến cô muốn nắm bắt được cũng rất khó.
“Lần này quay về chúng ta sẽ không đi nữa”
“Mẹ, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Là ai đang nói chuyện bên tai cô, giống như tiếng hét từ thung lũng truyền đến, dư âm vang vọng, Thẩm Dĩnh nhắm mắt lại, nhưng vẫn không thể ngăn chặn được những mảnh vỡ trong tâm trí cô.
Danh Sách Chương: