Mục lục
100 Cách Cưng Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 251: CHO CÔ MỘT CƠ HỘI ĐI THEO TÔI

Hương thơm nhàn nhạt trên cơ thể người phụ nữ truyền vào xoang mũi, Mã Thiên Xích nhắm mắt lại, yết hầu chuyển động lên xuống vài cái mới nhịn được dục vọng dâng lên trong cơ thể.

Nội tâm anh ta không ngừng nhắc nhở bản thân, đây là đồn cảnh sát, không thể làm bậy.

Thẩm Dĩnh căng thẳng hoảng sợ đến mức quên cả thở, ánh mắt trong lúc đó chỉ có thể nhìn được mái tóc ngắn màu đen của người đàn ông, từng sợi tóc dựng thẳng, cứng rắn giống như con người anh ta vậy.

Mặc dù trong lòng sợ hãi không thôi, nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ cảnh cáo anh ta: “Ở đây có giám sát, anh đừng có làm loạn…”

“Giám sát?” Mã Thiên Xích ngước mắt, giọng nói khinh miệt giống như đây là nhà anh ta vậy: “Lúc vào đây tôi đã tắt đi rồi.”

Thẩm Dĩnh cực kỳ sợ hãi, bảo sao anh ta lại thản nhiên như vậy, thì ra…

“Vẻ mặt thú vị như vậy, tôi cũng không muốn cho người khác hưởng lợi.” Anh ta nhếch môi dưới, chỉ dùng một tay khống chế cô, tay kia vuốt ve gò má mịn màng của cô, giống như đang nói chuyện với cô, cũng giống như đang tự lẩm bẩm một mình: “Trách sao Lục Hi lại mê mẩn cô như vậy.”

Tay của người đàn ông rất lạnh, giống như rắn phun độc. Nghe anh ta nhắc tới Lục Hi, sắc mặt Thẩm Dĩnh chợt thay đổi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Cho cô một cơ hội, tôi có thể giúp cô thoát khỏi tất cả những rắc rối ở đây, cô có muốn đi theo tôi không?” Anh ta đứng lên nói những lời bức ép cô, lúc nói chuyện mí mắt hơi cụp xuống, tư thái giống như thẩm phán nhìn từ trên cao xuống phán quyết.

Không biết tại sao, Thẩm Dĩnh cảm giác lúc anh ta hỏi còn mang theo một chút khiêu khích, giống như đang nói ‘Cô dám không?’

Kiểu anh đuổi tôi trốn như thế này khiến Thẩm Dĩnh cảm thấy rất mệt mỏi, không hề do dự từ chối anh ta: “Tôi sẽ không đi cùng anh, bây giờ, sau này, tương lai cũng sẽ không.”

Tuy rằng không biết tại sao mình lại chọc phải Mã Thiên Xích, khiến anh ta cạn tàu ráo máng với mình, nhưng điều duy nhất cô có thể chắc chắn đó là, cô sẽ không vì bất cứ kẻ nào mà bỏ Lục Hi.

Sự kiên định nơi đáy mắt cô vô cùng nóng bỏng chói mắt. Nhìn thấy ánh mắt như thế, Mã Thiên Xích lại có chút hâm mộ Lục Hi.

Loại đàn ông như thế nào mới có thể khiến cô một lòng một dạ tin tưởng như thế?

Mã Thiên Xích nở nụ cười tự giễu: “Xem ra cô sẽ không đi theo tôi rồi.”

“Rất vui khi anh có thể nhận thức được điều này.”

“Ha.”

Ánh mắt Thẩm Dĩnh khóa chặt người đàn ông vẫn luôn nói chuyện vui vẻ không thèm để tâm, rất sợ một giây tiếp theo anh ta sẽ làm ra động tác kinh khủng nào đó.

Nhưng cũng may Mã Thiên Xích không làm thế, chỉ nhìn cô chằm chằm một lát rồi xoay người đi đến cửa: “Sau này nếu có những chuyện như thế này, tôi sẽ không xuất hiện giúp cô nữa.”

Thẩm Dĩnh nghe được tiếng tim mình đập “thình thịch”, anh ta nói sẽ không dây dưa với cô nữa. Cô hẳn là nên vui vẻ, nhưng khi nghe được, trong lòng cô lại có chút cảm giác khác thường.

Anh ta cho rằng anh ta đang giúp cô sao?

Cô vô thức muốn phản bác, nhang nghĩ lại dường như cũng không có gì sai cả.

Đúng là mỗi lần trong lúc nguy cấp, người đàn ông này đều sẽ như từ trên trời giáng xuống, không biết từ đâu tới, sau đó nguy cơ sẽ biến mất, dường như hành động của cô vẫn luôn nằm trong tầm kiểm soát của anh ta.

Điều cô ghét không phải là sự “thương tổn” của anh ta, mà là loại cảm giác mọi hành động giống như bị giám sát.

Thẩm Dĩnh không nói chuyện, Mã Thiên Xích cũng không cho cô cơ hội nói chuyện, giơ tay mở cửa sắt đi thẳng ra ngoài. Cảm giác căng thẳng đè nén trong căn phòng cũng theo đó biến mất.

Thẩm Dĩnh thở phào nhẹ nhõm, đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn bức tường trắng trước mắt có hơi xuất thần. Chuyện này hình như không đơn giản như vậy, người duy nhất bây giờ cô có thể tin tưởng cũng chỉ có một mình Lục Hi.

Sau khi cầm kết quả theo dõi của bệnh viện, Lục Hi nhốt mình trong phòng, tròn hai ngày không ăn uống gì, cũng không ra khỏi cửa, chỉ nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình, liên tiếp hai đêm, nhìn đến hai mắt đều sưng đỏ.

La Quyết Trình không yên lòng, đến thẳng Ngự Cảnh Viên. Kết quả đi vào ngoài thím Lâm ra cũng không có ai khác, lên lầu gõ cửa phòng làm việc cũng không có ai trả lời.

Trong lòng sốt ruột không nghĩ ra cách gì, sợ anh thực sự xảy ra chuyện, lúc đang chuẩn bị đi vào thì hai ông bà Lục đột nhiên tới.

Thấy anh ta đứng ngoài cửa phòng làm việc, ông Lục sửng sốt, nhưng rất nhanh ánh mắt đã trở lại bình thường: “Cậu đến thăm Hi sao?”

La Quyết Trình cung kính khom lưng: “Vâng.”

“Làm phiền cậu rồi.” Ông cụ đi tới, không nói lời nào đưa chìa khóa đa năng trong túi cho anh ta, cũng không biết lấy được ở đâu, nhưng may mà cửa cũng mở được.

Không chờ người khác đi vào, trong phòng đã bay ra mùi khói thuốc, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết người này hút bao nhiêu, không biết còn tưởng người trong phòng đang nấu cơm.

Sắc mặt ông cụ thoáng cái trầm xuống, đi vào thấy cháu ngoại đang ngồi trên ghế, ông tức giận đến mức ném đồ trong tay ra ngoài.

“Rầm” một tiếng va phải bức tường, tiếng động không nhỏ, nhưng Lục Hi ngay cả mí mắt cũng chưa từng nhếch lên, giọng khàn khàn nói: “Đi ra ngoài.”

Ông cụ Lục tức giận đến mức thở hổn hển, La Quyết Trình lo lắng sức khỏe ông cụ, ghé tai an ủi anh hai câu: “Anh cẩn thận chút, đừng có để ông cụ tức giận, nguy hiểm tính mạng!”

Lục Hi giương mắt, lúc này mới thấy rõ màu mắt đỏ quạch của anh, La Quyết Trình nhíu mày: “Sao anh lại thành ra thế này…”

Vẻ mặt anh dường như chết lặng: “Xem camera giám sát.”

“Vô liêm sỉ! Nghiệt tử!” Ông cụ Lục khí hỏa công tâm, mắng xong nhịn không được ho khan hai tiếng, nắm tay đấm ngực, vô cùng đau đớn nhìn bộ dạng cô đơn của đứa cháu ngoại mình: “Vì một người phụ nữ ngay cả sức khỏe cũng không quan tâm, rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Anh vươn tay tìm bao thuốc lá, đáng tiếc bên trong đã rỗng tuếch: “Đó là người phụ nữ của cháu.”

Chỉ một câu nói đã cho thấy sự kiên trì và bảo vệ của anh.

Là người phụ nữ của tôi, cho nên tôi chịu trách nhiệm, không cho phép ai bắt nạt cô ấy.

Ông cụ nghe được lại cảm thấy anh bị quỷ ám: “Người phụ nữ của anh? Đó là người phạm tội giết người, anh lại xem như bảo bối. Có biết bên ngoài bây giờ người ta nói thế nào không? Bây giờ anh còn giống người bình thường sao?”

“Người ngoài nói gì không liên quan gì đến cháu. Cháu chỉ biết Thẩm Dĩnh bị nhốt một ngày một đêm thì cháu một ngày một đêm không bình thường.”

Ông cụ trợn to hai mắt, không thể tin nổi đây là một Lục Hi thông minh tỉnh táo: “Anh, anh đúng là điên rồi!”

Lục Hi nặng nề nhắm hai mắt lại, hai gò má vì cô sức cắn răng mà hơi động: “La Quyết Trình, tiễn người đi!”

“Được, được lắm!” Ông cụ Lục nặng nề vỗ bàn hai cái, tức giận không nhẹ: “Bây giờ vì một người ngoài mà đuổi tôi đi, đúng là quá giỏi!”

La Quyết Trình bước lên trấn an: “Ông đừng nóng giận, ý của Hi không phải như thế, anh ấy…”

“Không cần nói!” Ông cụ vung tay lên, xoay người đi ra ngoài: “Coi như tôi không có đứa cháu ngoại này!”

Bà ngoại luôn ở bên cạnh Lục Hi cũng không nhịn được trách anh: “Hi à, cháu đúng là khiến người ta thất vọng đau khổ!”

Hai ông bà dìu nhau đi ra ngoài, La Quyết Trình theo sát, đứng một bên nhìn ông bà lên xe mới yên tâm.

Quay lại phòng làm việc, còn chưa đến cửa đã nghe được một tràng tiếng động “rầm rầm” của đồ vật rơi xuống truyền ra từ bên trong. Anh ta bước nhanh vào, trong phòng là một đống hỗn độn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK