CHƯƠNG 301: GẶP LẠI NHAU SAU NĂM NĂM
Ở đây đều là những người có địa vị cao trong xã hội, cô cá là Vương Thông sẽ không đuổi cô ra vào lúc này, anh ta cũng sẽ không phí sức làm chuyện không có kết quả tốt như vậy.
Như suy nghĩ của cô, cuối cùng Vương Thông cũng mang cô vào phòng vip trên lầu hai.
Ở đó ngoại trừ Vương Thông còn có phó tổng giám đốc cấp cao của Bit, cũng là một người đàn ông nước T, tên là Lý Nham.
Thẩm Dĩnh đi lên phía trước, không hề lúng túng vươn tay phải ra: “Xin chào phó tổng giám đốc Lý, tôi là Thẩm Dĩnh, là luật sư phụ trách vụ án tai nạn lao động của Davy.”
Lý Nham nắm chặt bàn tay của cô, nói lấp lửng: “Chào luật sư Thẩm, ngưỡng mộ đã lâu.”
“Quấy rầy mọi người rồi, nếu như làm mọi người mất hứng, tôi xin nói lời xin lỗi trước.”
“Tôi nhớ là hình như mình không hề gửi thiệp mời cho quý công ty thì phải?” Lý Nham ghét bỏ và xem thường hành động của Thẩm Dĩnh, tất cả đều viết hết lên trên mặt, không hề che đậy một chút nào.
Thẩm Dĩnh biết người này chính là cố ý thể hiện cho cô xem, cô gảy gảy tóc bên tai: “Bởi vì thật sự không tìm ra cách nào tốt để tìm hai vị, quá trình thực hiện bản án luôn gặp trở ngại liên tiếp, công ty Bit lại tránh né làm như không thấy chuyện này, cho nên tôi cũng chỉ có thể đưa ra cách này.”
Lý Nham hừ lạnh một tiếng, tầm mắt quét một vòng trên người cô. Có lẽ là không ngờ người phụ trách luôn bám chặt lấy chuyện này lại là một cô gái nhỏ như bình hoa di động thế này, trong giọng nói cũng không có bao nhiêu coi trọng: “Cho nên lần này đến đây là muốn nói cái gì?”
“Muốn nói đến chuyện thủ tực bồi thường cho Davy.”
“Bồi thường thì có thể để, cho dù là nhiều hay ít thì chúng ta cũng có thể thương lượng. Nhưng công khai xin lỗi thì chúng tôi sẽ không nhấn mạnh nhất có thể, có thể dùng miệng xin lỗi, những phương thức khác thì chúng tôi sẽ không đồng ý.”
Thẩm Dĩnh bị thái độ cây ngay không sợ chết đứng này của anh ta chọc cho muốn cười: “Tất cả khiếu nại của Davy đều là hợp pháp, như vậy thì xin hỏi lý do mà anh không đồng ý là gì, trên phương diện pháp luật mà nói có thể giữ được bước chân hay không?”
Anh ta cho rằng một câu nói của anh ta đã có thể thao túng tất cả, cái gì mà dựa vào suy nghĩ của bản thân?
Không ngờ nhân viên cấp cao của một công ty lại có thể vô lại đến mức này, Thẩm Dĩnh cưỡng chế phẫn uất trong lòng mình, “đàm luận” cùng với anh ta.
Lập trường của Vương Thông và Lý Nham đều rất kiên định, Thẩm Dĩnh cũng không có ý định lùi bước. Trong lúc hai người giằng co không xong, cửa phòng lại bị người khác đẩy ra từ bên ngoài một lần nữa.
“Kẹt” một tiếng, một người đàn ông có vóc dáng cao lớn và khí thế khiếp người đạp lên ánh sáng rời rạc trên hành lang chậm rãi đi vào bên trong.
Thẩm Dĩnh đưa lưng về phía cửa nên không thấy người bước vào là ai, nhưng Vương Thông và Lý Nham có thể nhìn thấy rõ, sắc mặt của hai người bọn họ lập tức thay đổi, là vẻ hoặc kính ngưỡng và sùng bái.
Có một trận gió lướt qua bên người, hai người bọn họ đi ra tiếp đón. Trong lúc Thẩm Dĩnh chuẩn bị quay người nhìn xem thật giả, Lý Nham đã vượt lên phía trước một bước mở miệng: “Anh Lục, anh đã đến rồi.”
Thẩm Dĩnh như chìm vào giấc mộng, lòng bàn chân như mọc rễ mà đứng im tại chỗ, không có chút sức lực nào để động đậy, trong tai trong đầu đều là hai chữ “anh Lục” này.
Lúc này phần lưng lộ ra trong không khí lại cứng rắn giống như một bức tường đá, cô vểnh tai cẩn thận nghe âm thanh ở đằng sau, rất nhanh liền nghe thấy một giọng nói của đàn ông rất quen thuộc.
“Chuyện đã tiến hành như thế nào rồi?”
Âm thanh của người đàn ông trầm thấp, tràn ngập từ tính, giọng nói mạnh mẽ mang theo sự gợi cảm khàn khàn. Cô đã từng nghe trong vô số ngày đêm, sao có thể không nhớ ra được.
Ngay từ lúc anh nói chữ đầu tiên thì cô đã phân biệt theo bản năng.
Vẻ mặt Thẩm Dĩnh như không còn máu, đầu óc rỗng tuếch, không thể nghĩ được thứ gì, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn bằng bàn tay tái nhợt đến dọa người, thậm chí bước chân của cô cũng lung lay nữa bước, trái tim đang đập với tốc độ điên cuồng khiến cô hoảng hốt đến buồn nôn muốn ói.
Tại sao anh lại ở đây?
Thẩm Dĩnh không hề nghe lọt được một câu nào mà ba người bọn họ đang nói chuyện với nhau, bên trong phòng vip vốn cũng không có nhiều người, cô đang đứng đưa lưng về phía tất cả mọi người trong rất là lạ thường, rất nhanh liền bị phát hiện.
Lục Hi nhìn bóng lưng tinh tế này, lúc đầu anh chỉ hờ hững liếc qua một cái, nhưng khi ánh mắt chạm đến chiều cao và vóc dáng kia lại kinh ngạc mà dừng lại.
Là một loại cảm giác rất quen thuộc.
Chú ý đến ánh mắt của anh, đáy lòng Vương Thông và Lý Nham đều hoảng hốt. Lục Hi là nhà đầu tư của bọn họ, cho dù có như thế nào cũng không để anh biết chuyện xấu như thế này, hai người muốn che giấu trong vô thức: “Tổng giám đốc Lục, thời gian cũng không còn sớm nữa, không bằng bây giờ chúng ta đến buổi tiệc đi, anh đến hiện trường nói vài câu?”
Lục Hi cũng không trả lời lại, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô gái, ngay cả trợ lý cũng không biết anh đang suy nghĩ cái gì.
Không khí lập tức trở nên rất yên tĩnh, trong lòng người đàn ông như bị bóp chặt, có một loại cảm giác như đang đứng trên bờ vực thẳm.
Thẩm Dĩnh có thể cảm giác được ánh mắt thiêu đốt ở phía sau lưng, sự thiêu đốt đó làm cả người của cô nóng lên. Trong lúc cô sắp kết thúc được cảm giác này của mình, bỗng nhiên người đàn ông ở đằng sau di chuyển bước chân, hơn nữa là còn đang bước về vị trí của cô.
Thẩm Dĩnh cuống quýt gục đầu xuống, hai tay xuôi bên người nắm chặt thành quyền, bả vai nhỏ bé trở nên run rẩy.
Nhìn thấy tình cảnh này, đôi mắt sắc bén của người đàn ông bỗng nhiên nheo lại, bước chân tăng tốc đi qua.
Thẩm Dĩnh cúi đầu trốn tránh, cho đến khi đôi giày da màu đen sáng bóng của thương hiệu nổi tiếng xuất hiện trước mặt cô, cô mới biết là tất cả đã trễ rồi, cô không còn chỗ nào để trốn nữa, chắc chắn sẽ bị bại lộ.
Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau lại giống như cách một thế kỷ, quá khứ như đang lướt qua trước mắt, hiện lên vô số hình ảnh khi còn bên cạnh anh. Những thứ đó cô đều coi là ký ức xa xưa, giờ phút này lại xuất hiện quá mức rõ ràng theo gương mặt này.
Không gian xa lạ, đối mặt với người đàn ông bên gối cả ngày lẫn đêm, trong đầu oanh một tiếng, cô cũng không còn suy nghĩ được thứ gì nữa.
Áo sơ mi trắng, bộ đồ tây màu xám đậm, ở cổ cũng không có đeo cà vạt hay nơ, kiểu dáng cổ chữ V, vạt áo sơ mi đóng trong lưng quần, dường như có thể cảm giác được cơ bụng lực lượng kia, kết hợp với áo khoác đã phác họa ra đường cong mạnh mẽ của người đàn ông.
Hình như anh không già đi chút nào, những đường nét trên khuôn mặt vẫn hài hòa thâm thúy như vậy, đôi môi mỏng khẽ mím mang dáng vẻ kiêu căng, người ở cách xa ngàn mét cũng không dám đối mặt với anh.
Đôi chân dài thẳng tắp của người đàn ông đứng trước mặt cô, phía sau còn có một người trợ lý đang luống cuống không biết làm sao. Thời gian đã trôi qua năm năm, anh càng trở nên thành thục và lão luyện, không cần phải kiềm chế hay giả bộ, mỗi một động tác của anh đều chiếm lấy ánh mắt của mọi người.
Một cuộc gặp gỡ vội vàng không kịp chuẩn bị, đối với anh hay đối với cô, đều là như vậy.
Lúc Lục Hi nhìn rõ gương mặt trước mặt mình, trong lòng không có được một chút bình tĩnh nào có thể nói nên lời, trên mặt anh cũng không khống chế được sự thản nhiên, trong lòng đang kêu gào như ngọn sóng dữ tợn dọa người.
Đó là người phụ nữ mà bản thân nhớ thương cả ngày lẫn đêm trong năm năm, cứ xuất hiện không hề có chút phòng bị nào.
Cô mặt một bộ lễ phục vừa người, xinh đẹp lại uyển chuyển, tóc đã bị cô cắt ngắn, mái tóc này hoàn toàn rất thích hợp với cô, làn da trắng nõn giống như hoa tuyết, lộ ra một vòng ánh sáng, ngay cả bộ lễ phục chói mắt kia cũng không thể che kín được nét quyến rũ của cô.
Sự khác biệt duy nhất chính là khí chất tỏa ra trong người cô, không còn là một cô gái nhỏ cái gì cũng không hiểu vào năm năm trước, bây giờ là một người phụ nữ thành thục và lạnh nhạt.
Năm năm qua đi, anh bị cô tra tấn nửa chết nửa sống, còn cô thì vẫn sống rất tốt.