CHƯƠNG 245: EM NÓI DỐI, ANH CŨNG TIN
La Quyết Trình kéo vai của cô ta và ôm vào trong lòng, dùng ngực mình che đi tầm mắt của cô ta rồi khẽ nói: “Thành thật chờ đi.”
“Nhưng…”
“Im lặng!”
“…”
Mắt Thẩm Dĩnh mở to ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trước mặt, đôi mắt linh hoạt đã đong đầy nước mắt, chỉ còn có sự đau thương: “Lục Hi, tôi không có làm, anh đừng như vậy, được không?”
Cô nói hai từ cuối cùng yếu ớt như vậy, so với nói là đang khuyên anh còn không bằng nói là cầu xin.
Cô thật sự, thật sự thật sự rất hy vọng người đàn ông này có thể tin tưởng mình…
“Không phải là em làm?” Lục Hi cuối cùng đã có phản ứng, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô. Anh thả cổ áo của quản lý an ninh ra, đứng dậy chỉ về phía hình ảnh trên màn máy tính: “Được, vậy em giải thích cho anh rõ, vì sao cameras giám sát lại quay được những hình ảnh này, anh sẽ lựa chọn tin tưởng em.”
Thẩm Dĩnh há miệng nhưng không phát ra được tiếng nào, cô nên giải thích thế nào?
Nói là Giang Sở Tinh hãm hại mình à?
Hay nói tất cả những điều này đều là do Giang Sở Tinh thiết kế?
Thẩm Dĩnh không biết nên mở miệng thế nào, hoảng hốt đứng ở đó. Mong chờ duy nhất trong lòng đàn ông đã dần biến mất trong sự im lặng của cô, thay vào đó là sự hoảng hốt.
Đúng vậy, hoảng hốt. Anh sợ tất cả những điều này thật sự là do cô tự tay gây ra, sợ cô lựa chọn cách này để trả thù anh và Giang Sở Tinh.
“Thế nào, nói không nên lời à?” Anh cười, sau đó lại vội vàng hét lớn: “Vì sao em không nói lời nào?! Thẩm Dĩnh, em nói anh không tin em à? Ồ, em có biết hay không, cho dù em có soạn ra một lời nói dối hợp lý, con mẹ nó Lục Hi anh cũng sẽ tin em!”
Hai tay anh bóp mạnh vào vai cô lắc mạnh cơ thể cô, lực tay mất khống chế giống như muốn bóp vỡ cô vậy: “Em nói đi!”
Thẩm Dĩnh thấy đôi mắt anh đỏ ngầu thì chậm rãi nhắm mắt lại, tuyệt vọng mở miệng nói ra mọi chuyện từ khi nhận được điện thoại, đến lúc vào bệnh viện, từ khi mặc quần áo cách ly sớm có ‘che giấu bí mật’, đến cô ta luôn miệng nói chai thuốc này có thể chết người, Thẩm Dĩnh nói hết tất cả quá trình xảy ra tối nay không sai một lời.
“Anh hỏi tôi chuyện gì xảy ra?” Thẩm Dĩnh khóc không thành tiếng, mỗi từ đều cần rất nhiều sức lực chống đỡ mới có thể nói ra khỏi miệng: “Vậy không bằng anh hỏi thử Giang Sở Tinh đi, hỏi xem cô ta lừa dối thế nào, hỏi xem tại sao cô ta lại muốn dồn tôi vào chỗ chết…”
La Quyết Trình nhìn hai người chìm tron bi thương. Lúc này Lục Hi đã không còn bao nhiêu lý trí, dựa vào anh để tìm ra chuyện mờ ám trong này thì căn bản không thực tế. Chỉ còn lại có anh ta là người đứng ngoài vẫn còn lý trí: “Cô nói là cô nhận được điện thoại của Giang Sở Tinh nên mới đi tới bệnh viện, sau đó cô ta thiết kế tất cả những điều này à?”
“Đúng, cô ta…”
Thẩm Dĩnh còn chưa nói hết lời, điện thoại trong túi La Quyết Trình đã đột nhiên đổ chuông. Vào giờ phút này, tiếng chuông trong trẻo lại đặc biệt đột ngột. Anh ta nhíu mày. Đây là do bác sĩ trưởng Trương Lan Trình gọi tới. La Quyết Trình vội vàng nhận nghe: “Buổi phẫu thuật kết thúc rồi à? Tình hình thế nào?”
Một câu nói đã thu hút ánh mắt mọi người ở đây. Chỉ thấy sắc mặt La Quyết Trình càng lúc càng khó coi, không nói lời nào đã vội vàng cúp máy.
Anh ta ngước mắt nhìn đôi mắt lạnh lùng của Lục Hi, cổ họng nghẹn ngào giống như bị ai đó bóp chặt. Anh ta làm nghề y nhiều năm như vậy, sớm đã quen với sinh ly tử biệt, nhưng chưa bao giờ cảm thấy nói không nên lời như lúc này.
Điền Tang Tang thấy vẻ mặt anh ta như vậy thì trong lòng nặng nề, nắm chặt lấy lưng áo của anh ta: “Sao rồi?”
“Trương Lan Trình… cứu chữa không có hiệu quả.”
Mấy từ chợt vang lên ở bên tai, rõ ràng nhẹ nhàng không có trọng lượng như vậy lại ép cho mỗi người ở đây đều không thở nổi, ngay cả Điền Tang Tang vốn không mấy liên quan tới chuyện này cũng cảm giác như chính mình trải qua vậy.
Cuống họng của Lục Hi lên xuống vài cái, đôi mắt sâu thẳm chậm rãi khép lại, tiếp theo lại càng nhắm chặt. Thẩm Dĩnh hi vọng anh có thể nói gì đó, nhưng chờ một lát lại chờ được một câu mà cô không muốn nghe nhất: “Em nói cho anh biết, Giang Sở Tinh vì gài bẫy em mà hại chết người thân cuối cùng của cô ấy à?”
Nếu Trương Lan Trình còn sống, tất cả đều dễ nói, nhưng bây giờ tất cả đã thành cục diện chết.
Thẩm Dĩnh đứng không vững lùi lại hai bước và chống một tay vào mặt bàn phía sau mới miễn cưỡng đứng vững, một câu ‘vì sao không tin tôi” đã tới bên miệng lại nói không nên lời.
Đúng vậy, cô phải làm sao để cho anh tin tưởng chứ?
Là cô nói dối lại bị cameras giám sát quay được, hết đường chối cãi, đều do cô ngu ngốc, bị đùa bỡn trong lòng bàn tay còn không tự biết.
Giang Sở Tinh sẽ vì cô mà hại chết người thân của mình sao?
Không có người nào làm vậy, điều này quá ác độc, đây là chuyện con người không làm được. Nhưng chỉ có cô biết, Giang Sở Tinh còn đáng sợ hơn cả ác ma, là cô ta mượn tay cô hại chết Trương Lan Trình, nhưng cô phải làm sao mới khiến cho Lục Hi tin vào tất cả những điều này?
Thẩm Dĩnh cười gượng, đầy chua xót: “Anh cảm thấy rất buồn cười à?”
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt kiên định lại yếu ớt: “Nhưng hiện thực chính là như vậy đấy. Tôi không muốn hại chết bất kỳ người nào, hôm nay trước khi tới đây, tôi căn bản không biết có Trương Lan Trình. Giang Sở Tinh cô ta chính là kẻ ác độc như vậy đấy, chính tay đâm người thân cũng muốn kéo tôi xuống nước…”
“Đủ rồi.” Lục Hi đột nhiên ngắt lời cô, anh không phải là không muốn nghe, mà nghe không vào. Giọng điệu của cô, giọng nói của Giang Sở Tinh hòa lẫn với tin Trương Lan Trình vừa chết… Quá nặng nề, quá đau khổ.
Thẩm Dĩnh dường như bị sốc trước tiếng hét này của anh, thậm chí quên cả khóc, cứ thế giật mình kinh sợ nhìn người đàn ông trước mắt. Lại là sự im lặng tĩnh mịch, cô dường như đột nhiên hiểu ra điều gì đó, cúi đầu nhìn đôi tay đang xoắn lại trước người vì bất an: “Được, tôi không nói, tôi không nói một lời nào nữa…”
“Anh đi qua thăm Trương Lan Trình.” Lục Hi muốn cúi người xuống nâng mặt cô lên, nói cô đừng khóc, đừng buồn bã lại tuyệt vọng rơi nước mắt trước mặt anh như vậy, nhưng cơ thể anh giống như bị đông cứng lại, dù thế nào cũng không cúi xuống được. Anh chỉ có thể giơ tay lên xoa mặt cô, lau khô gương mặt dính đầy nước mắt của cô.
Lòng bàn tay khô ráo kia chỉ chạm vào hai giây ngắn ngủi đã dời đi. Cánh cửa phía sau kia được mở ra rồi đóng lại. Anh đi rồi.
Trong giây lát, Thẩm Dĩnh dường như hoàn toàn kiệt sức, theo bàn trượt xuống, không thể tiếp tục nén xuống tiếng khóc đau thương được nữa.
La Quyết Trình vỗ nhẹ vào vai của Điền Tang Tang: “Em qua trấn an cô ấy một lát. Anh đi qua bên kia xem tình hình thế nào.”
“Được.”
Điền Tang Tang đi tới bên cạnh Thẩm Dĩnh và ôm lấy cô, đau lòng nói: “Thẩm Dĩnh đừng khóc nữa, tôi tin tưởng cô, chúng tôi đều tin tưởng cô.”
Cô là một người tốt như vậy làm sao có thể làm ra chuyện giết người được?
Cho dù chứng cứ ở trước mắt, cô ta cũng sẽ không tin tưởng.
Điền Tang Tang không ngừng an ủi cô: “Tổng giám đốc Lục chắc chắn cũng tin tưởng cô, nhưng chuyện xảy ra quá đột ngột, dù sao anh ấy cũng cần phải có thời gian thích ứng. Cô đừng quá sốt ruột, sự thật nhất định sẽ rõ ràng thôi.”
Thẩm Dĩnh lại lắc đầu: “Tang Tang, tôi rất sợ hãi, không chỉ vì sợ Lục Hi không tin tôi…”
Điền Tang Tang hơi sững sờ: “Vậy cô sợ gì?”
Thẩm Dĩnh nhắm mắt lại, không nói nữa.
Lục Hi không tin tưởng, cô tất nhiên là sợ, nhưng nỗi khủng hoảng đến từ nơi sâu nhất trong lòng này lại là sợ kết quả, là sợ không thể chứng minh được sự trong sạch của mình.