Mục lục
100 Cách Cưng Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

100 Cách Cưng Vợ
CHƯƠNG 23: BÊN CẠNH TÔI CHỈ CÓ ANH

Thẩm Dĩnh ngoan ngoãn báo địa chỉ, nói xong lại dừng lại: “À, anh vẫn đừng đến đây, có thể không được. . . . . .”

Lục Hi chuẩn bị bùng nổ, lại nghe cô chậm rì rì bổ sung: “Tôi ở cùng với Du Du , tôi đi rồi, cậu ấy phải làm sao đây. . . . . .”

“Du Du là nam hay nữ?”

“Nữ.”

Lục Hi nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi trên ghế lái phụ, nói với đầu bên kia điện thoại: “Ở tại chỗ đợi tôi, đừng chạy lung tung.”

Cúp điện thoại, Lưu Sinh Yên nghi ngờ đưa mắt nhìn anh: “Tình hình gì vậy, nghe cái giọng điệu này, quan hệ không cạn nhỉ.”

Lục Hi vừa nghĩ đến Thẩm Dĩnh uống nhiều rồi, cả người đều tản ra khí thế làm người ta sợ hãi, tầm mắt lạnh lẽo lướt qua: “Tò mò hả? Dẫn cậu đi xem thử.”

. . . . . .

Nửa giờ sau, xe dừng lại trước cửa quán karaoke, Lục Hi xuống xe, không dừng bước đi vào bên trong, chân dài mang theo gió, nhân viên phục vụ cũng không dám lên tiếng, chỉ nhìn anh đi thẳng vào trong. . . . . .

Tìm đến số phòng, Lục Hi đẩy cửa phòng bao ra, mùi rượu cả phòng phả vào mặt, tiếng nhạc cực kỳ lớn đập vào màng nhĩ, khiến người ta đau đầu.

Ánh mắt chẳng mấy chốc đã tóm được cô gái nhỏ nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, tắt nhạc đi, mở đèn, đi qua một tay kéo người dậy: “Say rồi hả?”

Thẩm Dĩnh bị anh kéo, người khẽ lắc lư, cả người mềm nhũn bổ nhào về phía anh, vùi mặt trong ngực anh, cho dù không nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, nhưng mùi cây tùng trên người anh vẫn để Thẩm Dĩnh nhận ra: “Không, bọn tôi vẫn chưa uống xong. . . . . .”

“. . . . . .” Sắc mặt của Lục Hi trở nên nặng nề, nhìn chai rượu ngổn ngang trên bàn, còn định uống nữa?

Lưu Sinh Yên vừa vào cửa đã nhìn thấy tình cảnh thế này, ánh mắt quét đến trên người người phụ nữ khác đang cầm micro ầm ĩ ‘sao nhạc lại dừng rồi’, lập tức hiểu ra mục đích Lục Hi dẫn anh ta đến.

“Giao cho cậu .” Nói xong, Lục Hi kéo người trong lòng mình đi về phía cửa.

Không ngờ, khi đi ngang qua bên người Lưu Sinh Yên , Thẩm Dĩnh đột nhiên tránh ra, tay nhỏ bé nắm lấy tay áo của Lưu Sinh Yên : “Anh quen Du Du nhà tôi sao?”

Khi Lưu Sinh Yên nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi lại mềm mại, vì uống rượu nên bị nhuốm màu đỏ ửng ở trước mắt, khóe miệng giật giật: “Không quen.”

Anh ta nhìn sắc mặt mưa gió sắp đến của Lục Hi, muốn dùng sức rút tay áo của mình về, nhưng không ngờ Thẩm Dĩnh không buông tay, thoáng cái bị anh ta kéo vào lòng, hai người đụng vào nhau.

“Ui!” Thẩm Dĩnh kêu lên một tiếng đau đớn, vẫn chưa kịp phản ứng, giây tiếp theo đã bị người đàn ông phía sau kéo đến bên người: “Thành thật chút cho tôi.”

Lúc bình thường, chắc chắn Thẩm Dĩnh không dám lỗ mãng với Lục Hi .

Nhưng hôm nay không giống vậy, cô uống rượu rồi, người uống rượu là lớn nhất.

Vì thế, Lục Hi trơ mắt nhìn cô gái nhỏ bĩu bĩu môi, uất ức đến vành mắt cũng đỏ lên, vẫn không quên ngẩng đầu trừng anh: “Anh mắng tôi!”

Tâm trạng không muốn chuyện này lớn hơn, Lục Hi nâng tay xoa mi tâm: “Không có.”

“Anh có, còn hung dữ như vậy nữa!”

Người đàn ông thở mạnh ra một hơi, sự kiên nhẫn ngụy trang nứt ra một khe hở: “Đúng, chính là mắng em, hung dữ với em đó.”

Bốn mắt nhìn nhau, một người giận một người vội, cô gái nhỏ chớp đôi mắt ướt sũng một cái, thế nhưng lại có hai hàng nước mắt chảy ra.

“. . . . . .”

“. . . . . .”

Tổng Giám đốc Lục luôn quát tháo cương quyết thua rồi, nhìn thấy hai dấu vết trong suốt kia, lần đầu tiên bó tay không có cách nào với một người

Lưu Sinh Yên ở bên cạnh xem kịch vui, hai tay chìa ra: “Cậu làm người ta khóc rồi kìa.”

“Câm miệng!” Lục Hi thấp giọng mắng một câu, chuẩn bị vươn tay kéo người, bị dáng người nhỏ kia tránh né, cũng không lề mề với cô nữa, không quan tâm sự phản đối của cô trực tiếp ôm ngang lên, bước lớn nhanh chóng đi ra khỏi phòng.

Phùng Tuyết Du ở bên này càng say hơn, nhìn Thẩm Dĩnh bị mang đi, lắc lư đung đưa đứng dậy: “Ai ai ai, tên trứng thối nào dám cướp người của tôi thế, đứng lại cho bà đây. . . . . .”

Lưu Sinh Yên nâng tay đẩy đẩy kính gọng vàng trên mặt, nhấc chân đạp lên cửa, rõ ràng trên khuôn mặt còn mang theo nụ cười lễ phép thân sĩ, lại khiến người ta nhìn thấy mà ngực siết chặt lại.

. . . . . .

Lúc Thẩm Dĩnh bị ôm lên xe, đầu không cẩn thận đụng vào nóc xe, ‘king’ một tiếng, thái dương lập tức truyền đến một trận đau đớn, cô không thành thật vươn tay đẩy người đàn ông đặt mình trên ghế lái phụ: “Đau chết rồi!”

Hai tay của Lục Hi chống ở hai bên người cô, ánh mắt không tốt: “Em còn biết đau à?”

Thẩm Dĩnh nâng tay xoa xoa gáy, có chút tức giận: “Anh làm gì vậy!”

“Có biết bây giờ là mấy giờ không?”

“Không biết, tôi muốn hát.”

Câu tửu tráng túng nhân đảm* này miêu tả Thẩm Dĩnh không hề sai chút nào.

*Uống rượu vào làm người cũng to gan hơn

Tính cách bướng bỉnh từ trong xương của cô, dưới sự thúc đẩy của cồn đã lộ rõ không chút nghi ngờ.

Thật sự lúc trước Lục Hi không phát hiện ra cô còn có một mặt như vậy, đôi mắt to tròn tràn đầy khó chịu, ăn gan hùm mật gấu trừng anh.

Anh tức giận cười: “Muốn hát đúng không, về nhà tôi cho em ‘hát’ đủ.”

Nói xong, anh nặng nề đóng sầm cửa xe lại, vòng qua ghế lái trên xe, sau khi cài dây an toàn rời khởi động xe, người phụ nữ bên cạnh không có chút động tĩnh, Lục Hi quét mắt nhìn qua, chỉ nhìn thấy một cái đầu đen đen.

Thẩm Dĩnh cúi đầu, tóc dài che khuất sườn mặt: “Tôi nào có nhà, tôi không còn nhà nữa.”

Lục Hi không quan tâm cô, hai tay vừa chạm vào vô lăng, khóe mắt thấy bả vai gầy yếu của người phụ nữ chợt trở nên rung rung, đầu mày anh tuấn cau lại, ánh mắt lại chèn ép tới: “Lại khóc”

Thẩm Dĩnh nghĩ đến lời nói của Thẩm Tri Lịch hôm nay, cả người đều giống như bị ném vào một loại chất lỏng tên là đau khổ, cô bị đậy kín ở trong bình, sắp bị chua chát và khổ sở bao phủ.

Ngay cả người thân thiết với cô nhất cũng có suy nghĩ như thế, có phải ly hôn thật sự là đi sai rồi không?

Thậm chí Thẩm Dĩnh bắt đầu tự nghi ngờ, trong chốc lát không có cách nào thoát khỏi được.

Lục Hi thấy cô liên tục rơi nước mắt, cảm thấy khó hiểu lại có chút đau đầu, sống đã ba mươi hai năm rồi, vẫn chưa từng dỗ phụ nữ, kỳ lạ hơn chính là, đối với nước mắt của cô, anh không thể không quan tâm được.

Vươn tay nâng cằm của cô lên: “Vì sao khóc?”

“Bởi vì các người đều mắng tôi. . . . . .”

“Ai?”

“Anh!” Cô lại trừng mắt.

Lục Hi hít sâu, lấy ra 200% kiên nhẫn: “Ngoài tôi ra.”

“Đoàn Trí Thiên , Thiệu Mộc Giai , còn có ba mẹ của tôi nữa. . . . . .” Thẩm Dĩnh càng nghĩ càng đau lòng, đôi mắt như bị nước mưa cọ rửa, nhìn anh: “Không phải anh muốn kiện cho tôi sao, lúc nào mới thắng được vậy. . . . . .”

Lục Hi muốn nói không dễ dàng như vậy, lời đến bên miệng nhìn thấy đôi mắt nhỏ hy vọng của cô, sửa miệng: “Nhanh thôi.”

“Thật vậy sao?”

“Ừm.” Người đàn ông rút khăn giấy ra lau nước mắt trên mặt cô: “Vì thế này mới uống rượu sao?”

Sức lực trên tay anh rất nhẹ, nói chuyện cũng không cứng rắn như khi nãy, ánh đèn lờ mờ trên nóc xe chiếu xuống, rơi trên khuôn mặt đẹp trai bức người của người đàn ông, Thẩm Dĩnh ngơ ngác nhìn, không biết có phải vì hôm nay quá bi thảm hay không, trong lòng lại dâng lên từng trận cảm xúc giống nhau.

Anh đối xử với cô cực kỳ không tốt, ép cô làm giao dịch với anh, muốn làm gì cô thì làm.

Nhưng mỗi khi đến thời điểm then chốt, anh sẽ vẫn xuất hiện bên người cô.

Cho cô một nơi có thể ở, cho cô một công việc mình muốn, đặc biệt là chuyện ly hôn, nếu không quen người đàn ông tên Lục Hi này, bây giờ đoán chừng cô chỉ có thể bị khinh bỉ ở nhà họ Đoàn , nhìn Đoàn Trí Thiên ân ái với Thiệu Mộc Giai , lại không có cách nào.

Cẩn thận nghĩ lại, anh ta cũng không tệ như thế, tính tình có khó chịu chút, con người tự đại một chút mà thôi.

Nhận ra ánh mắt chuyên chú của cô gái nhỏ, người đàn ông hơi rũ mắt: “Hỏi em đó.”

Thẩm Dĩnh nghênh đón ánh sáng lờ mờ trên đỉnh đầu, đáy mắt hiện rõ những gợn sóng như sóng nước mặt hồ chưa phai: “Lục Hi , bây giờ bên cạnh tôi chỉ có anh.

Một người vốn xa lạ, lúc này lại kiên cố đứng ở sau lưng cô, là anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK