CHƯƠNG 514: ĐẾN LÚC LỰA CHỌN RỒI
Lý Nhiên thấy Hawk tức giận đi ra khỏi phòng, anh ta liếc mắt nhìn vào cửa, cô ta vẫn đang nằm trên giường, trông không có gì bất thường cả.
Anh ta vội vàng đi theo sau lưng người đàn ông ấy, sau khi lấy một thanh súng săn treo trên tường xuống, Hawk bèn đi thẳng một mạch ra khỏi căn nhà gỗ, Lý Nhiên nhìn thấy thế bèn vội vàng nối gót theo sau.
Bọn đàn em ở xung quanh căn nhà gỗ nhìn thấy sắc mặt nặng nề của anh ta, không ai dám quấy rầy anh ta. Hawk đi sâu vào trong rừng rậm, anh ta vểnh tai, gần như cùng lúc ấy, anh ta lập tức gác súng lên vai, lên nòng, sau khi có âm thanh nho nhỏ vang lên, một con rắn xanh vốn đang treo vắt vẻo trên cây rơi lông lốc xuống mặt đất.
Rắn bị trúng đạn, phản ứng của mút thần kinh vẫn còn, thân thể dài hơn một mét của nó vẫn không ngừng uốn éo.
Con rắn này có màu xanh, vào lúc này, chất kịch độc chảy ra, Lý Nhiên nhìn thấy mà da đầu tê dại.
Hawk tiếp tục đi về phía trước, trong suốt dọc dường, thanh súng trong tay anh ta cũng chưa từng dừng lại, hễ xung quanh phát ra tiếng động, dù kích cỡ thế nào cũng bị anh ta bắn chết.
Nòng súng pha lẫn ngọn lửa căm giận, ai cũng biết nguy hiểm đến mức nào, Lý Nhiên chỉ đi theo sau, cũng không dám tùy tiện lên phía trước.
Cuối cùng thì anh ta cũng dừng bước dưới một gốc cây to xù xì, Hawk tiện tay nhặt hòn đá, ném lên cao, đợi đến khi hòn đá rơi xuống mới tìm chỗ ngồi xuống.
Lý Nhiên biết rằng, cơn giận trong lòng anh ta sắp trút ra hết rồi.
Bèn đến ngồi bên cạnh Hawk, nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông ấy vang lên: “Lý Nhiên, mấy năm nay chúng ta đã giết bao nhiêu người rồi?”
Trước nay anh ta chưa từng hỏi câu này, bởi vì cho dù hỏi, cũng không ai có thể nói ra một con số cụ thể.
Giết bao nhiêu người à?
Ai mà đi đếm chứ, chỉ cần biết tất cả những kẻ cản đường bọn họ đều phải chết.
Không thương lượng, cũng tuyệt đối không nương tay.
Lý Nhiên không nói gì, anh ta lại hỏi tiếp: “Có lẽ là vô số người, đừng nói là cậu, đến tôi cũng không nhớ rõ nữa, nhưng trước giờ trong đám người chết không hề có con nít.”
Lý Nhiên gật đầu, chuyện này là thật.
Nhiều năm nay, cho dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì Hawk chưa từng xử lý bất cứ một đứa trẻ nào, năm năm trước, có một đứa trẻ bị thương khắp người vì bom nổ đi vào nơi ở của bọn họ, sau khi bị phát hiện, anh ta vẫn thả cho cậu bé đó đi.
Đây là sự ăn ý giữa anh ta và đàn em của mình, tuyệt đối sẽ không ra tay với con nít.
Hawk nói rằng, không phải anh ta còn có lương tâm, đây nào có phải là chuyện gì đáng để ca tụng, chỉ đơn giản vì anh ta không thể ra tay, anh ta không vui, không muốn đụng đến con nít mà thôi.
“Lúc nhỏ tôi từ nước Anh đến đây, thập tử nhất sinh, từ việc nhỏ như trộm cắp, đến việc lớn như giết người phóng hỏa, chuyện gì cũng từng làm, nhưng mà cậu biết không, nhìn thấy những đứa trẻ ăn kem, đi xe đạp một cách vô ưu vô lo, tôi vẫn cảm thấy rất hâm mộ.” Nhắc đến những chuyện này, ánh mắt của anh ta chợt trở nên xa xăm, dường như anh ta đang nghĩ về một hình ảnh nào đấy, một hình ảnh đã cách anh ta rất xa, nhưng rồi anh ta lại cúi đầu: “Buồn cười nhỉ, một kẻ giết vô số người như tôi mà lại ôm suy nghĩ như vậy.”
Trước giờ Lý Nhiên chưa từng nghe anh ta nói như thế, Hawk là một người rất quyết đoán, mà quyết đoán lại khiến cho người cảm thấy anh ta là kẻ máu lạnh vô tình, dần dà mọi người sẽ sợ hãi và kiêng kị anh ta, tính tình anh ta đa nghi, cũng không muốn gần gũi với người khác, chỉ có Lý Nhiên mới được xem như là người được anh ta tin tưởng mà thôi.
Đến Lý Nhiên cũng cảm thấy, người đàn ông này sẽ không mềm lòng vì bất cứ ai, cũng chính vì như thế, lúc nghe Hawk nói vậy, anh ta lại thấy hơi…chua xót một cách bất ngờ.
Dường như bên dưới dáng vẻ lạnh nhạt ấy, vẫn còn đang che giấu thứ gì khác.
“Vì cô ta à?” Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, Lý Nhiên vẫn hỏi câu này.
Hawk bật cười: “Cô ta vẫn luôn chọc điên tôi.”
Lý Nhiên ung dung nhìn ngắm thanh súng săn lặng lẽ nằm dưới chân: “Lúc không nổ súng, trông nó vừa tinh tế lại vừa đẹp đẽ, nhưng một khi đạn đã lên nòng thì không có ai nghĩ nó đẹp đẽ nữa, mà cảm thấy bị uy hiếp.”
Hawk nhìn anh ta: “Cậu muốn nói gì.”
Lý Nhiên thấy hơi không chịu nổi ánh mắt này, bèn nhẹ nhàng quay đầu đi, nhìn về hòn đó đá ở phía xa xa: “Hawk, cậu đối xử với cô ta đặc biệt thật.”
Trước giờ anh ta chưa từng nhìn thấy Hawk mất khống chế vì một người phụ nữ, không phải chỉ có đối xử tốt mới là đặc biệt, đối với đám người bọn họ, đối xử tệ cũng như thế.
Bởi vậy với Hawk, người phụ nữ đó cũng giống như thanh súng săn này vậy, trông thì tinh tế và xinh đẹp đấy, nhưng một khi mang theo bên người thì lại có cảm giác bị uy hiếp.
“Cô ta là con tin.”
“Nhưng cũng không cần phải đưa cô theo bên người suốt như thế chứ, Hawk, bây giờ cảnh sát tìm kiếm rất tích cực, nếu cứ thế này mãi, đừng nói là đám đàn em, đến cậu cũng có thể sẽ gặp chuyện đấy.” Lý Nhiên bắt buộc phải nhắc nhở anh ta, khiến anh ta tỉnh ngộ: “Nếu như cậu chỉ muốn chơi đùa với Lục Hi thì bây giờ đã đến lúc ngừng lại rồi đấy.”
“Nhưng tôi chơi chưa đã.”
“Hawk này, cậu đã quên trước lúc ra đi Leo đã nói gì rồi à?” Sắc mặt Lý Nhiên trở nên nghiêm túc, rồi lặp lại từng câu từng chữ cho anh ta nghe: “Hễ là thỏa hứng ắt sẽ gặp chuyện bất trắc.”
Nói dứt lời, anh ta bèn hít một hơi thật sâu, ánh mắt trở nên hung ác: “Nếu như cậu thật sự không muốn ngừng tay ở đây…”
Nói đến đây, anh ta đột nhiên im bặt, dường như Hawk cũng đã nhận ra thái độ của anh ta đã thay đổi, bèn quay sang nhìn anh ta với đôi mắt nâu, im lặng chờ đợi anh ta nói dứt lời.
Im lặng một hồi lâu, giọng nói lạnh lẽo của anh ta mới vang lên: “Tôi có thể giết chết cô ta.”
Ánh mắt của Hawk chợt trở nên băng giá, anh ta đột ngột đứng bật dậy, gác thanh súng lên vai: “Lý Nhiên, cậu có biết mình đang nói gì hay không?”
Anh không hỏi anh ta, mà là đang cảnh cáo Lý Nhiên.
Nhưng lời nói đã buột ra khỏi miệng, nhất là khi thấy phản ứng của Hawk, Lý Nhiên bèn dứt khoát nói thẳng: “Cậu vốn chưa từng nghĩ đến chuyện giết cô ta, đúng không?”
Hễ mà ý nghĩ này từng thoáng lướt qua trong đầu anh ta, Hawk sẽ không phản ứng kịch liệt như vậy.
Nếu đổi lại là người khác, họng súng này đã nhắm chuẩn đến đầu của hắn rồi.
“Tôi nói cậu có thể nhúng tay vào chuyện của tôi, thay tôi quyết định từ bao giờ đấy?” Trong phút chốc, đột nhiên mưa to gió lớn nổi lên trong đôi mắt nâu ấy, khiến nó trở nên khó dò.
“Tôi không hề quyết định thay cậu, nhưng tôi hay vọng cậu có thể nghĩ cho rõ, đừng quyết định sai lầm, tạo thành hậu quả không thể cứu vãn!” Lý Nhiên cố gắng kềm chế cảm xúc trong lòng mình, không muốn chọc giận anh ta nữa, anh rất ít khi gây gổ với anh ta, lần này cũng vì quá lo lắng cho Hawk mà thôi.
Sắc mặt anh ta lạnh lùng, chiếc cằm đanh lại : “Tôi lặp lại lần nữa, đây là chuyện của tôi.”
Lý Nhiên nghe thấy anh ta không hề nghe lời mình khuyên, biết rằng có nói nhiều cũng không mang lại lợi ích gì: “Tôi về trước đây, cậu bình tĩnh lại đi.”
Nói dứt lời bèn quay người bỏ đi, nhưng trong lòng lại nảy lên ý nghĩ khác.”
Cho đến khi bóng lưng của anh ta đã không còn nhìn rõ nữa, Hawk vẫn giữ nguyên tư thế này, một bầy chim tung cánh bay qua đỉnh đầu, anh ta chậm rãi ngẩng đầu, quay ống ngắm vào một trong số đó, con chim bị gãy cánh, rơi xuống mặt đất, thoi thóp hơi tàn.
Một tiếng “đùng” vọng lại từ trong rừng sâu, khí hậu nhiệt đới là như vậy, thay đổi thất thường, khi nãy trời còn trong xanh mà bây giờ những đám mây đã đè nặng trên bầu trời.
Hawk nhìn mây đen bay đến, lòng dạ rối ren, có lẽ anh ta nên đưa ra quyết định rồi.
Danh Sách Chương: