CHƯƠNG 317: TAI NẠN XE BẤT NGỜ
“Rầm” “Két”!
Một tiếng nổ, hai chiếc xe tông vào nhau, Thẩm Dĩnh đạp mạnh chân phanh, cổ tay nhanh chóng bẻ tay lái sang hướng khác, cô chỉ cảm thấy một trận quay cuồng, ngay sau đó cơ thể bị dây an toàn siết chặt, cô thậm chí không nhìn rõ những gì đã xảy ra, nhưng cô có thể cảm giác chiếc xe dường như bị lật.
Kính chắn gió phía trước vỡ vụn hoàn toàn, túi khí an toàn bật ra nhưng không ngăn được những mảnh thủy tinh bị vỡ bắn ra, đầu cô đập vào phần giữ dây an toàn.
Nháy mắt, cả da đầu đều tê dại, cô thậm chí không có cảm giác đau, qua vài giây mới nhận thấy một dòng chất lỏng ấm áp chảy vào mắt cô, cản trở tầm mắt của cô…
Một hàng xe phía sau Thẩm Dĩnh bởi vì tai nạn xe bất ngờ này mà phanh gấp tại chỗ, một người đàn ông nước Anh nhìn xe của cô xoay ba trăm sáu mưới lăm độ, cuối cùng nửa xe lao vào bên lan can xanh mới dừng lại, có khói trắng bốc ra, anh ta lập tức chạy tới mở cánh cửa đã biến dạng, kéo Thẩm Dĩnh từ bên trong xe ra.
Một người đàn ông khác cũng tới giúp đỡ, hai người phối hợp di chuyển Thẩm Dĩnh ra ngoài khu vực nổ.
Trên mặt, trên người của người phụ nữ đều dính đầy máu, bọn họ có thể nhìn rõ vết thương trên trán cô, miệng vết thương không quá sâu nhưng máu chảy ra rất nhiều.
Về cơ bản ý thức của Thẩm Dĩnh vẫn tỉnh táo: “Cứu, xe cứu thương, giúp tôi…”
…
Bên kia, Mã Thiên Xích rất vui khi cô có thể chủ động liên hệ với mình, không ngờ còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, chợt nghe thấy tiếng phanh xe và tiếng va chạm mạnh bên tai.
Sắc mặt người đàn ông thay đổi, bật dậy khỏi ghế: “Thẩm Dĩnh? Thẩm Dĩnh, em có nghe không?”
Câu trả lời của cô, là một tiếng kêu và sự im lặng khiến người khác phải sợ hãi.
Cả người Mã Thiên Xích giống như bị sét đánh: “Thẩm Dĩnh, em đang ở đâu, trả lời tôi… Alo?”
Điện thoại bị ngắt kết nối.
Mã Thiên Xích nhìn cuộc gọi đã ngắt kết nối, nhiệt độ toàn bộ cơ thể dần lạnh ngắt, hai bàn tay lạnh lẽo ấn mở định vị, nhìn thấy vị trí cuối cùng lúc cô gọi điện nằm trên một con đường có rất nhiều xe cộ qua lại.
“Cốc cốc cốc”
Trợ lý cầm tài liệu đứng đợi ở bên ngoài, đang chuẩn bị đi vào nhắc nhở sếp về cuộc họp, không ngờ giây tiếp theo cánh cửa phòng đã mở ra, anh ta giật mình: “Tổng, tổng giám đốc Mã…”
Mã Thiên Xích thậm chí không thèm liếc anh ta một cái, trực tiếp lướt qua đi ra phía ngoài, trợ lý vội vàng đuổi theo, lúc này mới thấy anh đã đi tới cửa thang máy.
Anh ta yên lặng đánh giá vẻ mặt giống như băng hàn của Mã Thiên Xích, nghĩ đến chức trách của mình, vẫn run rẩy mở miệng nhắc nhở: “Tổng giám đốc Mã, cuộc họp sắp mở…”
“Lùi lại.” Vẻ mặt Mã Thiên Xích tái nhợt đáng sợ, anh thấy rõ được dáng vẻ sợ hãi của mình phản chiếu từ cửa thang máy, lúc này đừng nói là một cuộc họp, cho dù có chuyển nhượng tài sản của anh, anh cũng phải đi tìm Thẩm Dĩnh ngay lập tức.
Trợ lý khó xử nhìn Mã Thiên Xích đi vào thang máy, nghĩ tới một phòng giám đốc đang chờ, chân cũng mềm, anh ta, anh ta thật sự không ngăn nổi đâu!
…
Lúc Mã Thiên Xích tới hiện trường xảy ra tai nạn mới biết Thẩm Dĩnh đã được đưa tới bệnh viện, cũng may cách không xa, anh lái xe qua cũng chỉ hơn mười phút.
Trong lòng anh lo lắng như lửa đốt, lúc đi tới bệnh viện Thẩm Dĩnh còn chưa kiểm tra xong.
Mã Thiên Xích trực tiếp đi vào phòng khám sức khỏe, miệng vết thương trên trán cô đã được xử lý qua, băng một vòng băng vải màu trắng, trên mặt có một vài vết máu nhỏ đã kết vảy, không quá nghiêm trọng, lúc này cô thấy anh xuất hiện, tựa hồ còn có chút ngạc nhiên, sững sờ nhìn anh.
Trái tim của Mã Thiên Xích buông lỏng vài phần, lúc nãy nhìn thấy xe bị hư hỏng nặng như vậy, còn nghĩ khả năng bị thương cũng không nhẹ, bây giờ nhìn qua vết thương bên ngoài, có lẽ cũng không quá nặng.
Hai người còn chưa kịp nói gì Thẩm Dĩnh đã bị đẩy vào một thiết bị kiểm tra toàn thân, khoảng hai mươi phút sau, cô mới được đẩy ra.
Bệnh viện rất tiên tiến, báo cáo kiểm tra cũng có thể cho ra ngay lập tức ra, bác sĩ đi tới nhỏ giọng dặn dò anh: “Não bị chấn động nhẹ, miệng vết thương trên trán khâu bốn mũi, không nghiêm trọng lắm, đùi trái bị thương do va chạm, có thể đi lại sẽ hơi chậm, những cái khác tạm thời chưa phát hiện, nằm viện quan sát ba ngày trước đã.”
Mã Thiên Xích nhận lấy báo cáo, gật đầu: “Cám ơn.”
Thẩm Dĩnh được nhân viên y tế giúp đỡ đứng lên, có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt: “Sao anh lại biết tôi ở đây…”
“Đừng nói.” Sắc mặt Mã Thiên Xích cũng không dễ nhìn, trên đường tới đã bị dọa gần chết, lúc này biết cô không sao mới hơi tức giận: “Tôi ôm em về phòng bệnh.”
Nói xong, thân hình cao lớn khẽ ngồi xổm xuống, ôm cả người cô lên.
Thẩm Dĩnh sợ hãi hét lên một tiếng, giơ tay ôm lấy cổ người đàn ông, theo bản năng mở miệng từ chối: “Tôi có thể tự mình…”
“Thẩm Dĩnh.” Mã Thiên Xích sải bước đi ra ngoài, cũng không thèm liếc nhìn cô một cái, sườn mặt lộ vẻ âm trầm: “Nếu tôi là em, thì bây giờ sẽ không nói gì.”
“…” Được rồi, bị đe dọa rồi.
Một đường được anh ôm về phòng bệnh, Thẩm Dĩnh nằm trên giường, đắp nửa chăn trên người, có lẽ vừa trải qua tai nạn có liên quan đến sự sống chết, cả người còn chưa hồi phục lại tinh thần, ngây ngốc.
Mã Thiên Xích đứng bên giường, hơi cúi người huơ tay trước mặt cô: “Chỗ nào khó chịu thì nói cho tôi biết.”
“Đầu có hơi chóng mặt, sau đó cảm giác mắt trái không nhìn rõ lắm.” Thẩm Dĩnh thành thật nói, dù sao đây cũng không phải chuyện đùa.
“Chóng mặt là do não chấn động, mắt trái không nhìn rõ có lẽ có quan hệ với việc bị va chạm, hai ngày nữa sẽ khôi phục.”
“Thật sao?”
Mã Thiên Xích nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ sự lo lắng của cô, xấu tính trêu chọc cô: “Không khôi phục thì em sẽ mù.”
“…” Thẩm Dĩnh sửng sốt, mặc dù biết Mã Thiên Xích nói như vậy có lẽ đang dọa cô, nhưng vẫn không nhịn được mà miên man suy nghĩ: “Tôi, tôi sẽ không mù thật chứ?”
“Sao lúc em lái xe gọi điện thoại thì không lo lắng?” Mã Thiên Xích kiềm chế rồi lại kiềm chế, nhưng vẫn không nhịn nổi, anh đã hỏi qua cảnh sát giao thông về tình huống ở hiện trường, hóa ra là do Thẩm Dĩnh vượt đèn đỏ.
Anh nghĩ đến cuộc gọi của cô trước khi xảy ra chuyện, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, cũng may tài xế bên đối phương cũng không có gì đáng lo ngại.
“Tôi không cố ý, bởi vì có việc gấp muốn nói với anh, trong lúc nhất thời đã quên.” Điểm quan trong nhất vẫn là lúc ấy cô từ chỗ Lục Hi đi ra, thật sự lo lắng, cảm xúc hoang mang lo sợ nên không tập trung lái xe.
Thật ra bây giờ nghĩ lại, Thẩm Dĩnh tự mình nghĩ mà sợ, nhỡ đâu lúc ấy xảy ra chuyện gì, bây giờ có lẽ cô đã đi gặp diêm vương.
“Chuyện gì?” Mã Thiên Xích chưa từng thấy cô làm bản thân thành như vậy.
Thẩm Dĩnh lại nhớ tới Lục Hi, đang chuẩn bị nói với anh, không đợi cô mở miệng, cửa phòng bệnh đã truyền đến tiếng mở cửa lớn.
Cánh cửa trực tiếp đập lên tường, phát ra tiếng “rầm”.
Hai người theo tiếng vang nhìn qua, đều giật mình, người nọ dáng cao người dài, có lẽ do một đường chạy vội tới nên mái tóc rối bù, có vẻ vô cùng mệt mỏi.
Đôi mắt của Mã Thiên Xích híp lại, còn chưa kịp phản ứng, má phải đã bị đấm mạnh một cú.
Thẩm Dĩnh trợn trừng mắt, nhìn Lục Hi vung cú đấm này, ngay sau đó là cú đấm thứ hai, nhưng Mã Thiên Xích đã có phòng bị nên chặn lại, cũng tấn công lại…
Hai người đàn ông cường tráng cứ như vậy lao vào đánh nhau, lại đều là người đã từng luyện tập qua, từng chiêu từng cú cũng không phải đùa, không bao lâu trên mặt đã đủ màu sắc, xanh một khối tím một khối.
Thẩm Dĩnh không biết phải làm sao, lo lắng hét lên: “Hai người các anh đừng đánh nữa!”