CHƯƠNG 320: Ở ĐÂY VỚI CÔ CẢ ĐÊM
Thẩm Dĩnh giật mình, anh…
“Sao không nói gì?” Lục Hi thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, đôi lông mày rậm nheo lại: “Đâm xe tới ngốc rồi?”
Khuôn mặt vừa dịu đi của Thẩm Dĩnh nháy mắt xụ xuống, người đàn ông hành vi phóng túng từ tận trong xương, vậy mà cô còn cảm thấy anh dịu dàng đúng là gặp quỷ!
Giơ tay lên hất tay của người đàn ông ra, muốn gầm lên lại sợ bị người ngoài cửa nghe thấy, chỉ có thể tức giận trừng anh: “Ai cho anh vào!”
Anh nhướn mày xấu xa: “Em tưởng chỉ dựa vào hai người kia với cánh cửa này có thể ngăn cản tôi sao?”
“Nên có cần tôi khen anh hay không, lợi hại như vậy mà cũng cần trèo cửa sổ?”
“Cái đó, dù sao ông đây vẫn vào được.” Dưới ánh sáng mông lung, ở nơi mà Thẩm Dĩnh không nhìn thấy, người đàn ông hơn ba mươi tuổi lặng lẽ đỏ mặt, thật ra anh…cũng không cây ngay không sợ chết đứng như vậy.
“Anh lại muốn làm gì, không phải muốn đùa giỡn tôi chứ.” Thẩm Dĩnh biết anh sẽ không vì ham sắc dục mà trèo cửa sổ vào buổi tối, nhưng cô vẫn không nhịn được muốn đâm chọc anh.
Không ngờ Lục Hi nghe cũng không phản bác, chỉ hơi nheo mắt, tầm mắt lướt qua cơ thể nhỏ nhắn và gầy gò của cô: “Tôi chỉ không yên tâm về em.”
Hôm nay bị cô đuổi đi đã đủ nghẹn khuất, lúc về đến nhà làm chuyện gì cũng không tập trung được, toàn bộ suy nghĩ đều đặt trên người cô.
Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí toát ra sự dịu dàng, cái loại tình cảm lấp lánh cứ lặng lẽ tuôn trào này, thấm vào trái tim lạnh lẽo nhiều năm của hai người.
Thẩm Dĩnh buộc mình rời tầm mắt, ánh mắt nhanh chóng chớp chớp, không cho phép mình mềm lòng: “Không phải anh oán hận tôi sao, cần gì phải tới…”
“Tôi oán hận em.” Lục Hi không che giấu sự thất vọng của mình đối với chuyện của cô với Mã Thiên Xích, nhưng người đàn ông bình tĩnh dừng tầm mắt trên khuôn mặt cô: “Tôi càng sợ mất đi em.”
Trong lòng Thẩm Dĩnh nổi lên tầng tầng gợn sóng, có lẽ lúc trước tình cảm mà cô đối với Mã Thiên Xích vẫn còn có chút mơ hồ, nhưng bây giờ cô chợt hiểu ra.
Sự khác biệt lớn nhất giữa Mã Thiên Xích và Lục Hi chính là, cho dù Mã Thiên Xích có nói lời tỏ tình nhiều lần, vĩnh viễn cũng không tác động được trái tim cô bằng người đàn ông trước mắt này.
Đáy mắt cô nổi lên sự chua sót: “Bây giờ nói cái này còn có ích lợi gì? Anh muốn tốt cho tôi, sẽ không ép buộc tôi.”
“Tôi không phải đang ép buộc em.” Người đàn ông hơi cúi đầu, phần tóc trên trán che hơn nửa biểu cảm của anh: “Tôi…”
Chỉ là không muốn mất đi em.
Cuối cùng nửa câu nói này, Lục Hi vẫn không thể nói ra, ngay cả chính anh cũng cảm thấy nói quá nhiều lần, chắc hẳn cô cũng nghe tới phát ngán.
“Ngủ đi, tôi ở đây với em.”
“Anh không đi!?” Thẩm Dĩnh có chút kinh ngạc, âm lượng không nhịn được mà tăng cao vài phần, nói xong lại che miệng mình: “Tôi chưa nói muốn anh ở đây với tôi.”
“Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cả.”
“Vậy cũng không được.” Thẩm Dĩnh hoàn toàn không để lại một chút đường sống, cô biết cái mà người này am hiểu nhất là được một tấc lại muốn tiến một thước, trong lúc vô tình sẽ chiếm lấy không gian của bạn: “Nếu anh không đi, tôi sẽ bảo bọn họ vào.”
“Nếu em muốn tôi đánh thêm một trận nữa ở bệnh viện, có thể gọi.”
“Anh!” Thẩm Dĩnh không còn gì để nói: “Anh uy hiếp tôi?”
Lục Hi cười khổ: “Tôi nói bình thường thì em chịu nghe sao?”
Anh hiểu Thẩm Dĩnh, biết cách nào mới có thể khiến cô thay đổi suy nghĩ, cô ăn mềm không ăn cứng, nhưng tới một giai đoạn đặc biệt, cũng cần phải cứng rắn.
Thẩm Dĩnh nhìn vết xanh tím còn sót lại trên mặt anh do đánh nhau với Mã Thiên Xích ngày hôm nay, muốn chứng minh bản thân cũng không quan tâm anh, muốn gọi người đi vào, nhưng… đôi tay ở dưới chăn nắm chặt, nhưng chết tiệt lại không thể phát ra tiếng.
Lục Hi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt của cô, lúc này lại đang dần đỏ lên, cũng không muốn làm cô khó xử, nhanh chóng giơ tay tắt đèn.
Ánh sáng biến mất, mọi thứ trở về bóng tối.
Trước mắt hai người đều là một mảnh tối đen.
Chỉ có tiếng tim đập của bản thân rộn ràng bên tai.
Rõ ràng không có ai nghe thấy, rõ ràng chỉ có bản thân có thể nghe thấy, nhưng Thẩm Dĩnh lại có cảm giác chột dạ như cảm xúc của mình bị anh phát hiện.
Suy nghĩ một lát, cũng không biết bản thân đang giận dỗi anh hay là chính mình, nhấc chăn lên kéo qua đỉnh đầu, nhắm mắt lại.
Lục Hi như lời anh đã nói, không làm gì cả, bên cạnh giường bệnh còn có một chiếc giường đơn cho người nhà chăm sóc bệnh nhân, dài hơn một mét, dáng người cao to hơn một mét tám của anh nằm ở trên quả thật rất khó chịu.
Cánh tay cường tráng mà hữu lực đặt trước ngực, qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên ở cùng cô trong một phòng, khoảng cách giữa hai người có thể duỗi tay là chạm tới, ngay cả khi trên mặt anh không chút gợn sóng, trong lòng đã sớm nổi lên sóng to gió lớn.
Lục Hi thử nhắm mắt lại, thậm chí anh có thể ngửi được mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên tóc cô.
“Đây là đêm duy nhất trong năm năm qua mà tôi không sợ hãi bóng đêm.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông rơi vào trong lỗ tai, lông mi Thẩm Dĩnh run vài cái rồi chậm rãi mở mắt, trái tim giống như bị hòn đá nhỏ đập vỡ.
Cô không nói gì, hô hấp rất nhẹ, lúc nghe anh nói những lời này, cô không hiểu sao bỗng thấy ủy khuất muốn khóc, ngay cả khi cô không rõ tại sao bọn họ lại trở nên như vậy, có lẽ đã trải qua quá nhiều chuyện, mỗi khi nhắc tới phần tình cảm này đều sẽ khiến cho cổ họng người chua sót.
Bọn họ cũng từng là những người muốn bên nhau trọn đời, đi tới ngày hôm nay đều không phải mong muốn của họ.
Trách ai được, có thể trách ai được.
Trong lòng Thẩm Dĩnh trống rỗng, ngoại trừ bất đắc dĩ, vẫn chỉ có bất đắc dĩ.
“Tại sao lại rời khỏi anh?” Anh khẽ thì thầm, giống như đang hỏi cô, lại không dám hỏi cô.
Trong lòng Thẩm Dĩnh lộp bộp một chút, mím môi lại, trong lòng lại đang hét, bởi vì Thẩm Tiếu, bởi vì đứa trẻ không được biết tới sự tồn tại kia.
Đêm khuya, mọi âm thanh tĩnh lặng, đáy lòng hai người đều rối như tơ vò, nhưng phòng bệnh lại im lặng một cách nực cười.
Sau khi nói xong những lời này, Lục Hi cũng không tiếp tục hỏi sâu nữa, anh nằm nghỉ ngơi trên chiếc giường chật hẹp, cho dù vừa cứng lại vừa nhỏ, vô cùng khó chịu, nhưng anh lại cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết.
Không biết qua bao lâu, tiếng hít thở đều đều truyền tới từ bên cạnh, Thẩm Dĩnh biết anh đã ngủ.
Cô cẩn thận kéo chăn ra khỏi đầu, di chuyển cơ thể mình gần như là từng milimet, một cái xoay người cũng dùng tới năm phút đồng hồ.
Cũng may, không đánh thức người kia.
Thẩm Dĩnh nhìn Lục Hi ngủ bên kia, gần như anh không khác gì năm năm trước, vẫn đẹp trai như vậy, dáng người cũng không mập ra hay là biến đổi, thay đổi duy nhất chính là khí chất cả người anh, tối tăm, lạnh lùng hờ hững hơn so với năm năm trước.
Mà những thứ này, có nguyên nhân rất lớn với việc cô rời đi.
Năm năm nay, anh quả thật đã nhận ra tất cả, cuộc sống trải qua cũng không tốt.
Thẩm Dĩnh khẽ thở dài, ngón tay trên giường di chuyển, thật ra Thẩm Tiếu lớn lên trông rất giống anh, đôi mắt không lớn không nhỏ, cũng rất hẹp dài, mặc dù mũi không thẳng như vậy, nhưng mũi cũng rất tinh xảo, trán người đàn ông này rất đầy đặn, độ cung đường cong đều vừa phải, điểm này Thẩm Tiếu cũng giống anh, chỉ có miệng là giống cô, khi đôi môi mỏng cười rộ lên, khóe miệng khẽ nhếch tạo độ cong lớn.
Không ai biết rằng lúc nhìn Thẩm Tiếu từng ngày lớn lên, cũng càng ngày càng giống anh, trong lòng cô có tư vị gì.
Cô làm việc kiếm tiền vất vả, cố gắng như vậy, chính là vì muốn cho đứa trẻ một cuộc sống ổn định, cô thôi miên bản thân cậu nhóc là một đứa trẻ không liên quan gì đến anh, chỉ là con của cô, nhưng mỗi khi nhìn thấy bộ dáng yên lặng ăn cơm của Thẩm Tiếu, sẽ luôn nhớ tới anh.
Nhìn xem, đứa trẻ mà cô liều mạng chăm sóc, là con của cô, cũng là của anh, cho dù cô tự lừa mình dối người như thế nào, trên người Thẩm Tiếu chảy một nửa dòng máu của người đàn ông này.
Thẩm Dĩnh có rất nhiều ủy khuất, nhưng suốt năm năm qua chỉ ủy khuất như vậy, cô cũng chưa từng có một lời oán giận, chưa từng nghĩ tới muốn làm một người mẹ vô trách nhiệm.
Nếu cô hận anh, tại sao lại giữ lại đứa trẻ này, tại sao lại ngậm đắng nuốt cay chăm sóc nó cho tới hôm nay.
Thẩm Dĩnh không biết mình nghĩ bao lâu, không biết nước mắt đã chảy ra bao nhiêu, chỉ nhìn anh như vậy, nhìn đến lúc trời sắp sáng mới nhắm mắt lại.