CHƯƠNG 264: ANH MUỐN CÓ CON KHÔNG
Ánh sáng bên trong nhà vệ sinh không sáng như bên ngoài, Thẩm Dĩnh khó tin kiểm tra lại que thử thai một lần nữa, cuối cùng nhìn thấy được kết quả, gần như từ trên bồn vệ sinh ngã xuống, trên trán đầy mồ hôi lạnh, cô cố hết sức mới mặc quần vào được, muốn đứng lên lại không thể chống đỡ được cơ thể, lại ngã ngồi xuống.
Tay trái vô tình chạm vào bụng, nơi đó rất bằng phẳng, không thể nhìn ra được cái gì, nhưng lúc này bên trong đang có một sinh mệnh nhỏ.
Thật đáng kinh ngạc, đồng thời cũng có một loại cảm giác nói không nên lời, giống như có một thứ kỳ diệu vô hình nào đó kết nối bọn họ với nhau, cô hít thở, vật nhỏ bên trong cũng đang hít thở, chỉ có một người đã từng làm mẹ mới hiểu được trải nghiệm đặc biệt này.
Bắt đầu từ khi nào?
Thẩm Dĩnh không biết mình đã mang thai mấy tháng, cố gắng nghĩ lại chu kỳ kinh nguyệt của mình, kinh nguyệt của cô luôn rất chuẩn, cho dù chậm cũng chỉ có mấy ngày, mà bình thường cô với Lục Hi đều dùng biện pháp an toàn, nghĩ lại chỉ có lần đó ở bệnh viện, anh quá mệt mỏi, mà tinh thần của cô cũng vô cùng căng thẳng, hai người cần tới sự an ủi đã tận tình làm một hồi, cũng quên sử dụng biện pháp phòng tránh, sau đó liên quan đến vụ án nên cũng không dùng thuốc.
Tính ra cũng đã hơn một tháng, mà tháng này quả thật cô không thấy kinh nguyệt.
Thẩm Dĩnh dở khóc dở cười, đúng là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Cô mang thai, là đứa con với Lục Hi.
Đại não trống rỗng, các loại suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, hiện tại cách làm an toàn nhất là đến bệnh viện kiểm tra, bảo đảm rằng là thật sự mang thai, dù sao que thử thai cũng có thể xảy ra sai sót, nhưng tại thời điểm này, đó rõ ràng là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Chỉ cần cô tới bệnh viện, vậy thì Lục Hi cũng sẽ biết chuyện mình mang thai, cô không thể mạo hiểm như vậy, cô không dám tin tưởng người đàn ông kia.
Nếu anh biết cô có con thì sẽ ra sao?
Bọn họ chưa kết hôn, càng chưa có danh phận, ở bên nhau đơn giản chỉ nói chuyện yêu đương, mà trên lưng cô đang gánh một án mạng, có lẽ anh sẽ bỏ đứa nhỏ đi, nếu không tất cả đều mang lại rắc rối.
Nghĩ vậy, Thẩm Dĩnh cảm thấy lạnh cả người, bàn tay vuốt cái bụng nhỏ mềm mại kia nhưng trong lòng lại vui không nổi.
Cô chỉ có thể tự mình tiêu hóa chuyện này, không nói cho bất cứ ai mình đã dùng que thử thai, cộng thêm phản ứng với đồ ăn của cô, chắc hẳn là mang thai không thể nghi ngờ, cô phải chấp nhận và tin vào kết quả này.
Cô yêu Lục Hi, nên lúc biết mình mang thai thì rất kinh ngạc, càng nhiều hơn là loại vui vẻ muốn khóc, cho dù trong lòng cô không muốn thừa nhận cỡ nào, gạt được người khác nhưng không lừa được chính mình.
Cảm giác mâu thuẫn lại lúng túng như vậy sắp khiến cô phát điên, nghĩ đến những thứ này khiến Thẩm Dĩnh thậm chí không thở nổi, không dám tưởng tượng đến chuyện nếu mình nói chuyện mang thai cho Lục Hi, anh sẽ có phản ứng gì.
Sẽ ôm cô xoay vài vòng, hôn lên trán cô và nói: “Chúng ta sinh đứa nhỏ đi” hay là vẻ mặt lạnh như băng nhìn cô và nói: “Bây giờ chưa phải là lúc có con”.
Anh sẽ có thái độ vui sướng khi được làm cha sao?
Thẩm Dĩnh đỏ mắt, nghĩ về một bức tranh hạnh phúc như vậy, nhưng chẳng mấy chốc, cô đỏ mắt lắc đầu, sẽ không đâu, anh… có lẽ sẽ không đâu.
Ngay cả cô cũng biết đứa trẻ này đến không đúng lúc, huống hồ một người có tâm tư kín đáo như anh, tình huống như bây giờ không chấp nhận sự tồn tại của một sinh mệnh nhỏ.
Muốn bỏ đứa bé sao?
Thẩm Dĩnh chỉ cần nghĩ một chút đã cảm thấy bụng co rút nhanh từng đợt, mặc dù sinh mệnh trong bụng cô bây giờ còn nhỏ, nhưng lại là sự tồn tại chân thật khiến cho cô vô cùng lo lắng.
Thích, muốn, nhưng không cách nào giữ lại là cỡ nào bi ai.
Cuối cùng Thẩm Dĩnh kiềm chế nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, sợ bản thân sẽ khóc thành tiếng, vội vàng rút cuộn giấy bên cạnh che miệng lại, răng môi cắn chặt không phát ra một tiếng nào, nhưng cơ thể vẫn không khống chế được mà run rẩy.
Tay trái nhẹ nhàng đặt trên bụng, cô kiềm chế không khóc, cục cưng, cho mẹ thêm một chút thời gian, chỉ một chút là tốt rồi…
Lục Hi vì chuyện kiện tụng gần đây mà sứt đầu mẻ trán, trong lòng vẫn không quên người phụ nữ nhỏ bé trong đồn cảnh sát, phiên tòa sắp chính thức bắt đầu, cô sẽ bị giam trong trại tạm giam ở vùng ngoại ô, để tránh mặt truyền thông nên được áp giải vào buổi tối.
Anh lo lắng nên tự mình đi cùng xe, đóng hồ sơ lại rồi đi tới đồn cảnh sát, trên đường nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, lái xe thỉnh thoảng nhìn vào gương chiếu hậu, thấy người đàn ông cao lớn kia tựa đầu lên cửa kính xe, trong lòng lại dâng lên sự chua sót.
Dọc đường đi, lái xe đều lái rất vững vàng, lúc tới cửa đồn cảnh sát, ông nhẹ giọng gọi: “Tổng giám đốc Lục, tới rồi.”
Gần như Lục Hi lập tức mở mắt, đôi mắt thâm trầm, trong mắt tràn đầy tơ máu, vẻ mặt vô cùng mỏi mệt.
Anh không nói hai lời trực tiếp mở cửa xe ra, không dừng lại mà đi thẳng vào bên trong đồn cảnh sát, trong lúc đi rõ ràng còn mang theo sự lo lắng, không khó nhìn ra được anh đang rất nhớ người bên trong.
Lái xe nhìn chiếc xe áp giải đang yên lặng dừng ở trong sân, không giống với những chiếc xe bình thường, bên ngoài có một lớp lưới sắt chắc chắn, nhìn mà khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi, ông khẽ thở dài, hy vọng chuyện này có thể có được một kết quả tốt, đừng tra tấn hai người yêu nhau này nữa.
Lúc Lục Hi vào phòng, Thẩm Dĩnh đã thay quần áo xong, nhìn “quần áo tù” bắt buộc phải mặc trên người của cô, cũng may cô không phải mang còng tay còng chân nên coi như còn có chút tôn nghiêm.
Lục Hi chỉ liếc nhìn quần áo cô một cái rồi không đành lòng nhìn tiếp, bước tới ôm người vào lòng: “Chỉ còn vài ngày nữa thôi, chịu đựng thêm một chút.”
Thẩm Dĩnh cảm nhận được vòng tay dày rộng, ấm áp của người đàn ông, cơ thể lại lạnh lẽo, giống như một cọc gỗ để mặc cho anh ôm.
“Anh Lục, cô Thẩm, thời gian không còn sớm, lên xe đi.” Nhân viên cảnh sát ở phía sau nhắc nhở, cục trưởng đang chờ ở bên ngoài, đây không phải vụ án nhỏ, lại có liên quan đến Lục Hi, phải vô cùng cẩn thận về mọi mặt, không thể xảy ra sai sót.
Thẩm Dĩnh và Lục Hi một trước một sau, một trái một phải đi ra khỏi cổng, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với không khí bên ngoài sau nhiều ngày, cho dù là buổi tối cũng khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Thì ra, tự do quan trọng như vậy.
Thẩm Dĩnh cố nén sự chua sót trong xoang mũi, trong lòng lại âm thầm kiên định đưa ra một lựa chọn.
Trên đường áp giải, Lục Hi ngồi ở ghế trước, cô ngồi ở ghế sau, giữa hai người cách một lưới sắt, lần đầu tiên cô có loại cảm giác mình là “tội phạm”.
Lúc gần đi tới trại tạm giam, Thẩm Dĩnh nhẹ giọng gọi anh: “Lục Hi.”
Người đàn ông nhanh chóng quay đầu, đáy mắt mang theo sự lo lắng: “Sao vậy?”
Thẩm Dĩnh nhìn đôi mắt anh, đã từng mang theo sự vui vẻ như thế nào, bây giờ chỉ còn lại sự đau đớn đến tận cùng, một câu “em mang thai” dừng bên miệng, vẫn không thể nói ra.
Lục Hi nhìn ra được sự do dự của cô, lo lắng hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Thẩm Dĩnh cắn chặt răng, từng chữ từng câu nói ra: “Anh muốn có con không?”
Lúc này, trong hoàn cảnh này, cô không đầu không đuôi hỏi một câu như vậy, khiến cho Lục Hi cũng không hiểu được ý nghĩ của cô mà sửng sốt trong chốc lát, ngừng một lúc, ánh mắt anh tối sầm: “Sao tự dưng lại nói như vậy?”
Trong lòng Thẩm Dĩnh căng thẳng, sợ anh phát hiện ra cái gì, vội vàng nói: “Không, chỉ cảm thấy mọi thứ không thể nói trước được điều gì, có một đứa con cũng rất tốt.”
Gần đây cô trải qua quá nhiều chuyện, còn đều là chuyện lớn, có cảm xúc như vậy cũng không kỳ lạ.
Lục Hi vốn đã rối tung bởi các loại chuyện, cũng không nghĩ kỹ, chỉ an ủi cô: “Không sao đâu, chờ tất cả những chuyện này kết thúc thì chúng ta kết hôn.”
Anh từng bày tỏ suy nghĩ muốn cưới cô không chỉ một lần, khi đó cô lo lắng cho hai người lớn tuổi nhà họ Lục, lo lắng cho ba mẹ, lo lắng cái nhìn của người ngoài, bây giờ trải qua vụ án liên quan đến mạng người kia mới biết được, mọi thứ cũng chỉ là chuyện nhỏ, đây mới là cửa ải khó khăn chân chính.
Thẩm Dĩnh không nói chuyện nữa, tận đến khi được đưa xuống từ trên xe áp giải tới cửa trại tạm giam, tới thời khắc chia tay, nhìn người đàn ông mặc áo sơmi quần dài, cho dù mang theo một chút tang thương vẫn không che lấp được vẻ đẹp trai kia của anh, trái lại nhìn lại bản thân, gầy yếu không có một chút khí chất nào cả.
Thẩm Dĩnh dường như có thể nhìn thấy khoảng cách vô hình giữa hai người, rõ ràng bọn họ yêu nhau, nhưng có gì đó đang lặng lẽ thay đổi, không thể quay lại như cũ.
Lục Hi không biết cô đang suy nghĩ gì, nhưng nỗi buồn trên khuôn mặt cô rất rõ ràng, anh cũng mặc kệ là quy định có cho phép hay không, cúi đầu hôn lên đôi môi khô khốc, lạnh như băng kia…