CHƯƠNG 309: MÃ THIÊN XÍCH TỨC GIẬN.
Thẩm Dĩnh bị anh hỏi đến mức khuôn mặt hết đỏ rồi lại trắng, lời nói đến cửa miệng lại không thể nào nói ra được, chỉ có thể thì thào một câu: ”Anh đừng như vậy…”
”Tôi làm sao?” Mã Thiên Xích nhìn gắt gao nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, năm năm qua anh chưa từng tức giận như vậy: ”Tôi chỉ hỏi một câu thì không thể, còn để người khác hôn thì lại có thể, phải không?”
”Ý của tôi không phải như vậy.” Thẩm Dĩnh vươn cổ, không nghĩ ngợi phản bác: ”Không phải như anh nghĩ đâu.”
”Không phải? Vậy thì nói cho tôi biết người kia là ai.”
”…” Thẩm Dĩnh đối mặt với anh, dưới ánh mắt tràn ngập lửa giận cùng lệ khí của anh bảo cô phải thừa nhận thế nào đây? Đổi lại là người khác nếu gặp chuyện như vậy cô có thể nói, nhưng Mã Thiên Xích thì không được.
Mối quan hệ của Mã Thiên Xích và người đàn ông kia đã đủ phức tạp rồi, không thể để anh vướng vào vũng lầy này thêm một lần nữa.
Cho nên cô chọn cách im lặng, không nói gì thêm.
Một tia hi vọng duy nhất trong lòng Mã Thiên Xích biến mất hoàn toàn trong sự im lặng này của cô, cô không nói lời nào, cũng không muốn nói cho anh biết, thông tin này vừa truyền đến não, suy nghĩ đầu tiên của anh là cô muốn bảo vệ người đàn ông kia.
Bảo vệ ư?
Anh cong môi giễu cợt, không có chút ý cười nói: ”Tôi lo lắng cho em cả tối, sợ em xảy ra chuyện gì, sợ em lúc về sợ hãi nên đứng ở hành lang chờ em, còn em thì sao? Em mang theo mùi hương của người khác, trên người còn lưu lại cả dấu hôn, Thẩm Dĩnh, có phải trước kia tôi dễ tính quá cho nên em không biết sợ nữa đúng không?”
”Không phải.” Cô không ngừng lắc đầu: ”Tôi không có nghĩ như thế, anh đối tốt với tôi thế nào tôi đều nhớ, trước giờ cũng chưa từng có nghĩ trêu đùa gì anh!”
Cô rất xem trọng Mã Thiên Xích, bởi vì người quan trọng nhất với cô là Thẩm Tiếu, mà Thẩm Tiếu có thể sống tiếp tất cả cũng là nhờ người đàn ông này.
Nếu bình thường cô nói như vậy Mã Thiên Xích sẽ cảm thấy được an ủi, nhưng hôm nay, dưới tình cảnh này, dù cô có nói gì, làm gì đi chăng nữa thì cũng chẳng giải quyết được gì, lý trí của anh đã không còn nữa rồi, nghe không vào mấy lời cô nói, chỉ nhớ chuyện cô không muốn nói cho mình người đã hôn cô là ai.
Cho nên sau khi nghe xong, anh nói ra một câu khiến người khác đau lòng: ”Sao nào, không xuống tay được với ân nhân nên đi tìm đàn ông khác, vậy mà tôi lại không nhìn ra em còn có một mặt này đấy.”
Nói xong anh còn buông thêm một câu giễu cợt: ”Tôi quá sơ suất rồi.”
”Mã Thiên Xích!!” Thẩm Dĩnh hai mắt mở to, vẻ mặt không thể tin nhìn anh: ”Anh sao lại nghĩ tôi như vậy…”
Sự thất vọng và buồn bã trong mắt cô làm cho lòng anh đau nhói, và anh buộc mình phải kìm nén lại: “Vậy em nói xem tôi nên nghĩ thế nào đây? Em làm thì cũng đã làm rồi.”
Điều anh không muốn nhất chính là xem thường cô, cũng chưa từng xem thường cô, nhưng chuyện xảy ra ngoài ý muốn tối nay đã phá vỡ sự cân bằng trong lòng anh, anh cũng không muốn tin cô là loại phụ nữ như vậy, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, sự kiêu ngạo cùng tự tôn của anh không cho phép.
Bọn họ không có gì cả, nhưng anh lại có cảm giác như bị phản bội.
Thẩm Dĩnh không còn gì để chối cãi, đáy lòng bất đắc dĩ lại không thể nói cho anh biết, cô và anh sớm chiều chung đụng, không thể không để ý hình tượng của mình trong suy nghĩ của Mã Thiên Xích được.
Nhưng cô lại không biết nên giải thích thế nào, không có cách nào đem những chuyện đó nói cho anh nghe được.
Bầu không khí lâm vào bế tắc, trong lúc Thẩm Dĩnh đang cố gắng nghĩ cách kết thúc chuyện này thì bàn tay lớn đang đặt trên người cô đột nhiên dùng lực, có chút không kiểm soát nên khiến cô bị đau, ngẩng đầu nhìn lên đôi mắt đang nổi bão của anh.
”Mã, Mã Thiên Xích anh bình tĩnh…” Cô co rúm người lại, sau đó lại bị anh đẩy lên vách tường lần nữa.
”Thẩm Dĩnh, tôi không muốn ép em, nhưng xem ra tôi sai rồi, tôi bên em năm năm thì lúc này cũng nên lấy lại chút lợi ích của mình rồi nhỉ?”
Nói xong cúi xuống hướng về phía môi cô, Thẩm Dĩnh nghiêng đầu né tránh, anh thuận thế đặt một nụ hôn lên xương quai xanh, mặc kệ cô giãy dụa phản kháng mà nắm lấy cổ áo cô, môi mỏng hạ xuống từng cái hôn, dùng sức cắn gặm để lưu lại dấu vết của mình.
Cô là cô, cho dù không phải thì cũng không thể là người khác, anh không chấp nhận được việc người khác để lại dấu vết trên người cô, nếu như không thay đổi được thì chỉ còn cách che kín nó.
Mã Thiên Xích hoàn toàn mất đi vẻ thân sĩ và bao dung trước kia, anh giống như là một con hổ bị chọc giận, không một chút dịu dàng, dùng cách tàn nhẫn, thô bạo nhất để chiếm lấy cô.
Cả người Thẩm Dĩnh run rẩy đứng lên, cô không ngừng đẩy hai bên vai người đàn ông, nhưng ngay cả khi cô dùng hết sức lực vẫn không thể đả động đến anh nửa phần.
Cô cảm thấy quần áo từng chút từng chút bị lột khỏi cơ thể, đường viền cổ áo ban đầu bị xé toạc, vai và ngực bị lộ ra, mà anh thì vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, cẩn thận cắn từng ngụm lên da cô, rất đau đớn, cũng rất bừa bãi.
Đôi môi tiếp xúc với làn da cô phát ra loại âm thanh mập mờ, đầu lưỡi của người đàn ông mơn trớn khắp cơ thể, Thẩm Dĩnh không có lấy một chút hưởng thụ, tất cả đều là cảm giác buồn nôn và tuyệt vọng khi bị người khác cưỡng bức.
Nó cũng khiến cho cô kinh ngạc nhận ra rằng cô không hề chán ghét sự đụng chạm của Lục Hi, ít nhất là không giống như bây giờ.
Hơi thở nặng nề và trầm đục của người đàn ông phả lên nơi tròn trịa căng đầy được bao trong lớp áo ngực của cô. Cơ thể của Thẩm Dĩnh run rẩy. Ý thức được anh đang dần dần tiến lại gần, cả người đều giãy dụa vì sợ hãi: ”Đừng như vậy, Mã Thiên Xích anh tỉnh táo lại đi, đừng…”
Mà người đàn ông úp mặt phía dưới, sau khi nhìn thấy vết tay rõ ràng trên ngực cô, sớm đã mất đi lý trí, anh đột nhiên ngẩng đầu, dùng một tay nâng cằm cô lên, ánh mắt xấu xa: “Nói cho tôi biết, hai người đã làm đến bước nào rồi?”
Khóe mắt của Thẩm Dĩnh đã phiếm đỏ, lúc này cô thực sự sợ dẫm phải quả bom của Mã Thiên Xích: ”Không có! Chưa từng làm gì cả!”
”Thật không?” Anh dường như tin lời cô, nhưng lại cau mày, Thẩm Dĩnh trong lòng không yên, chỉ có điều thấp thỏm chưa được bao lâu liền bị một câu của anh đập vỡ: ”Thẩm Dĩnh, hiện tại tôi không biết nên tin em hay không, thế này đi, tôi kiểm tra một chút, nếu như không có thì tôi sẽ không làm gì em, được không?”
Kiểm tra…
Hai từ tưởng như đơn giản này lại như quả bom hạt nhân rơi vào trái tim Thẩm Dĩnh. Cô sợ hãi lắc đầu: “Đừng, không cần đâu…”
“Em luôn nói đừng, tôi cũng chưa từng ép em, nhưng lần này em nghe lời tôi được không, nếu như bị người khác chạm qua rồi, tôi sẽ phát điên mất.” Anh cương quyết cất giọng, trong lòng dường như đã có quyết định.
Người đàn ông buông cằm của cô ra, lòng bàn tay hướng xuống phía dưới, cuối cùng dừng trên mép quần của cô, anh hơi dùng sức tiến vào bên trong.
Thẩm Dịnh giọng nghẹn ngào hô ra tiếng: ”Đừng mà!”
Cô sợ anh thực sự chiếm đoạt mình, không có cách nào chấp nhận được sự thật này: ”Mã Thiên Xích, nếu anh cưỡng bức tôi, tôi sẽ tự sát.”
”Tôi cũng sắp chết rồi!” Anh hét lớn một tiếng
”Lúc em bị người khác hôn, bị người khác chạm vào em có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi không?!”
”Không phải như vậy!” Thẩm Dĩnh cảm giác được đầu ngón tay của anh tiến vào sâu hơn một chút, lúc anh sắp chạm vào Thẩm Dĩnh liền nhắm chặt mắt, hai hàng lệ chảy xuống kéo dài trên má, cô chỉ còn cách vừa khóc vừa nói: ”Là Lục Hi, là anh ta! Tối nay tôi đã gặp anh ta!”