CHƯƠNG 138: DẪN BẠN GÁI CỦA TÔI ĐI ĂN CƠM
Sáng hôm sau Thẩm Dĩnh cùng Lục Hi đến công ty, sự việc nhỏ của đêm qua không có ảnh hưởng đến không khí giữa hai người, ngược lại nghỉ làm mấy ngày lần này quay trở lại với công việc khiến Thẩm Dĩnh khá lo lắng.
Cả đường cô không có nói chuyện, ngồi cực kỳ yên tĩnh, Lục Hi nhìn ra tâm sự của cô, giọng trầm thấp an ủi: “Không cần lo lắng, mấy ngày nay Lưu Sinh Yên đã cùng cấp trên của em chào hỏi rồi.”
Thẩm Dĩnh đương nhiên biết anh sẽ xử lý, những như thế cũng không thể khiến cô xua tan nỗi sợ hãi tròng lòng, dù sao quan hệ của cô và Lục Hi đã công khai với công ty, bấy giờ không ai dám tìm cô gây phiền phức, cũng chính bởi vì như này cô mới càng phải gò bó.
Bây giờ cô không từ chức mà lại nghỉ làm lâu như vậy, Ngu Thái Mục nên nhìn cô như thế nào?
Thẩm Dĩnh cả đường đến công ty đều rất căng thẳng, sau khi xuống xe cũng không nói được mấy câu với Lục Hi đã đi đến thang máy đến văn phòng của bản thân.
Vừa bước vào văn phòng, ánh mắt của các đồng nghiệp đều nhìn qua, Thẩm Dĩnh đối với những ánh mắt này, có chút thận trọng mỉm cười: “Chào buổi sáng mọi người.”
Trần Thúy Nhiên chớp chớp mắt, còn tưởng bản thân nhìn nhầm, vẫy vẫy tay với cô, thuận thế cho cô một lối thoát: “Cô cuối cùng cũng quay lại rồi, gần đây bận gần chết rồi, mau qua đây.”
Thẩm Dĩnh đi qua đó, khoảnh khắc cô ngồi vào vị trí của bản thân mới thật sự an tâm.
Trần Thúy Nhiên nghiêng đầu qua: “Cô cuối cùng đã quay lại rồi, gọi điện thoại thì không nghe, người cũng không tìm thấy, tôi còn tưởng cô từ chức rồi đó.”
“Không có.” Thẩm Dĩnh trong lòng chột dạ vuốt lại tóc của mình: “Gần đây có chút không thoải mái nên xin nghỉ phép.”
“Ồ.” Trần Thúy Nhiên ậm ừ: “Cô lừa người khác còn được, lừa tôi thì thôi đi, cô không phải người sẽ vì thân thể không khỏe thì có thể bỏ việc không làm, không phải là có liên quan đến tổng giám đốc Lục sao?”
Thẩm Dĩnh bị lời nói của cô ta thì biểu tình càng không được tự nhiên.
Trần Thúy Nhiên cũng không làm khó cô, đưa tài liệu cho cô: “Tóm tắt hội nghị gần đây, cô xem đi.”
“Cảm ơn cô, Nhiên Nhi.” Thẩm Dĩnh vô cùng cảm động, có thể trong công việc quen biết được một người bạn tốt như vậy, quả thật rất khó.
Trần Thúy Nhiên xua tay: “Khách sáo cái gì chứ.”
Mới mấy hôm không đến, lượng công việc trong tay cũng không ít, cũng cần thời gian sắp xếp lại, Thẩm Dĩnh tốn cả buổi sáng mới làm xong, lúc ngẩng đầu lên thì đã đến giờ cơm trưa, cô bỗng nhiên có chút hiểu tại sao Lục Hi tăng ca lại muộn đến vậy.
Một nhân viên bình thường như cô còn như vậy, huống chi là ông chủ lớn của công ty.
Thẩm Dĩnh xoa xoa cái cổ, giữ tư thế đó quá âu, có chút cứng nhắc.
Điện thoại đặt trên bài rung lên, cầm lấy xem, là tin nhắn của Lục Hi: Đã ăn cơm chưa?
Bốn chữ ngắn gọn, một chút thừa thãi cũng không có.
Thẩm Dĩnh hơi mím môi, trong lòng rất vui, trả lời lại anh: Chưa, đang bận làm việc.
Sau khi gõ xong, bấm gửi đi, anh chưa đọc thì từ đằng sau, Ngu Thái Mục ăn cơm xong trở lại văn phòng, gọi tên của cô: “Thẩm Dĩnh, cô qua đây.”
Cô lập tức bỏ điện thoại xuống, đứng dậy đi vào phòng làm việc của Ngu Thái Mục.
Đóng cửa lại, Ngu Thái Mục đến ngồi ở ghế sô pha, chỉ vào vị trí đối diện: “Ngồi đi.”
“Không cần đâu chủ nhiệm, tôi đứng là được rồi.” Thẩm Dĩnh vôi vàng xua tay.
Ngu Thái Mục mỉm cười: “Không sao, cô ngồi đi, ngồi xuống nói chuyện với tôi, đừng gò bó như vậy.”
Thẩm Dĩnh lúc này mới lịch sự ngồi xuống: “Nghe tổng giám đốc Lý nói cô dạo này sức khỏe không tốt, bây giờ không sao rồi chứ?” Ngu Thái Mục rót hai chén trà, đưa cho cô một chén, giọng điệu dáng vẻ đều rất bình thường.
Thẩm Dĩnh có tật giật mình, bị hỏi như vậy cô có chút không dám ngẩng đầu, tự nhiên cũng không thể thả lỏng: “Ừm…”
Cô là một người không biết nói dối, thấy biểu hiện của cô, trong lòng của Ngu Thái Mục đã có tính toán, có điều cũng không chọc thủng nó ra, chỉ là trong lòng có vài phần thất vọng, lúc mở lời ngữ khí cũng lạnh đi vài phần: “Nếu cơ thể vừa hồi phục, mấy ngày này tôi cũng sẽ không giao nhiệm vụ quá nặng cho cô, cô cứ xử lý tốt vụ trước mắt này đi, đợi bao giờ khỏe hẳn, tôi sẽ sắp xếp công việc khác cho cô, không vấn đề gì chứ?”
Thẩm Dĩnh cúi đầu, nhìn vào chén trà sứ nhỏ trên tay, không nói gì.
Ngu Thái Mục gọi cô: “Thẩm Dĩnh?”
“Chủ nhiệm Ngu.” Cô ngẩng đầu, thở dài: “Mặc dù rất xin lỗi, nhưng tôi vẫn hy vọng có thể thành thật với anh, thật ra lí do tôi xin nghỉ không đơn giản là bởi vì thân thể không khỏe, còn có một chút chuyện cá nhân, bởi vì chuyện riêng của bản thân mà ảnh hưởng đến tiến độ công việc… Ta rất xin lỗi.”
Cô nói câu xin lỗi hai lần vì cô cảm thấy thật sự áy náy.
Cô cũng không phải lần đầu tiên như vậy, thật sự thấy có lỗi, rồi nhìn phần công việc được giao cũng quá nhẹ nhàng rồi.
Ngu Thái Mục hơi ngẩn người, không ngờ cô sẽ thẳng thắn như vậy, buồn bực trong lòng cũng tiêu tán một chút, nhưng cũng không hẳn quá vui, suy cho cùng đây là một chuyện tốt.
“Nếu cô đã nói rõ vậy rồi, thế tôi cũng hy vọng sau này đừng để tình huống như vậy xảy ra nữa, mặc dù cô có tính cá nhân, nhưng ở trong tập thể thì không thể thiếu tính đồng đội, cô không ở đây, công việc của cô cần phải có người khác đến làm giúp, vậy nên cần có quan hệ tốt với đồng nghiệp, hy vọng sau này cô có thể chú ý, sức lao động của mỗi người đáng được tôn trọng.” Ngu Thái Mục nổi tiếng là nghiêm túc và nghiêm khắc, sau khi biết mối quan hệ thân thiết của Thẩm Dĩnh và Lục Hi, anh ta cũng không có để lộ ra.
Bị phê bình nên trong lòng của Thẩm Dĩnh khá khó chịu, nhưng cũng khiêm tốn tiếp nhận: “Xin lỗi, tôi bảo đảm sẽ không phạm lỗi nữa.”
Ngu Thái Mục nhìn dáng vẻ tự trách của cô, gật gật đầu: “Được, tôi tin cô.”
Những gì cần nói cũng đã nói, bầu không khí trong phòng cuối cùng cũng thả lỏng một chút, chỗ nào cần uốn nắn đều đã uốn nắn rồi, Ngu Thái Mục cũng không tiếp tục làm khó cô nữa, nửa đùa nửa nghiêm túc nói: “Nhưng tôi vẫn là lần đầu tiên đích thân nhận được cuộc gọi cá nhân của tổng giám đốc Lý, cũng coi như rất quan tâm cô.”
Thẩm Dĩnh vội vàng lắc đầu: “Anh đừng nói như vậy, tôi quá hổ thẹn…”
Hai người đang nói chuyện thì có người đến gõ cửa, rèm cửa đều kéo lại nên không biết người đến là ai, Ngu Thái Mục nói: “Mời vào.”
Cửa bị đẩy ta, hai người đều sững lại, đặc biệt là Thẩm Dĩnh, ngoài ý muốn nhìn thấy người đàn ông bước chân nhẹ nhàng tiến vào, sau đó trực tiếp ngồi bên cạnh cô. Trên người anh mặc một chiếc sơ mi màu xanh lam nhạt, cà vạt màu xám là cô tặng, cả người toát lên sự giỏi giang: “Anh sao lại đến?”
Anh hơi nhướn mày, một tay kéo cánh tay cô, quay sang nhìn Ngu Thái Mục ở bên cạnh: “Chủ nhiệm Ngu, bây giờ là 12h40p, còn gần 50 phút nữa mới đến giờ làm, tôi dẫn bạn gái của mình đi ăn cơm, ok?”