CHƯƠNG 762: MANG THEO MẶT NẠ MÀ SỐNG
Đào Tuyết Y cho rằng hôm nay Bùi Dục chắc chắn sẽ không tới, cô ta vào phòng tắm rửa qua loa, ngày mai còn có lịch trình, phải giữ tốt trạng thái.
Cô ta lấy váy ngủ ren hai dây màu trắng đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, mặc lên người chỉ vừa qua mông, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra ngoài, chất liệu vải mỏng như cánh ve che không nổi cơ thể, vùng đỏ tươi trước ngực lộ ra vô cùng rõ ràng.
Đào Tuyết Y ngắm nhìn dáng người có lồi có lõm của mình trước gương, trong lòng không khỏi thấy tiếc vì không có ai ngắm, phí công chuẩn bị.
Cô ngồi lên giường, không ngừng lật xem tin tức của mình trên website báo chí. Ba năm rồi, lần đầu tiên trở thành tiêu điểm, cảm giác này thật sự quá tuyệt, bước chân vào giới giải trí cần có một trái tim mạnh mẽ. Về điểm này, Đào Tuyết Y làm vô cùng tốt, dân mạng mắng chửi càng hung ác cô ta càng đắc ý.
Một đám nhà quê đang hâm mộ cô mà thôi, cô không tin nếu đổi lại là người khác gặp Bùi Dục cũng có thể thờ ơ không động lòng thì chẳng qua là vì không có cơ hội mà thôi.
Nhưng cứ nghĩ tới giá trị con người của Bùi Dục và chuyện anh ấy chưa kết hôn là Đào Tuyết Y lại không khỏi mặt đỏ tim đập, nói không chừng một ngày nào đó cô có thể trở thành vợ cả của người đàn ông kia.
Màn đêm dần buông xuống, cơn buồn ngủ ập tới, ngay khi Đào Tuyết Y chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì bỗng nhiên cửa truyền tới tiếng “tít tít”, đây là tiếng quẹt thẻ mở cửa.
Vừa nãy chỉ mãi suy nghĩ lung tung mà quên khoá trái cửa, đợi tới khi cô ta hoàn hồn thì người đó đã đi vào.
Đào Tuyết Y ngẩng đầu mở to mắt, vô cùng sợ hãi nhìn bóng dáng cao lớn kia nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt người tới thì lại ngơ ngác.
Kinh ngạc vài giây sau đó là cực kỳ vui mừng bất ngờ và kích động.
Cô ta buông thõng hai bàn tay đang che trước ngực ra rồi đứng bật dậy từ trên giường, vài bước đã tới trước mặt người đàn ông. Ở trên bàn rượu thời gian dài, Đào Tuyết Y lập tức ngửi thấy mùi rượu trên người người đàn ông, cô ta dùng giọng quan tâm nhất để hỏi: “Anh uống rượu à?”
Nói rồi cô ta đưa tay khoác cánh tay người đàn ông.
Mùi hương và cơ thể mềm mại đồng thời lại gần, Bùi Dục gần như lập tức đẩy ra theo bản năng, không khống chế sức lực nên đẩy cô ta ngã bên mép giường.
“A!” Đào Tuyết Y ngạc nhiên hô lên, may mà ngã ở mép giường chứ không phải trên đất, cô ta lo sợ tái mét mặt mày quay đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, vô cùng tủi thân: “Cậu chủ Bùi, anh làm gì vậy?”
Đào Tuyết Y biết rất rõ bản tính người đàn ông này, càng là người đàn ông lớn mạnh thì càng có ý muốn bảo vệ, nhất là với nữ giới điềm đạm đáng yêu. Họ không phải thiện tâm mà là để chứng tỏ mình lớn mạnh đến thế nào, suy cho cùng thì không có sự tôn trọng với phụ nữ, chỉ coi phụ nữ là vật hoá.
Mà Đào Tuyết Y vô cùng hưởng thụ cảm giác nam trọng nữ hèn này, trong chuyện giả vờ đáng thương thì cô ta đúng là thường diễn.
Chỉ tiếc Bùi Dục không mắc bẫy này, ý muốn bảo vệ của anh chỉ dành cho người anh thích, còn như Đào Tuyết Y, đến nhìn thôi anh cũng lười.
Giọng nam lạnh lùng chán ghét truyền lại từ trên đỉnh đầu: “Đừng chạm vào tôi.”
Đào Tuyết Y khiếp sợ mở lớn hai mắt, không dám tin lại có người đàn ông ghét bỏ mình.
Cô ta không bằng nữ ngôi sao đang nổi nhưng tướng mạo, dáng người cũng không tới mức độ khiến người khác chán ghét mà?
Hơn nữa trước đây cô ta cũng từng hầu hạ không ít người có quyền có thế, cho dù họ không chịu đầu tư chi tiền cho cô ta nhưng cũng không ai tránh không kịp thế này.
Chắc chắn vấn đề không phải do mình, Đào Tuyết Y nghĩ như một lẽ đương nhiên, chẳng lẽ hôm nay tâm trạng cậu chủ Bùi không tốt?
Cô ta càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, chống hai tay lên giường để đứng dậy, giọng nói lại nhỏ hơn một chút: “Cậu chủ Bùi, có phải anh uống say rồi không, tôi bảo khách sạn mang canh giải rượu lên nhé?”
Bùi Dục vẫn luôn lạnh mặt, anh đã thấy nhiều người và nhiều việc, không gì có thể thật sự khiến anh dễ dàng động tâm.
Chứ đừng nói chút công phu mèo cào này của Đào Tuyết Y, căn bản là đến chút gợn sóng cũng không có.
Anh xoay người ngồi lên sofa, huyệt Thái Dương như đang kéo một sợi dây, căng chặt đau nhức.
Đào Tuyết Y thấy thế lại định tới nhưng Bùi Dục chỉ vào chỗ cũ: “Cô đứng yên đó.”
“Cậu, cậu chủ Bùi”? Đào Tuyết Y nhìn ra được anh thật sự không muốn mình lại gần, lập tức hơi khó hiểu.
Rõ ràng anh bảo cô tới đây, sao bây giờ lại…
“Cô tên gì?” Đang khó hiểu, bỗng người đàn ông lên tiếng, lông mày khẽ nhíu dường như đang nhớ lại.
Đào Tuyết Y vội trả lời: “Cậu chủ Bùi, tôi là Đào Tuyết Y, là nghệ sĩ của giải trí JM, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau một lần trong bữa tiệc.”
Sợ Bùi Dục không nhớ ra, vẻ gấp gáp nóng vội đã viết hết lên mặt cô ta.
Bùi Dục nhướn mày: “Người của ông chủ Đỗ?”
“Đúng vậy.”
“Đã đọc tin tức chưa?” Giọng điệu Bùi Dục chậm rãi ung dung như đang nói chuyện của người khác, vô cùng lạnh nhạt.
Đêm hôm khuya khoắt làm gì không làm lại nói chuyện tin tức với cô?
Đào Tuyết Y muốn tới gần lại không dám, chỉ đành đứng ở nơi cách anh vài bước giống như tội nhân bị tra hỏi, thành thật đáp: “Đọc rồi, ông chủ cũng đã dặn dò bảo tôi đừng nói nhiều.”
Bùi Dục im lặng cong môi: “Cô và ông chủ cô đúng là đều rất nghe lời.”
Trong lời anh nói có vài phần mỉa mai, chỉ tiếc Đào Tuyết Y không đủ thông minh nên không nghe ra: “Cậu chủ Bùi quá khen, chúng tôi cũng chỉ suy nghĩ cho anh và công ty anh thôi.”
“Ồ?” Bùi Dục cười lạnh: “Nói vậy thì tôi còn phải cảm ơn mọi người.”
Lúc này Đào Tuyết Y mới ý thức được mình đã lắm mồm, liên tục lắc đầu: “Tôi, tôi không có ý này!”
“Không sao.” Bùi Dục ngắt lời cô ta dường như không kiên nhẫn nghe tiếp: “Cho dù cô nghĩ thế nào thì với tôi cũng không quan trọng.”
Đào Tuyết Y không hiểu ý trong câu nói của anh, vốn đã không hiểu Bùi Dục, bây giờ cũng không dám suy đoán.
Chỉ nghe người đàn ông hờ hững nói tiếp: “Chuyện tôi bảo cô làm, cô cũng phối hợp tốt với tôi, chuyện trên công việc tôi sẽ không bạc đãi cô, ngược lại, nếu cô ra ngoài nói lung tung thì hậu quả… cô hiểu chứ?”
Đào Tuyết Y không khỏi rùng mình: “Tôi hiểu…”
Bùi Dục là người thế nào, mặc dù cô ta không hiểu rõ lắm nhưng từ phản ứng của những người xung quanh và một số lời trong tin đồn có thể cảm nhận được, chắc chắn anh không phải người thiện lương. Có thể bám được một chút vào người đàn ông này đã đủ để cô ta ăn cả đời, cho nên đừng nói bảo cô ta đắc tội Bùi Dục, mượn mười lá gan cũng không dám.
“Cậu chủ Bùi yên tâm, tôi tuyệt đối không nói lung tung!” Nghĩ tới đây, Đào Tuyết Y vội vàng đảm bảo, dáng vẻ vô cùng hèn mọn: “Chỉ cần là lời anh dặn thì tôi sẽ làm tốt.”
Nhìn khuôn mặt vô cùng nịnh nọt trước mặt, Bùi Dục lại nghĩ tới những người a dua nịnh hót trong buổi tiệc rượu vừa nãy, mặc dù anh vẫn luôn sống trong môi trườngg này nhưng cũng có lúc dùng tính cách thật, bây giờ anh nhất định phải võ trang đầy đủ cho mình, mang mặt nạ mà sống.
Người đàn ông cúi đầu thâm trầm thở ra một hơi, không ở lại thêm chút nào, lập tức xoay người ra khỏi phòng.
Đào Tuyết Y đứng sau lưng anh, đưa mắt nhìn theo người rơi đi, trong lòng vô cùng không cam nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nuốt ngược vào bụng.
Không ngừng an ủi bản thân trong lòng, không sao, dù sao sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội.