CHƯƠNG 133: CỐ GẮNG DẤU DIẾM
“Anh dự định giấu diếm như thế nào?” La Quyết Trình nhấc lên vấn đề đau đầu này: “Đây không đồ vật mà đây là một người sống sờ sờ, anh muốn hoàn toàn giấu đi chỉ sợ có chút khó khăn.”
Lục Hi suy nghĩ một lát mở miệng nói: “Bên George kia tôi sẽ hỏi thăm kỹ càng một chút, nếu như không có vấn đề tôi sẽ không ngăn cản Sở Tinh về nước, Thành Bắc có một chỗ ở thích hợp an dưỡng, đến lúc đó tôi sẽ cho người sắp xếp cho cô ta ở đó.”
“Thành Bắc?” La Quyết Trình suy nghĩ một chút, vườn của Mikage ở Thành Nam, cùng Thành Bắc hoàn toàn là hai cái phương hướng trái ngược, như thế này cũng có thể phòng ngừa trường hợp phát sinh mức độ lớn nhất.
Tuy nói thành phố J là đô thị tài chính lớn của cả nước, nhân khẩu phong phú, diện tích cũng không nhỏ, nhưng dù sao đều sinh hoạt trong cùng một thành phố chưa biết chừng có một ngày Thẩm Dĩnh sẽ cùng Giang Sở Tinh chạm mặt nhau.
Nghĩ đến đây, anh ta không nhịn được hỏi: “Đúng rồi, Giang Sở Tinh có biết sự tồn tại của Thẩm Dĩnh hay không?”
“Tạm thời chắc là còn chưa biết, nhưng tin tức về tôi và cô ấy trong nước bay đầy trời, kiểu gì cô ta cũng sẽ biết.”
Liệu cô ta có thể hay không… tìm đến Thẩm Dĩnh?”
“Tôi sẽ nói rõ ràng với cô ta.” Đối với chuyện này, Lục Hi rất quyết tâm.
La Quyết Trình có chút ngoài ý muốn, nhưng sau lại vui mừng: “Rốt cục anh cũng chịu nhìn thẳng vào cái vấn đề này rồi, Giang Sở Tinh đối với anh là cảm tình khác, nếu như không thể cho cô ta theo ý muốn thì vẫn nên nhanh chóng chặt đứt thì tốt hơn.”
Anh chỉ im lặng vuốt ve chén trà ấm áp, miệng chén có sương khói màu trắng mông lung bốc lên, chạm đến thành chén mờ mịt thành một mảnh hơi nước.
Chặt đứt?
Sao anh lại không nghĩ điều này chứ, nhưng sợ là không nhẫn tâm tới cùng được ngược lại lại tổn thương con gái nhà người ta.
…
Buổi tối, Thẩm Dĩnh và Lục Hi bay trở về thành phố J, anh mua vé khoang hạng nhất nên không gian chỗ ngồi rất lớn, chân của cô hoàn toàn có thể thoải mái duỗi ra, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cô lại có chút cảm giác không chân thật.
Cứ trở về như vậy.
Thẩm Dĩnh nhìn đám mây lơ lửng không cố định trong bóng đêm, tay đặt ở trên đầu gối bỗng nhiên bị người ta nắm lấy, ngay sau đó bên tai truyền đến giọng trầm thấp của anh: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Thẩm Dĩnh thu tầm mắt lại, ngược lại nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, đôi mắt vốn đang đóng chặt lúc này lại chằm chằm nhìn mình.
Cô nhàn nhạt cười một tiếng: “Không có gì, trong lòng hơi xúc động mà thôi.”
Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh đảo qua mỗi một tấc da thịt trên mặt cô giống như muốn nhìn thấy cô, thật lâu sau anh mới đem chăn lông mỏng trên người choảng qua trên người cô: “Đừng suy nghĩ lung tung nữa, nghỉ ngơi một chút đi.”
Trên chăn lông còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của anh, da trên mu bàn tay cô chạm đến cảm thấy vô cùng ấm áp hoà thuận vui vẻ.
Đèn trên đỉnh đầu anh chiếu tới tia sáng ấm áp, Thẩm Dĩnh đột nhiên cảm thấy có chút buồn ngủ liền đem suy nghĩ lung tung trong đầu đuổi đi, nhắm mắt lại, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Một đường thuận lợi bay về, máy bay hạ cánh xuống sân bay của thành phố J, hành khách của khoang hạng nhất đi xuống máy bay trước, cửa khoang mở ra gió lạnh đập vào mặt khiến Thẩm Dĩnh bị lạnh hắt hơi một cái.
“Hắt xì!” Cô đưa tay ôm lấy hai cánh tay của mình, thân thể không khống chế nổi cảm giác run rẩy.
Bỗng nhiên, đầu vai chụp xuống một chiếc áo khoác, ngước mắt nhìn lên thấy anh đã đem áo khoác của mình cởi ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơmi thật mỏng.
Bệnh của anh còn chưa khỏi hẳn, Thẩm Dĩnh lập tức có chút sốt ruột cuống quít muốn đem áo khoác cởi ra trả lại anh: “Anh…”
Lục Hi mí mắt cũng không buồn nhấc lên, nghiêng người thuận tay tiếp nhận áo khoác Trịnh Tinh Cung đưa tới, đó là một chiếc áo lông màu đen kích thước hơi nhỏ so với anh, mặc trên người anh có chút cảm giác hơi chật chội, xem ra cũng không phải là quần áo của anh.
Thẩm Dĩnh nhìn anh bị lộ ra bên ngoài một mảng lớn cổ tay: “Đưa em mặc cái này đi, anh mặc quá chật.”
“Không sao đâu.” Anh căn bản không thèm để ý, nhấc chân đi xuống dưới.
Đã gần cuối năm nhiệt độ không khí thực sự quá thấp, nói một câu đều tỏa ra hơi nước màu trắng, anh sải bước đi lên phía trước giống như là không cảm giác được lạnh.
Thẩm Dĩnh nóng vội: “Hai ta đổi áo đi, thân thể anh còn chưa có…”
Anh dừng bước chân lại, giọng nói của cô cũng im bặt theo.
Lục Hi bị cô líu lo không ngừng làm cho đau đầu, thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ ân cần trước mắt này một chút tức giận cũng không phát ra được, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ một tiếng: “Anh không muốn em mặc quần áo của người đàn ông khác, cho nên ngoan ngoãn nghe lời mặc áo của anh đi, OK?”
Nói xong, anh còn đưa tay ác liệt xoa đỉnh đầu của cô một cái, một đầu tóc đẹp đẽ trong nháy mắt trở nên rối bời.
Thẩm Dĩnh đẩy tay anh ra vừa muốn mở miệng nói chuyện nhưng người này một cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho đã quay người đi xa.
“Này anh…” Cô đứng tại chỗ trợn mắt hốc mồm nhìn xem dáng người thẳng tắp kia càng chạy càng xa.
Trịnh Tinh Cung sau lưng nín cười mở miệng: “Cô Thẩm, thời tiết lạnh mau lên xe đi.”
Thẩm Dĩnh lễ phép nhẹ gật đầu, đem mũ áo kéo lên đội ở trên đầu, thuận tiện ngăn người khác nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của mình.
Trong lòng rất ngọt.
Sau khi lên xe, nhiệt độ ấm áp trong nháy mắt bao phủ lấy toàn thân, loại cảm giác lạnh run kia rốt cục cũng đỡ hơn một chút, Lục Hi liếc mắt nhìn thấy cô cởi áo khoác xuống chỉ mặc một chiếc áo len bó sát người hoạt bát xinh đẹp khiến cho đáy mắt người ta phát nhiệt.
Anh không để lại dấu vết thu tầm mắt lại dặn dò lái xe: “Về công ty trước sau đó lại đến vườn Mikage.”
Tay Thẩm Dĩnh đang cởi quần áo dừng lại: “Anh muốn về công ty sao?”
“Ừm, mấy ngày không ở đó có rất nhiều chuyện chưa xử lý.” Anh nhàn nhạt trả lời, nhưng ánh mắt cũng không nhìn về phía cô mà là nhìn chằm chằm điện thoại trong tay giống như đang xử lý tài liệu.
Nhưng chỉ có Lục Hi mới biết màn hình điện thoại di động không có cái gì cả, anh chỉ là không có cách nào nhìn vào cặp mắt to thanh tịnh kia.
Thẩm Dĩnh không nghi ngờ gì, chỉ thấy rất đau lòng: “Thân thể anh còn chưa tốt lại muốn tiếp tục làm việc, có thể chịu nổi sao? ”
“Không sao đâu, sẽ không bận bịu quá lâu, rất nhanh liền trở về.” Vừa nói xong điện thoại bỗng nhiên có một cuộc gọi tới anh ấn nút im lặng luôn, máy bay vừa hạ cánh còn chưa kịp làm gì đã có người gọi đến, mi tâm anh cau lại không nói gì trực tiếp cúp máy.
Sau đó anh đem điện thoại di động đổi về chế độ máy bay, một lần nữa bỏ vào trong túi.
Thẩm Dĩnh không hề phát hiện ra sự khác thường của anh từ trong túi lấy ra một hộp C sủi đưa cho anh: “Đừng uống cà phê nữa, nếu thực sự muốn uống gì đó thì anh uống cái này đi.”
Lục Hi nhận lấy, trên hộp nhựa dường như còn lưu một chút nhiệt độ của cô, tình cảm dịu dàng này của cô lại giày vò trái tim của anh.
Anh nhắm lại đôi mắt sợ nhìn nhiều thêm một lúc sẽ tiết lộ cảm xúc trong lòng, có lẽ La Quyết Trình nói đúng, muốn giấu diếm thật sự là rất khó khăn, chỉ tâm lý anh thôi cũng đã bị tra tấn.
…
Xe dừng ở dưới lầu tòa nhà văn phòng luật, trước khi xuống xe Lục Hi hôn một cái lên môi cô, áo khoác màu đen ôm lấy dáng người tráng kiện của anh, Thẩm Dĩnh nhìn anh đi vào cửa xoay tận đến khi anh biến mất ở trong tầm mắt của mình mới thôi.
Lái xe mắt nhìn kính chiếu hậu: “Cô Thẩm, chúng ta đi được chưa?”
Thẩm Dĩnh hoàn hồn, trong lòng luôn có chút bất an không nói ra được, nghĩ đến vừa rồi thần sắc Lục Hi mỏi mệt lại thêm tránh né… Cô lắc lắc đầu không cho mình suy nghĩ nhiều, trong lòng không ngừng khuyên mình không nên suy nghĩ nhiều, không nên hiểu lầm.
Trầm ngâm một lát, cô thở ra một hơi thật sâu: “Đi thôi.”