CHƯƠNG 181: Ỷ VÀO SỰ HIỂU CHUYỆN CỦA CÔ ẤY MÀ LÀM ẨU LÀM CÀNG.
Cái nhìn đó, giọng nói đó giống như là đang sờ đầu của một chó con vậy.
Thẩm Dĩnh nghiêng đầu qua né tay anh, nhưng lại bị anh kéo lại, rồi gói gọn cô trong cái áo khoác thật kín mít, ngay cả cổ cũng không để lộ ra: “Lên xe đi.”
Thẩm Dĩnh nhìn chiếc xe bên cạnh rồi lại đưa mắt nhìn qua người đàn ông đang đứng trước cửa biệt thự, trong một giây phút nào đó cô thật sự có chút không nỡ, cô đặt hai bàn tay lên vai anh, rồi nhón chân lên chủ động hôn vào đôi môi mỏng của người đàn ông một cái.
Chỉ chạm được một chút cô liền rời đi ngay, sự nhẹ nhàng đó giống như chiếc lông vũ bất chợt xẹt qua trái tim vậy. Lý Vĩ đang đứng cách đó vài bước thấy vậy lập tức lịch sự dời tầm mắt sang hướng khác, nhưng trong lòng anh lại vô cùng chấn động.
Người phụ nữ nghiêng đầu hôn người đàn ông, người đàn ông thì ngoan ngoãn và dịu dàng đáp lại, nhưng cái liếc nhanh đó lại lưu lại trong tim anh ta một cách sâu sắc.
Bức tranh hạnh phúc đó khiến anh nghĩ tới Giang Sở Tinh, người phụ nữ yếu ớt đang nằm trên giường bệnh ở phòng vô trùng kia, chả trách cô ấy lại quá khích như vậy, nếu như cô ấy nhìn thấy cảnh này nhất định là sẽ rất đau khổ.
Khi Lý Vĩ còn đang phiêu diêu theo dòng suy nghĩ, thì đột nhiên một bóng người xuất hiện bên người anh, lúc anh tỉnh thần thì mới phát hiện ra Lục Hi đang đi tới, thế là anh ta vội vàng cúi đầu, rồi cung kính chào: “Cậu chủ Lục!”
Ánh mắt sắc bén của Lục Hi rơi trên người anh ta: “Nghĩ gì mà xuất thần vậy?”
“Xin lỗi, nhất thời tôi bị phân tâm.” Trên trán Lý Vĩ đột nhiên toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cũng may mà anh ta cúi thấp đầu nên không bị phát hiện.
Lục Hi cũng không hỏi nữa, anh liếc nhìn chiếc xe biến mất trước cổng rồi đi thẳng vào biệt thự.
…
Khi anh trở về phòng vô trùng, Giang Sở Tinh đã tỉnh dậy, đội ngũ y tế của La Quyết Trình cũng đã vội vã chạy qua, mấy người này đã ký hợp đồng bảo vệ trước khi đến đây.
Nhìn các nhân viên y tế mặc quần áo trắng cứ đi qua đi lại thực hiện các kiểm tra khác nhau cho người phụ nữ nằm trên giường, Giang Sở Tinh giống như một miếng cá đang nằm trên thớt, cô đưa mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà rồi để mặc họ tùy ý xử lý, giống như là cái cơ thể này không phải là của cô ta nữa vậy.
Cái cảm giác mà mới vừa mở mắt ra thì đã bị một đống dụng cụ y tế khác nhau đâm vào người, cô đã quá quen thuộc rồi, quen thuộc đến mức tê dại, quen thuộc đến mức cô phải tuyệt vọng với cơ thể này rồi.
Nửa giờ sau, các thành viên y tế mở cuộc họp, Lục Hi ngồi ở cuối để lắng nghe, và còn có cả Khâu Trình trong đoạn video chat từ xa nữa.
La Quyết Trình dùng tiếng Anh trôi chảy chuyên nghiệp của mình để tỉ mỉ thuật lại mọi thứ xảy ra trong ngày hôm nay cho bác sĩ Khâu Trình nghe, khi nghe thấy lời tường thuật của đối phương, sắc mặt anh ta cũng trở nên ngày càng nghiêm túc.
Tình hình nghiêm trọng hơn những gì anh ta dự liệu.
“Bây giờ tinh thần của cô ấy như thế nào?”
“Vẫn vậy, tương đối tiêu cực, tuy cô ấy cũng có phối hợp để điều tị nhưng tính tích cực của cơ thể lại không cao.”
Khâu Trình có chút lo lắng: “Cô ấy đã xuất hiện hành vi tự tàn phá mình, tôi nghĩ các người phải chịu trách nhiệm cho trạng thái hiện tại của bệnh nhân của tôi!”
Thân là một bác sĩ xuất sắc, ngoài tiền ra, anh ta còn hy vọng rằng mọi bệnh nhân đã được anh ta điều trị đều có thể được khỏi bệnh và hồi phục. Tuy nhiên, chỉ mới về nước được một thời gian ngắn mà họ lại để Giang Sở Tinh làm ra hành vi như vậy rồi, Khâu Trình cũng thật sự có chút bực bội.
Mặc dù anh ta cũng biết họ không hy vọng chuyện như vậy, nhưng phải có ai đó đưa ra câu trả lời mới được.
La Quyết Trình cau mày: “Có lẽ là còn lý do khác.”
“Còn có lý do gì nữa? Không lẽ cô ấy lại vô duyên vô cớ tự làm mình bị thương?” Khâu Trình cảm thấy thật lố bịch, còn Lý Vĩ thì tự cười chế giễu mình.
Bầu không khí cuộc họp trong chốc lát liền trở nên nặng nè, Lục Hi nãy giờ vẫn yên lặng nhưng lại đột nhiên lên tiếng: “Em ấy có nói muốn sống cùng với chúng tôi, nếu như sống cùng nhau thì có ảnh hưởng gì tới việc điều trị của em ấy không?”
“Nếu cô ấy đồng ý thì sẽ không có bất kì ảnh hưởng gì.” Ngữ khí Khâu Trình trở nên nghiêm túc: “Tâm trạng của bệnh nhân trong giai đoạn điều trị là vô cùng quan trọng, tôi hy vọng các người có thể đáp ứng thỉnh cầu này của cô ấy, nếu như—”
Đôi mắt nâu sẫm của Khâu Trình quét qua từng người đang có mặt: “Các người không muốn nhìn thấy việc ngoài ý muốn xảy ra.”
La Quyết Trình đưa mắt nhìn qua Lục Hi, anh không có bất kì cảm xúc bất thường nào cả, nhưng tâm tình phức tạp rối ren kia thì La Quyết Trình vẫn có thể cảm nhận được.
Bọn họ đã dự liệu về việc Giang Sở Tinh về nước quá đơn giản rồi, anh ta vốn nghĩ rằng sức khỏe của cô ta sẽ không có vấn đề gì nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng không ngờ lại xảy ra một đống chuyện như vậy.
Đáy lòng La Quyết Trình luôn có một cảm giác rất kì lạ, anh không nói nên lời, mà cũng không chứng thực được, nhưng bởi vì thực tại đã đi quá xa rồi, cho nên anh thà tin rằng tất cả những điều này đều là biến số, chứ không phải là cố ý.
“Tôi sẽ xem xét, cứ như vậy trước đã.” Lục Hi để lại một câu như vậy rồi rời khỏi phòng họp.
La Quyết Trình thở dài, sau khi hoàn thành việc đối tiếp với Khâu Trình xong anh liền cúp đoạn video chat.
Đội ngũ y tế đã ở lại biệt thự đêm đó, La Quyết Trình thì có một ca phẫu thuật vào ngày mai, người ta đã hẹn trước ba tháng rồi cho nên bây giờ anh ta phải nhanh chóng quay lại bệnh viện để xem báo cáo bệnh lý.
Vốn định chào Lục Hi một tiếng rồi mới đi nhưng đi khắp cả biệt thự cũng không thấy người đâu cả, gọi điện thoại cũng không ai nghe, nhưng thời gian thì quá cấp bách nên anh đành phải đi, rồi dặn Lý Vĩ chuyển lời lại.
Nhưng không ngờ vừa ra tới cửa biệt thự thì anh liền nhìn thấy một tấm lưng lãnh khốc đang đứng ở lan can trước cửa, màn đêm tối khiến anh không thể nhìn thấy biểu tình của anh ta, nhưng anh có thể thấy ánh sáng lửa lẻ tẻ đang cháy trên đầu ngón tay.
La Quyết Trình bước về phía anh.
“Tại sao không ở trong nhà, bên ngoài trời rất lạnh.” Bây giờ đã là mùa lạnh rồi, anh ấy mặc ít mà lại đứng ở đây như vậy, mấy đầu ngón tay cũng đã đỏ ửng lên hết rồi: “Cậu mới vừa xuất viện, đừng không biết quý trọng như vậy chứ, nếu lại bị cảm hay sốt, thì Thẩm Dĩnh lại lo lắng mất.”
Lục Hi không nói gì, mà chỉ yên lặng rít một hơi thuốc, thân ảnh cao gần một mét chín, nhưng đôi vai lại đang khẽ cong lại, dường như trên đôi vai đó đang phải gánh những tảng đá mà mắt thường không thể nhìn thấy được.
La Quyết Trình lặng lẽ thở dài: “Không biết nên mở lời với Thẩm Dĩnh như thế nào đúng không?”
Bác sĩ Khâu Trình đã nói đến như vậy rồi, nếu anh không hành động nữa thì tương đương với việc đem mạng sống của Giang Sở Tinh đi đánh cược, nếu như xảy ra một chút xíu sự cố thôi là Lục Hi cả đời này cũng đừng mong thoát khỏi sự áy náy và day dứt.
“Hôm nay cô ấy đã nghe rồi, nhưng không có chủ động nhắc đến.” Hôm nay những lời mà Giang Sở Tinh nói ở phòng vô trùng, anh biết Thẩm Dĩnh đã nghe được rồi.
Anh nghĩ cô ấy không chủ động nhắc tới đã chính là sự nhượng bộ lớn nhất của cô ấy rồi, nhưng bây giờ anh lại phải khuyên cô ấy chấp nhận, anh dựa vào đâu đây?
Ngay cả anh cũng cảm thấy điều đó rất quá đáng.
“Hay là để tôi nói với cô ấy.” La Quyết Trình biết chỗ khó của anh, đây cũng là cách duy nhất để làm dịu nó.
Lục Hi chỉ khẽ cười: “Cũng như nhau thôi, cậu nói với cô ấy, không bằng để tôi trực tiếp nói còn hơn.
Thẩm Dĩnh nhìn thì có vẻ lơ mơ, nhưng đối với chuyện lớn thì cô ấy lại rất có chắc chắn, nếu để La Quyết Trình nói với cô ấy thì cô ấy nhất định sẽ đoán được là anh đã ngầm đồng ý rồi, thay vì như vậy thì thà để anh nói trực tiếp với cô ấy vậy.
“Cậu có thể mở miệng nói không?” Đây mới chính là vấn đề mà La Quyết Trình lo lắng nhất: “Đừng nói qua nói lại rồi cãi nhau đó.”
“Sẽ không đâu.” Lục Hi phủ nhận rất chắc chắn: “Cô ấy biết được sự tồn tại của Giang Sở Tinh rồi thì sẽ không hiểu lầm nữa đâu, cô ấy sẽ chiều theo tôi, nhưng đây không phải là điều tôi muốn, cậu có hiểu không Trình?”
Trái tim La Quyết Trình khẽ co giật, hiểu chứ, tại sao lại không hiểu được, nhìn sự dằn vặt và đau khổ nơi đáy mắt anh ta là anh có thể hiểu rồi, anh ta yêu Thẩm Dĩnh, anh ta yêu cô ấy đến nỗi có thể khom cơ thể kiêu ngạo của mình để chuẩn bị cho cô ấy một sự ngạc nhiên, yêu cô ấy đến nỗi muốn hái sao trên trời cho cô, cho nên anh ta làm sao mà muốn cô ấy chịu ủy khúc cầu toàn như vậy được.
“Đều là do bắt buộc thôi, cô ấy hiểu ý người khác như vậy thì sẽ hiểu cho thôi.”
Nói đến đây, Lục Hi lại hung hăng rít thêm một hơi thuốc, ánh lửa cháy đến đuôi thuốc, anh liền tùy tiện vứt xuống rồi nhấc chân lên để dập tắt tia lửa, làn gió chợt thổi qua, mang theo một nhiệt độ trầm thấp khiến người ta không rét mà run.
Phải a, cô ấy hiểu, bây giờ anh không phải là đang ỷ vào sự hiểu chuyện của cô ấy để làm ẩu làm càng sao?