“. . . . . .” Khóe miệng của Thẩm Dĩnh co rút, thật sự là lời tốt lời xấu đều bị anh nói hết rồi.
Nhưng mà anh vừa nói không nghe điện thoại?
“Tôi không có không nghe điện thoại của anh mà, anh gọi cho tôi sao?”
Lục Hi nghiến răng: “Gọi rất nhiều lần.”
“. . . . . . Đợi một lát.” Thẩm Dĩnh mở túi xách ra lấy điện thoại, lúc này mới phát hiện không biết đã hết pin từ lúc nào: “Chẳng trách không nhận được, hết pin rồi.”
Lục Hi cười khẽ một tiếng, có một chút ý châm chọc: “Không bất ngờ.”
Thẩm Dĩnh có chút lúng túng, dè dặt hỏi: “Anh ăn cơm rồi chưa?”
Lục Hi tức giận trừng cô: “Không tìm thấy một người sống, tôi còn có tâm trạng ăn cơm sao?”
Thẩm Dĩnh tự biết đuối lý, cũng không tranh luận, tay nhỏ bé vòng qua sau lưng anh chỉ chỉ phòng bếp: “Tôi đi nấu cho anh chút nhé?”
“Em đói sao?” Lục Hi hỏi cô
Thẩm Dĩnh lắc đầu: “Không đói lắm.”
Tuy tối không ăn cơm, nhưng giày vò lâu như vậy, cô cũng không ăn uống gì, có chút đói không chịu được.
Tiếng nói rơi xuống, Thẩm Dĩnh chỉ đột nhiên cảm thấy trời đất xoay vòng, cô hoảng sợ kêu lên một tiếng, người đã bị ôm ngang lấy: “Này! Anh làm gì vậy!”
“Nếu không đói, vậy làm chút chuyện khác đi.”
Thẩm Dĩnh khóc không ra nước mắt, trong oán giận mang theo vài phần làm nũng: “Tôi mệt mỏi quá. . . . . .”
Người đàn ông nhíu mày: “Em đừng nhúc nhích.”
“. . . . . .”
Thẩm Dĩnh, được.
. . . . . .
Hai ngày sau, Thẩm Dĩnh đến quầy chuyên doanh ở trung tâm thương mại lấy quà tặng đặt trước, có hai loại gói quà, màu đen và màu đỏ, màu đen cao quý, màu đỏ vui vẻ, với loại trai thẳng như Lục Hi chắc chắn là thích màu đen, nhưng nếu đã là sinh nhật, cô vẫn chọn màu đỏ.
Giữa trưa lúc ăn cơm, Lục Hi bảo Trịnh Tinh Cung dẫn cô đi lên, thời gian lúc ăn một bữa cơm, anh ám chỉ với cô không chỉ một lần, Thẩm Dĩnh đều vờ như không biết, mặt thấy khuôn mặt của anh ngày càng âm u, cuối cùng trực tiếp trở nên cứng đờ.
Toàn bộ quá trình Thẩm Dĩnh đều cố nén ý cười, đi ra từ phòng làm việc, cô mới yên tâm cười ra tiếng.
Trịnh Tinh Cung khó hiểu nhìn cô: “Cô Thẩm là có chuyện vui gì sao?”
Thẩm Dĩnh khoát tay: “Ôi chao, cười chết rồi cười chết rồi, Lục Hi thật sự quá đáng yêu ha ha ha. . . . . .”
Cả người Trịnh Tinh Cung giống như bị sét đánh, nâng tay nguấy nguấy lỗ tai, có phải khi nãy anh ta nghe nhầm rồi không, cô Thẩm nói cái gì? Đáng yêu? ? ?
Là dùng để miêu tả Tổng Giám đốc Lục á?
Đại não nhận được tín hiệu, Trịnh Tinh Cung lập tức nổi da gà cả người, yêu đương khiến người ta mê muội, ngay cả Tổng Giám đốc Lệ cũng được khen đáng yêu, đúng là sống lâu thấy nhiều chuyện mà.
Buổi chiều sau khi hoàn thành công việc trên tay, Thẩm Dĩnh cố ý xin Ngụy Tương Minh nghỉ, vì nghĩ đến thái độ của Liên Vân lúc trước, trong lòng cô ít nhiều có chút hoảng sợ, nhưng khiến cô không ngờ tới chính là thái độ của Ngụy Tương Mính rất tốt, nhìn nhìn công việc trong tay liền đồng ý: “Công việc đều làm không tệ, cô có việc cứ đi trước, không sao.”
Thẩm Dĩnh vô cùng cảm ơn: “Cảm ơn chủ nhiệm!”
“Đi đi.”
Sau khi rời khỏi Hình Yên, Thẩm Dĩnh trực tiếp trở về nhà, hôm trước cô mua rất nhiều bong bóng từ trên mạng, hôm nay gửi qua bưu điện đến công ty, đúng lúc cầm về trang trí trong nhà một chút.
Hơn một trăm quả bong bóng, cô bơm hơi đến tay mỏi hết mới làm xong, màu lam nhạt, gắn đuôi bong bóng lên một sợi chỉ màu bạc, thả bay lên trần nhà, dày đặc một mảnh nhìn rất đẹp.
Trên đường trở về cô cố ý đặt bánh ngọt, chỉ có hai người nên cô chỉ mua cái sáu tấc, bánh nhung đỏ, tuy không lớn nhưng cực kỳ tinh xảo.
Mắt thấy thời gian vẫn dư dả, Thẩm Dĩnh lấy hai miếng bò bít tết Tuyết Hoa A++ từ trong tủ lạnh ở phòng bếp ra, bắt nồi lên dùng hành tây tiêu đen ướp đơn giản một chút, canh đúng thời gian rồi cho ra đĩa.
Cô đốt nến đặt ở giữa bàn, tất cả đều đã chuẩn bị xong, chỉ đợi người trở về thôi.
Thẩm Dĩnh đột nhiên có chút căng thẳng, không biết sắp xếp những thứ này, anh sẽ thích hay không.
Cầm lấy điện thoại trên bàn, từ lúc tan tầm đến bây giờ Lục Hi đã gọi điện thoại cho cô ba lần, cô cố kiềm chế không nghe máy, dù sao có định vị, có lẽ anh biết mình ở nhà.
Nghĩ như vậy, Thẩm Dĩnh cũng không trả lời, một lòng muốn cho anh ngạc nhiên, ngồi ở phòng khách đợi.
Từ sáu giờ đợi đến bảy giờ, dần dần kim đồng hồ đi đến tám giờ, mãi đến gần chín giờ vẫn không thấy anh đâu, Thẩm Dĩnh dần dần có chút không nhịn được nữa, cho dù là tăng ca lúc này cũng nên trở về rồi chứ.
Chẳng lẽ là hẹn tiếp khách? Sẽ không xui vậy chứ?
Cô cầm lấy điện thoại suy nghĩ, do dự đến do dự đi vẫn gọi điện thoại cho anh, ngoài ý muốn là, thế nhưng không ai nghe máy.
Thẩm Dĩnh có chút nản lòng, uể oải ngã xuống sofa, ngơ ngẩn nhìn trần nhà thì thào lẩm bẩm: “Muộn như thế, đi đâu rồi chứ. . . . . .”
. . . . . .
Cùng lúc đó, Lục Hi không gọi được cho Thẩm Dĩnh, bảo Trịnh Tinh Cung xác định vị trí của cô, sau khi biết cô ở nhà, anh cũng yên tâm, lấy xe lái về phía Bắc thành phố.
Bốn mươi phút sau, xe chạy vào trong một căn nhà cũ phong cách cổ, một người phụ nữ nhã nhặn hơn bốn mươi đi tới đón anh: “Cuối cùng ngài Lục cũng đến rồi, hai ông bà cụ đã đợi cả buổi chiều đấy, ngài mau vào đi thôi.”
Lục Hi gật gật đầu, cũng không nhiều lời, bước nhanh đi vào nhà.
Cách trang trí bên trong và bên ngoài bổ trợ cho nhau, đều là đồ dùng trong nhà bằng gỗ lim tốt nhất, mỗi thứ đều có giá cả khoảng ba trăm triệu, bức tranh sơn thủy treo trên tường là tác phẩm của tác giả nổi tiếng nhất thời cận đại, giá trị liên thành.
Nghe thấy tiếng nói chuyện, hai người già ngồi trên ghế ở phòng khách quay đầu lại, đáy mắt vui mừng: “Tiểu Hi về rồi sao?”
Khuôn mặt hờ hững của Lục Hi cuối cùng cũng hiện lên nụ cười: “Bà ngoại, ông ngoại.”
“Mau tới đây cho bà ngoại nhìn xem.” Bà cụ lớn tuổi chính là bà ngoại của Lục Hi, bà lôi kéo tay anh, đáy mắt đều là vui vẻ: “Một năm con chỉ đến một lần thế này, bà và ông ngoại con đều vô cùng nhớ con, bà thấy con thế này là lại gầy đi rồi, bình thường đừng làm việc quá mệt mỏi.”
Lục Hi rất thoải mái đồng ý: “Cháu biết rồi bà ngoại.”
“Con chỉ đồng ý cho có thôi, nên thế nào thì vẫn là thế ấy!”
Lục Hi cười cười, không nói gì cả.
“Ăn cơm đi, hôm nay sinh nhật con, từ lúc chiều bà ngoại đã bắt đầu bận rộn, đều là tự mình nấu đấy, không có nhờ đầu bếp.”
Ba người đi đến nhà ăn, nói đến đều là đồ ăn khẩu vị chua ngọt, sườn lợn giấm đường, thịt ram dứa, tôm lớn sốt cà các kiểu, Lục Hi nhớ rõ khi còn nhỏ mình rất thích ăn loại khẩu vị này, sau này du học từ từ đổi thành đồ ăn thanh đạm.
Lục Hi ngồi xuống, bà cụ xới cho anh một bát cơm lớn, anh không ăn cơm đúng giờ quanh năm, đã không ăn nổi nhiều đồ như vậy từ lâu, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ ăn hết tất cả.
Lúc ăn cơm, Lục Hi có chút không yên lòng, thỉnh thoảng sẽ nghĩ tới cô gái nhỏ trong nhà kia, hôm nay là sinh nhật anh, cô biết, lại không tỏ ý gì cả, cũng không biết bây giờ đang làm gì.
“Tiểu Hi à, tuổi con không còn nhỏ, không thể thiếu việc tìm một người bạn gái, bà và ông ngoại con đều mong con sớm lập gia đình, cũng coi như có người chăm sóc.” Bà cụ đột nhiên mở miệng, lời nói thấm thía khuyên anh: “Yêu cầu của chúng ta không cao, chỉ cần là cô gái trong sạch là được, hoàn cảnh gia đình kém một chút cũng đừng lo, chủ yếu là đơn giản, hai đứa có thể đi tiếp với nhau không là được.”
Lục Hi khựng lại một lát, rũ mắt nhìn cơm trắng trong bát: “Con biết rồi, sẽ nhanh thôi.”
“Còn nữa, sau này đến cùng với mẹ con nhiều hơn đi, bình thường đều là mẹ con đến, con cũng đến một mình, dù sao hai đứa là mẹ con, mẹ con nuôi con lớn cũng không dễ dàng, người một nhà không thể xa lạ. . . . . .” Nói đến đây, hốc mắt bà cụ có chút ửng đỏ.
Thật ra những năm gần đây, sau khi mẹ của Lục Hi – Lý Dĩnh Phiên ly hôn lại có một đứa con nữa, gia đình chắp vá đương nhiên là xấu hổ, đối với Lục Hi mà nói, anh giống như người ngoài cuộc trong nhà vậy, du học bốn năm, về nước làm việc, anh gần như không ở nhà một ngày, khó tránh khỏi xa lạ xấu hổ.
Nhưng dù sao đây cũng là tâm nguyện của hai người già, đương nhiên Lục Hi sẽ không nhiều lời, đồng ý theo mong muốn của bọn họ.
Cơm nước xong Lục Hi liền vội vã muốn đi, nhìn thời gian chỉ mới hơn tám giờ: “Cháu đi gấp như vậy làm gì, trong nhà cũng không có ai ở cùng với con, nếu không hôm nay con cứ ở lại đi?”
Lục Hi không chút nghĩ ngợi từ chối: “Không cần đâu bà ngoại, cháu trở về còn có việc, hôm nào lại đến thăm bà và ông ngoại.”
. . . . . .
Trên đường trở về, Lục Hi nhận được điện thoại của Lý Dĩnh Phiên , đơn giản chính là chúc anh sinh nhật vui vẻ, mọi năm đều là một câu khô khan như vậy, thật ra anh đã sớm không còn cảm giác gì nữa, ngay cả thất vọng cũng không có.
Nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn tự mình đi học, tự mình tốt nghiệp, tự mình mở công ty, tự mình kiếm tiền, cho dù một phần trợ cấp cho trong nhà, anh cũng chưa từng yêu cầu đối phương trả lại cái gì.
Lý Dĩnh Phiên đối xử với anh không tệ, ít nhất trong lòng là vậy, chỉ là có Lục Thiển rồi, có gia đình mới, chồng mới, bà không có nhiều tinh lực để quan tâm anh, anh đều hiểu.
Càng lái về phía Ngự Cảnh viên, trên đường càng hẻo lành, khu nhà của người có tiền thường thường đều ở ngoại ô thành phố có không khí rất tốt, đi lên con đường núi uốn lượn, bóng đêm đen kịt bao trùm thân xe, bỗng nhiên sinh ra vài phần thê lương.
Lục Hi đạp mạnh chân ga, xe chạy như bay, một đường ném bóng đêm lại phía sau, sợ nếu bị dính phải một chút, lại là một đêm không ngủ.
Xe dừng lại trong sân, người đàn ông hơi ngẩng đầu nhìn biệt thự trước mặt, bên trong biệt thự không có bật đèn, đoán chừng cô đã ngủ rồi.
Chút mất mát lượn lờ trong lòng càng trở nên nhiều hơn, Lục Hi rút ra một điếu thuốc kẹp trên đầu ngón tay, anh hút rất nhanh, mỗi một ngụm đều vừa mạnh vừa gấp, chất khí cay đắng xông vào phổi kích thích thần kinh, lý trí trở lại, anh mới tỉnh táo được một chút, dập tắt đầu lọc, xuống xe đi vào biệt thự.
Đèn cảm ứng ở huyền quan nghe tiếng sáng lên, chưa kịp thay giày, đã bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ một trận.
Bong bóng màu xanh dương nhạt đầy trên trần nhà, sợi dây màu bạc rũ xuống trong không khí tạo ra một bầu không khí náo nhiệt, cách đó không xa còn có thể nhìn thấy bánh ngọt và bít tết được bày trên bàn ở nhà ăn, ngọn nến kia không biết được đốt lên từ khi nào, đã cháy hơn một nửa rồi.
Tất cả đan chéo rơi hết vào trong đáy mắt, con ngươi màu đen siết chặt lại, trở nên chấn động kịch liệt, tiếng tim đập mạnh mẽ mà hữu lực nơi lồng ngực chưa từng dừng lại, ánh mắt quét một vòng ở phòng khách, không kịp chờ đợi đi tìm kiếm người phụ nữ sắp xếp tất cả những thứ này.