CHƯƠNG 696: NGƯỜI NHÀ NẰM VIỆN
Mấy lời không biết xấu hổ Bùi Dục nói nhiều rồi, trong lòng Tịch Giai Giai ít nhiều cũng có chút miễn dịch, nhưng lời này được nói ra từ miệng của chú Ngô, cô vẫn cực kỳ ngại.
Gương mặt của cô đỏ bừng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, cô vội vàng phủ nhận lời của chú Ngô: “Đâu có, anh ấy sao có thời gian nhớ cháu…”
Vốn dĩ Tịch Giai Giai cũng lườm một cái, không ngờ sau khi Bùi Dục nghe thấy lại nói: “Tôi sao lại không có, công việc có bận, việc có nhiều nữa, chỉ cần tôi muốn, thời gian nhớ em vẫn dư dả.”
Nghe thấy lời nói khoác không biết xấu hổ của anh, Tịch Giai Giai vừa buồn cười vừa bất lực: “Anh đừng nói linh tinh có được không hả?”
“Tôi sao lại nói linh tinh chứ, mỗi từ tôi nói đều rất nghiêm túc, chỉ có điều em không tin mà thôi.” Bùi Dục nói xong còn thấy tủi thân thay mình: “Em hỏi thử chú Ngô đi, ngoại trừ em ra tôi đã từng đưa cô gái nào đi học chứ? Đừng nói là đi học, cho dù là đi dạo tôi cũng không có đi xe đến đón, em chính là có phúc mà không biết hưởng.”
Chú Ngô chú ý động tĩnh phía sau, suy cho cùng ông ta cũng là tài xế cho Bùi Dục nhiều năm như vậy, đương nhiên là hướng về phía anh: “Đúng thế cô Tịch, ngoài cô ra cậu Bùi thật sự chưa từng dẫn cô gái nào lên xe tôi lái.”
Tịch Giai Giai mặc dù không tin lời của Bùi Dục, nhưng lời của chú Ngô cô vẫn tin.
Vậy sao?
Chưa từng dẫn cô gái khác ngồi xe của chú Ngô, cô là người đầu tiên?
Suy nghĩ này xẹt qua đầu, trong lòng Tịch Giai Giai bỗng thông suốt hơn, ngay cả bản thân cô cũng không biết tại sao.
Trong những ngày này tiếp xúc với Bùi Dục, cô có thể cảm nhận được, mặc dù người đàn ông này đã từng có rất nhiều cô gái, nhưng nội tâm vẫn giữ lại một phần tình cảm đơn thuần nhất, nếu không, anh cũng sẽ không giống như một đứa trẻ, tìm cách quấn lấy cô.
Chỉ là nhiều năm như vậy, anh cũng đã hơn 30 tuổi, không có ai được anh dẫn về nhà sao?
Nên nói ánh mắt của anh cao, hay là không thức thời đây?
Tỷ lệ cao là loại người trước, dù sao Bùi Dục đối với bất cứ sự vật gì yêu cầu đều luôn rất nghiêm khắc, chứ đừng nói là trên phương diện tình cảm, sợ rằng so với lúc bình thường còn soi mói hơn chứ không chừng.
Nghĩ đến đây Tịch Giai Giai không nhịn được mà khuyên anh: “Anh như thế này thật ra cũng không tốt đâu.”
Dường như biết lời tiếp theo của cô muốn nói là cái gì, không đợi cô mở miệng thì Bùi Dục vội vàng giơ tay cắt ngang: “Được rồi, em đừng nói tôi nữa, em không nói trong lòng tôi còn dễ chịu một chút.”
Tịch Giai Giai chỉ đành bĩu môi, thôi vậy.
Xe chạy rất ổn định suốt chặng đường, khi đến cổng trường thì thời gian vẫn còn sớm, Tịch Giai Giai đặc biệt tìm một vị trí không bắt mắt kêu chú Ngô dừng xe lại.
Cô cầm túi của mình chào hỏi với người đàn ông bên cạnh: “Tôi đi đây.”
“Ừm.” Bùi Dục thấp giọng đáp, sau lại hỏi: “Em ngày mai vẫn đến nhà tôi sao?”
Ngữ khí đó, thần thái đó, hình như một đứa trẻ đứng trước cửa lớp mẫu giáo không lỡ nói lời tạm biệt.
Nhưng đáng tiếc Tịch Giai Giai không có trái tim đơn thuần của một đứa trẻ, cô rất kiên định lắc đầu: “Tôi không đến nữa.”
Vết thương trên người của Bùi Dục đã khỏi rồi, cô tiếp tục đến cũng không biết phải như thế nào.
Thật ra hai ngày nay anh hoàn toàn có thể chăm sóc bản thân rồi, chỉ là trong lòng cô ít nhiều có vượt quá, cộng thêm có hơi không yên tâm nên mới miễn cưỡng đến đó.
Bây giờ anh đã hồi phục không còn vấn đề gì nữa, cô đến cũng không có ý nghĩa gì cả.
Bùi Dục lại không nghĩ như vậy, mấy ngày nay anh đều sắp quen mỗi sáng mở cửa ra, hoặc mỗi ngày tan làm về đến nhà thì có thể nhìn thấy cô, bỗng phải trở lại trạng thái cuộc sống của một người đàn ông độc thân.
Anh không thích ứng được, rất không thích nghi được, nghĩ thôi cũng cảm thấy rất thảm.
“Em quả thật quá vô tình rồi.” Bùi Dục cố ý cường điệu câu chữ, dùng phương thức này đến nói cô.
Tịch Giai Giai không nghe anh nói linh tinh: “Tôi phải đi rồi, anh cứ thong thả đến công ty.”
Bùi Dục cũng không tiếp tục ngăn cản, tầm mắt nhìn chằm chằm cô đeo cặp, mở cửa xe bước ra.
Chú Ngô thấy cô gái người ta đã đi xa rồi, mà cậu chủ của ông ta vẫn chưa thể thu hồi ánh mắt thì khóe môi nở nụ cười khẽ trêu: “Cậu Bùi Dục, cô Tịch đã đi xa rồi, chúng ta cũng đi thôi.”
“Ừm.” Nghe vậy, Bùi Dục lúc này mới thôi, ngồi thẳng lại, rút điện thoại từ trong túi ra, chăm chú xem những số liệu.
Chú Ngô lần nữa khởi động xe, bốn bánh xe dần dần chuyển động, khi đang từ từ tăng tốc thì đột nhiên phanh gấp lại, chiếc xe dừng lại đột ngột, thân xe cũng hơi rung lên.
Bùi Dục ngồi ở sau bị tình huống bất ngờ này làm cho giật mình, nếu không phải trước người có thắt dây an toàn, anh bây giờ cả người chắc đều sẽ bị văng vào một góc rồi.
Anh cau mày nhìn vào phần tóc đen phía sau đầu của tài xế: “Có chuyện gì?”
Chú Ngô lái xe cho anh nhiều năm như vậy, đừng nói là tai nạn, ngay cả xây xát gì cũng chưa từng có.
So ra chú Ngô cũng không quá bình tĩnh, ông ta thông qua gương chiếu hậu thấy một nữ sinh đang chạy bộ: “Cậu Bùi, cô Tịch đuổi theo xe ở phía sau!”
Đuổi theo xe?
Tịch Giai Giai đuổi theo xe của anh?
Bùi Dục lập tức quay lại nhìn, trước đó vốn cảm thấy chú Ngô đã nhìn nhầm, nhưng khi anh thật sự nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc đó, cả người nhanh chóng cứng đờ.
Thật sự là cô ấy?!
Cô đuổi theo xe làm cái gì, vừa rồi nếu không phải chú Ngô nói một câu như vậy, anh căn bản không có nhìn thấy.
Khi Bùi Dục đang trầm tư, trong gương cơ thể nhỏ nhắn đó đã không chạy nữa, hai tay chống hông, cúi đầu thở hổn hển.
Bùi Dục lập tức phân phó chú Ngô: “Quay xe.”
“Vâng!”
Và, trên con đường nhỏ cực kỳ hẹp, chiếc xe Bentley dừng lại bên cạnh cô.
Tịch Giai Giai đi tới nắm lấy cửa xe, vừa ngẩng lên thì thấy mặt đầy nước mắt, không đợi anh lên tiếng thì vội vàng nói: “Bùi Dục, đưa, đưa tôi đến bệnh viện.”
Thấy trạng thái này, Bùi Dục còn tưởng cô có chỗ nào không thoải mái, nét đùa cợt và nụ cười trên mặt toàn hoàn biến mất: “Em làm sao vậy?”
Nói chuyện nhưng đồng thời chốt cửa của xe đã được mở ra, Tịch Giai Giai lần nữa trở vào trong xe, cảm xúc căng thẳng cuối cùng cũng tìm được một lối thoát nhỏ, không có quá hoảng loạn nữa.
Mắt của Tịch Giai Giai đỏ hoe, khẽ lắc đầu: “Không phải tôi, là ba tôi. Ba tôi đột nhiên bị nhồi máu não, đã được đưa đến bệnh viện rồi.”
Bùi Dục nhíu mày, chẳng trách cô gấp gáp như vậy, thì ra là người nhà xảy ra chuyện.
“Ở bệnh viện nào?”
“Bệnh viên Nhân Dân số 1.”
Thấy sắc mặt của cô gần như trắng bệch, Bùi Dục nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô: “Đừng sợ, đợi một lát là đến rất gần, tôi bây giờ gọi điện cho viện trưởng bên đó, ba của em sẽ không sao đâu.”
Mặc dù không biết ba của cô nghiêm trọng đến mức độ nào, nhưng Bùi Dục vẫn chọn cách an ủi cô.
Nói xong câu này, anh trực tiếp bấm số gọi cho viện trưởng của bệnh viên Nhân Dân số 1.
Điện thoại đổ chuông không bao lâu thì có người bắt máy: “Cậu Bùi, xin chào, có chuyện gì mà gọi điện cho tôi vậy?”
Bùi Dục cũng không dông dài với ông ta, trực tiếp nói: “Có trưởng bối của một người bạn phải nằm viện và phẫu thuật, ông xem rồi sắp xếp một chút.”