Mục lục
100 Cách Cưng Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 143: QUỶ KẾ BỊ VẠCH TRẦN

Đòan Quý Dương nhìn Thẩm Dĩnh ngồi trước mắt, một khoảng thời gian không gặp, vậy mà có chút nhận không ra, cô dám dùng tư thái và giọng điệu như thế để nói chuyện với họ sao?

Lưu Lệ Phương cũng rất kinh ngạc, không biết có phải ở cùng Lục Hi thời gian dài mà khí thế ngược lại có vài phần giống đàn ông hay không nữa.

“Là như thế này, hôm nay chúng tôi đến tìm cô cũng không có ý gì khác, trước đây cô cùng Trí Thiên ly hôn, bây giờ tòa án đã giải quyết xong, nên chấp hành cũng đều chấp hành rồi, tôi hy vọngcô có thể khuyên tổng giám đốc Lục.” Đoàn Quý Dương âm thanh có chút bất lực, trước khi vốn tinh thần rất tốt mà giờ đây để già đi không ít.

Cũng phải, Đoàn Trí Thiên đoạn thời gian này vừa ly hôn vừa phải ra tòa, ông ta chắc hẳn rất lo lắng rồi.

Chỉ là ông ta nói cái gì? Bảo cô đi khuyên Lục Hi?

Thẩm Dĩnh hơi cay mày: “Tổng giám đốc Đoàn lời này là có ý gì?”

Cô không có gọi là ba, đã ly hôn rồi thì không cần phải gọi như vậy nữa, thậm chí ngay cả tiếng chú cũng không gọi, trực tiếp gọi là tổng giám đốc Đoàn, phân chia rõ ràng quan hệ.

“Lời này là có ý gì, trong lòng có tôi và cô đều biết rõ.” Đoàn Quý Dương dứt lời thì ý thức được giọng điệu của bản thân không tốt, lại vội nói: “Nếu cô và Trí Thiên đã ly hôn rồi thì không cần để tổng giám đốc Lụ nhằm vào Bác Vũ nữa, công nghệ Bác Vũ là tâm huyết cả đời của tôi, mặc kệ giữa chúng ta có ân oán gì, tôi hy vọng các người có thể hạ thủ lưu tình, đừng động vào Bác Vũ.”

Đến đây Thẩm Dĩnh đã hiểu, cũng có chút kinh ngạc, lẽ nào là Lục Hi đang công kích vào công nghệ Bác Vũ, sau khi ra tòa ly hôn xong cũng chưa có thu tay sao?

Cô đang suy nghĩ thì vừa hay Lục Hi gọi điện tới.

Thẩm Dĩnh cầm điện thoại liếc qua màn hình xem người gọi đến là ai, rồi cô đi sang một bên nghe máy: “Alo?”

“Sao chưa đến công ty?” Giọng nói trong trẻo của anh phát ra từ micro, chắc là anh vừa mới đến thì phát hiện cô không có ở đó.

Thẩm Dĩnh quay lưng với hai người ngồi trong phòng khách, đè thấp giọng nói: “Đoàn Quý Dương và Lưu Lệ Phương đến nhà tôi nên tôi phải xin nghỉ nửa buổi, buổi chiều sẽ quay lại làm.”

“Bọn họ tìm em?” Giọng của Lục Hi trở nên căng thẳng: “Tôi bây giờ qua đó.”

‘Không cần.” Thẩm Dĩnh cắt ngang lời anh, cô biết anh quan tâm cô, trong lòng cũng thấy rất ấm áp: “Tôi có thể tự mình xử lý.”

Huống chi tình hình bây giờ, anh đến chỉ sợ sẽ càng hỏng thêm, người đàn ông này đối với người ngoài luôn lạnh lùng, một lời không hợp thì đã gây phiền phức đến công nghệ Bác Vũ đến mức này rồi.

Lục Hi trầm ngâm một lúc mà không nói gì, Thẩm Dĩnh sợ anh lo lắng, an ủi: “Tôi đâu phải trẻ con, với cả tôi và Đoàn Trí Thiên đã ly hôn rồi, bọn họ cũng sẽ không làm được gì đâu.”

Cho dù nghĩ như thế nào, cũng đã muộn rồi, cho nên cô không lo lắng người của nhà họ Đoàn sẽ làm ra chuyện gì.

Cô vội vàng đến như vậy chính là sợ Thẩm Trường Lỗi và Đào Ly Hinh sẽ tức giận kích động, sự tình đã càng to hơn, bây giờ cô đã đến thì không có gì phải sợ cả.

Lục Hi nghe ngữ khí của cô không có gì bất thường, lức này mới thả lỏng được: “Được, em tự mình xử lý, nếu như bọn họ làm khó em thì nói với tôi.”

“Nói với anh?” Thẩm Dĩnh ngạc nhiên: “Vậy anh còn chưa nột da của bọn họ?”

“Không đơn giản như vậy.” Lục Hi lạnh giọng: “Bọn họ dám động vào một sợi tóc của em, tôi sẽ để họ không đi ra khỏi cửa lớn của tiểu khu Hồng Uyển.”

Thẩm Dĩnh nghe thấy lời lẽ lạnh lùng của anh thì hơi run, cô quay sang liếc về phía phòng khách, chạm qua tầm mắt của Đoàn Quý Dương thì cô lại hạ mi xuống quay lưng lại: “Tôi đi nói chuyện với bọn họ đã, một lúc nữa sẽ nói cho anh.”

“Ừm, chú ý an toàn.”

“Yên tâm đi.”

Chẳng bao lâu Thẩm Dĩnh đã tắt điện thoại, cầm điện thoại trở lại phòng khách, còn chưa ngồi xuống đã nghe thấy Lưu Lệ Phương lên tiếng, giọng điệu thì sắc bén: “Là nói chuyện với tổng giám độc Lục?”

Nếu là trước đây, Thẩm Dĩnh chắc chắn sẽ không nói, nhưng bây giờ…

Cô ngồi xuống, để điện thoại lên bàn, lạnh nhạt gật đầu: “Đúng thế, bà đã nói đúng.”

Vẻn vẹn sáu từ, thừa nhận một cách cực kỳ thoải mái, sự sáng khoái ấy khiến Lưu Lệ Phương trong lòng cảm thấy có chút bực bội, ngữ khí đó dường như là đang nói ‘lại làm sao’.

Bọn họ quả thật không biết nên như thế nào, Thẩm Dĩnh của ngày hôm nay đã không phải Thẩm Dĩnh nhút nhát như lúc còn ở nhà họ Đoàn nữa rồi.

Đoàn Quý Dương rõ ràng lý trí hơn nhiều, biết mục đích hôm nay đến đây để làm gì: “Tôi vừa rồi nói những điều đó, cô cảm thấy như thế nào?”

Thẩm Dĩnh nhìn Đoàn Quý Dương, nhìn người mà cô đã từng thân thiết gọi một tiếng ‘ba’’, thật ra những ngày ở nhà họ Đoàn, Đoàn Quý Dương mặc dù đối với cô không tính là tốt, nhưng so với Lưu Lệ Phương có thể lưu lại một ấn tượng tốt hơn.

Chỉ là bây giờ bọn họ đối với cô mà nói chỉ là người ngoài, nếu so sánh, Lục Hi mới là người cô càng thêm thân cận, cho nên mặc dù trong lòng cô đã có đáp án những khi nói ra vẫn có chút dè dặt.

“”Ông bảo tôi nói tổng giám đốc Lục thu tay, đầu tiên, tôi không biết tổng giám đốc rốt cuộc có nhằm vào Bác Vũ hay không, thứ hai, cho dù tôi tôi biết, anh ấy cũng chưa chắc đã sẽ theo lời tôi nói, tôi có thể làm chĩnh là nói anh ấy không nên tiếp tục nữa, còn lại anh ấy có nghe hay không, xin lỗi, tôi làm không được.”

Lục Hi làm những việc này là muốn trút giận cho cô, cho nên cô không thể bán anh đi được, mặc dù nhà họ Đoàn ở trong mắt anh mà nói chính là con kiến, thế nhưng dính đến loại người này thật sự rất buồn nôn, không có ai nguyện ý giẫm vào cứt, trốn thì không trốn được, người đàn ông đó làm tất cả là vì cô.

Đoàn Quý Dương nghe thấy cô nói như vậy, sắc mặt liền sa sầm đi phân nữa, nụ cười cũng dần biến mất: “Cô còn có gì không vừa lòng nữa, nên cho cô chúng tôi đều đã cho rồi, cũng phải biết đủ mà dừng chứ!”

“Biết đủ mà dừng?” Thẩm Dĩnh mỉm cười, đáy mắt không có ý cười: “Lời này phải là tôi nói với các người mới đúng chứ?”

Không đợi hai người mở miệng, cô lại nói: “Tổng giám đốc Lục đi công tác ở thành phố Q, Tưởng tiểu thư thiết kế ra chuyện này ai biết các người có tham gia vào cùng không?”

Tưởng tiểu thư?

Lưu Lệ Phương động tác khựng lại: “Cô là nói Tưởng Mộng Dao?”

Thẩm Dĩnh không nói gì, thần sắc trong đáy mắt đã thể hiện tất cả: “Lúc ở thành phố Q giả vờ va phải Lục Hi rồi bỏ thuốc khiến anh ấy ngất đi, khiến chúng tôi xảy ra hiểu lầm, bản thân lại muốn ngồi không ngư ông đắc lợi, cô ta bây giờ ở bên Đoàn Trí Thiên, nói không chừng là các người đã thương lượng cả rồi.”

Chuyện này Tượng Mộng Dao chưa từng đề cập đến nhà họ Đoàn, suy cho cùng cô ta câu dẫn Lục Hi không thành thì muốn trở về bên Đoàn Trí Thiên, Thẩm Dĩnh lúc này cố tình nói ra chính là cách đáp trả cho bản thân cô.

Trên đời này không có chuyện gì tốt đẹp như vậy đâu, cô hại tôi, tôi vẫn giúp cô che giấu, Thẩm Dĩnh cô là người tương đối mềm yếu, thế nhưng cô tuyệt đối không nhu nhược.

Quả nhiên, nghe thấy Thẩm Dĩnh nói như vậy, sắc mặt của Đoàn Quý Dương và Lưu lệ Phương đều tái đi, trả lời trong vô thức: “Không thể nào!”

Thẩm Dĩnh vẫn cười, nụ cười rất mỉa mai: “Tôi không cần phải lừa các người, các người đi hỏi Tưởng Mông Dao thì sẽ biết, hoặc đi điều tra thông tin chuyến bay của cô ta khi đó.”

Lời này của cô không phải giả, chỉ cần cẩn thận điều tra thì có thể biết được.

Hai người nhìn nhau một lúc mới run run nói: “Cô, cô nói đều là sự thật sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK