Mục lục
100 Cách Cưng Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 290: ĐỨA BÉ TÊN LÀ THẨM TIẾU

Dường như bác sĩ đã quen với cảnh này, bèn mỉm cười giải thích: “Đứa trẻ sơ sinh nào cũng như vậy hết, lớn hơn chút nữa mới nhìn rõ được đường nét khuôn mặt.”

Thấy anh ta vẫn đờ người ra, bác sĩ lại nhắc nhở: “Anh có thể chạm nhẹ vào bé.”

Hơn 30 năm nay, đây là lần đầu tiên Mã Thiên Xích nhìn thấy trẻ sơ sinh, bàn tay anh ta đã từng cầm tiền cũng đã từng cầm dao, chỉ có mỗi lúc bây giờ lại lúng túng không đặt tay xuống được.

Sau vài lần ngập ngừng, anh ta mới dè dặt chạm vào nắm tay nhỏ bé như hạt đào của đứa trẻ, lúc làn da hai người chạm vào nhau, trong lòng anh ta bỗng dậy lên cảm xúc lạ lùng.

Mặc dù đứa trẻ này không phải là con của anh ta, nhưng từ lúc anh ta biết Thẩm Dĩnh có thai đến bây giờ, cũng gần một năm trời, anh ta thường cảm thấy là lạ.

Anh ta đã từng vung dao lấy đi sinh mạng của rất người nhiều, nhưng đây là lần đầu tiên thấy mừng rỡ khi có một sinh mạng chào đời.

Đúng vậy, Mã Thiên Xích rất vui vẻ.

Sau khi bác sĩ cho Mã Thiên Xích ngắm nhìn đứa bé bèn nhanh chóng đưa nó cho y tá, con nít cần ra đời phải cho vào lồng ấp để theo dõi, Mã Thiên Xích đợi đến khi đèn tắt, nhìn thấy Thẩm Dĩnh được đẩy vào phòng bệnh mới cất bước đi theo.

Sinh mổ khác với sinh thường, sau khi đứa bé chào đời, tình trạng của Thẩm Dĩnh không được tốt lắm, cơ thể yếu ớt lạ lùng, cô vùi mặt vào gối, khuôn mặt trắng bệch, không có tí máu này, đến cả đôi môi cũng nhợt nhạt.

Những sợi tóc đẫm mồ hôi dán vào trán, nhìn từ xa cũng có thể cảm giác được rằng cô đang rất yếu ớt.

Nhưng được nỗi ý thức của cô vẫn còn tỉnh táo.

Lúc mới đẻ xong, y tá ôm con lại cho cô nhìn ngắm, khi thấy anh ta đi vào phòng, Thẩm Dĩnh lại vội hỏi: “Con tôi đâu rồi?”

Mã Thiên Xích đi đến bên cạnh cô, kéo ghế ngồi xuống: “Đưa vào lồng ấp để theo dõi rồi.”

Thẩm Dĩnh nghe thế mới thấy yên tâm, cảm giác mệt mỏi tan biến đi, mặc dù thuốc gây mê vẫn còn hiệu quả, nhưng cô vẫn cảm nhận được bụng mình trống rỗng, mang thai 10 tháng, rốt cuộc đứa trẻ nằm trong cơ thể cô, có cùng dòng máu với cô đã ra đời rồi.

Anh ta nhẹ nhàng nói, sợ cô lo lắng: “Là một đứa bé trai nặng ba kí chín, bác sĩ nói thằng bé khỏe lắm, cô không cần lo lắng đâu.”

Thẩm Dĩnh nghe vậy mới khép hờ mắt lại, vành mắt đỏ ửng, cô ráng nhịn xuống, rồi lại ráng nhịn nhưng cuối cùng vẫn không cầm lòng được, nước mắt chảy dọc xuống thái dương, thấm vào trong tóc cô, làm tóc cô ẩm ướt.

Một lúc sau, cô mở mắt ra, cúi đầu nhìn bàn tay đang đặt trên đầu gối của người đàn ông ấy, ngón tay cô khẽ nhúc nhích, cố gắng hết sức vẫn yếu ớt như cũ, đôi lông mày thanh tú của cô nhíu lại.

Dường như anh ta Hiểu được ý tứ của cô, bèn chủ động vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô: “Cô vừa mới sinh xong, đừng cử động.”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Dĩnh không né tránh sự đụng chạm của anh ta, mà nở nụ cười yếu ớt nhưng chân thành, ánh mắt nhìn anh ta của cô tựa như có chứa ngàn vì sao lấp lánh: “Cảm ơn anh, Mã Thiên Xích.”

Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh ta, rất yếu ớt, yếu ớt đến nỗi gần như không cảm nhận được, nhưng sức lực ấy lại như bóp lấy trái tim anh ta.

Thẩm Dĩnh không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy kích động vì đây là lần đầu tiên cô được làm mẹ, cô biết, nếu như không có Mã Thiên Xích thì đứa bé này cũng không thể chào đời, anh ấy đã cho cậu bé cơ hội đến với thế giới này, có thể làm cho cậu bé mở mắt nhìn ngắm vùng đất xinh đẹp ấy.

Bản năng của người mẹ giấu mình trong xương cốt cô khiến cho cô trở nên dịu dàng, cô nhìn người đàn ông trước mặt, mỗi một chữ thốt ra đều rất nhẹ nhàng: “Đợi đến khi nào nó lớn, tôi sẽ nói với nó rằng nó từng có một người chú, để chào đón sự ra đời của nó mà ngồi máy bay riêng đến bên cạnh mẹ nó.”

Không biết có phải vì bầu không khí này đẹp đẽ quá mức rồi hay không, nghe cô nói vậy, Mã Thiên Xích không khỏi bật cười, gương mặt lạnh lùng và nghiêm nghị của anh ta chợt lộ ra vẻ xúc động, khe khẽ trả lời cô một chữ: “Được.”

Sau khi đứa trẻ ra đời, dưới bàn tay chăm sóc của chuyên gia, sức khỏe của Thẩm Dĩnh hồi phục rất nhanh chóng, đến cuối năm, ngoại trừ vết sẹo nhạt trên bụng ra thì cơ thể cô gần như không thay đổi gì cả, thậm chí làn da còn đẹp hơn trước đó, hương vị phụ nữ trên người cô càng đậm đà hơn.

Về chuyện hộ khẩu của đứa trẻ, Mã Thiên Xích giải quyết rất ổn thỏa, người đàn ông này luôn có cách ứng phó với những vấn đề phiền phức như vậy, hiệu quả cao đến đáng sợ, thế lực sau lưng anh ta cũng mạnh đến đáng sợ.

“Đã nghĩ xong họ tên của con cô chưa?” Hôm điền tên cậu bé vào hộ khẩu, Mã Thiên Xích hỏi cô.

Thẩm Dĩnh đã cân nhắc đến chuyện này từ lâu, nhìn đứa bé sơ sinh ngủ ngon lành trong nôi, cô chậm rãi nói ra hai chữ: “Thẩm Tiếu.”

Mã Thiên Xích nhíu mày, không ngờ cô lại để cậu bé theo họ mình, nhưng như thế cũng tốt, sau này thường xuyên gặp mặt nhau, anh ta cũng không muốn mỗi khi nhìn thấy đứa trẻ là lại nhớ đến Lục Hi.

Anh ta gật đầu: “Ừm, cứ làm theo lời cô vậy.”

Thẩm Dĩnh vẫn luôn nhìn anh ta chăm chú, dáng vẻ nhìn không chớp mắt của cô làm anh ta chú ý: “Nhìn gì thế?”

“Không có gì.” Cô quay mặt đi chỗ khác: “Chỉ cảm thấy anh đối xử tốt với tôi quá, tôi không có gì để báo đáp cho anh.”

Nghe cô nói thế, người đàn ông ấy đặt ly thủy tinh trong tay xuống, hơi nghiêng người về phía cô, hai tay chắp trước bụng, để lộ ra chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay, đôi mắt hẹp và dài, lúc anh ta tập trung nhìn thứ gì thì có khi ánh mắt sáng trong ấy trở nên rất lạnh lùng, có khi lại ấm áp.

Dường như anh ta đang nói đùa, mà dường như chẳng phải nói đùa.

Thẩm Dĩnh thấy căng thẳng trong lòng, lập tức tỏ rõ lập trường: “Anh biết là tôi không thể…”

“Có gì mà không thể?” Mã Thiên Xích cắt ngang lời cô nói, anh ta không thích nghe cô nói như vậy, ánh mắt anh ta lộ ra vẻ sắc bén: “Đi theo tôi tốt cho cả cô và đứa bé, hai người sẽ có thân phận đường đường chính chính, không phải chịu một chút thiệt thòi nào, về vật chất, tôi cũng có thể cung cấp đầy đủ cho hai mẹ con, không được hay sao?”

“Không được.” Thẩm Dĩnh nhíu mày, gương mặt cô trở nên nghiêm túc: “Tôi rất cảm kích tất cả những gì anh làm cho mẹ con tôi, nhưng cảm giác biết ơn đó không phải là tình yêu.”

“Vậy cô nhẫn tâm nhìn cậu bé bị bài xích vì không có ba hay sao? Một người phụ nữ chưa chồng đã chửa, cô cũng sẽ gặp nhiều khó khăn lắm.”

“Tôi đáng phải chịu như vậy.” Thẩm Dĩnh cắn răng, thấy dấu răng hằn trên môi mình, mới bướng bỉnh nhìn anh ta: “Có lẽ làm như vậy không công bằng với con tôi, nhưng tôi cũng phải chịu trách nhiệm về chuyện tình cảm của mình, hy vọng anh có thể tôn trọng tôi.”

Sau hai lần thất bại trong tình yêu, Thẩm Dĩnh đã không còn hy vọng gì vào nó nữa, cô không biết rằng mình còn có thể yêu người khác hay không, nhưng hiện giờ, sẽ không.

Mã Thiên Xích thấy gương mặt nhẫn nhịn của cô, chợt bật ra tiếng cười trầm thấp từ lồng ngực: “Tôi không phải là người thích bị từ chối, nhưng lạ thật, sự từ chối của cô còn hấp dẫn hơn cả sự đồng ý nữa.”

“…” Thẩm Dĩnh mấp máy môi, không thốt lên tiếng nào.

Cô có thể lí giải thành người đàn ông này có sở thích kỳ quặc nào đó không?

“Đây chỉ là một trong những đề nghị của tôi mà thôi, nếu cô không muốn thì cứ coi như tôi chưa từng nhắc đến.” Nói rồi, ánh mắt anh ta chợt trở nên tối tăm, nhìn cô với đôi mắt sắc như chim ưng: “Vảy ngược trên người cô, sớm muộn gì tôi cũng sẽ vuốt cho suôn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK