CHƯƠNG 163: CHO ANH TA MỘT CƠ HỘI ĐƯỢC KHÔNG?
Một câu nói của cô đã thành công làm cho La Quyết Trình ngậm miệng, sáng hôm nay lúc nhìn thấy Lục Hi say đến bất tỉnh nhân sự được đưa tới, không phải chưa từng nghĩ tới nguyên nhân là gì, có thể người đàn ông làm một người đàn ông tự kiềm chế tới mức biến thái có thể buông thả chính mình như vậy, nhất định là xảy ra chuyện rất nghiêm trọng.
Mặc dù có dự tính, lại không nghĩ tới thì ra có liên quan với Giang Sở Tinh.
Sắc mặt La Quyết Trình khẽ biến, chuyện Lục Hi lo lắng nhất, vẫn xảy ra, cậu ta phí toàn bộ tâm tư và sức lực che giấu, cuối cùng Thẩm Dĩnh vận phát hiện sự tồn tại của Giang Sở Tinh.
Cho nên người đàn ông nhìn thì cường đại này đã hoảng loạn, anh ta thậm chí không biết nên xử lý như thế nào, buông thả đến mức dùng rượu để làm tê liệt chính mình.
Trong lòng La Quyết Trình ngũ vị tạp trần, vô số lời lấy cớ có thể đối phó với vấn đề của Thẩm Dĩnh, câu nói lại nghẹn trong miệng, cuối cùng anh vẫn chọn nói sự thật: “Tôi biết.”
Hai tay Thẩm Dĩnh nắm chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, nhéo đến đau đớn, mỗi chữ đều giống như lấy hết toàn bộ sức lực: “…Tất cả mọi người đều biết sao?”
Giọng cô run rẩy, giống như La Quyết Trình chỉ cần nói một đáp án khẳng định thì cô sẽ sụp đổ.
“Thẩm Dĩnh, cô bình tĩnh trước đã, sự việc không phải như cô nghĩ, tôi biết cô bây giờ cảm thấy mình bị lừa dối phản bội, cô có thể nghi ngờ bất cứ chuyện gì, nhưng duy nhất cô phải tin, Lục Hi trừ cô thì tuyệt đối không yêu ai khác.” La Quyết Trình kiên định nhìn đôi mắt đau khổ của cô, trong lòng anh cũng đau lòng cho cô gái chỉ hai bốn tuổi nhưng lại trải qua vô số việc đau lòng: “Tất cả những chuyện cô muốn biết, tôi đều có thể nói cho cô biết, chỉ cần cô hỏi.”
Tất cả mọi chuyện sao?
Hai mắt Thẩm Dĩnh khẽ chớp, hoảng hốt nửa ngày lại không nói ra câu nào, cô giống như là đột nhiên trở thành người rình mò được phép, nhất thời không biết nên hỏi từ đâu, nghi hoặc trong lòng quá nhiều, trăm ngàn mối kết hợp lại, làm người ta không thở nổi.
La Quyết Trình nhìn ra sự hoang mang lúng túng của cô, nhẹ nhàng nói: “Người phụ nữ trong biệt thự Thành Bắc tên Giang Sở Tinh, nhỏ hơn Lục Hi hai tuổi, tôi không biết Lục Hi có từng nói với cô quan hệ giữa hai người họ không, đối với Lục Hi mà nói, Giang Sở Tinh là sự tồn tại như người em gái, tuyệt đối sẽ không có gì khác.”
Thẩm Dĩnh đột nhiên nhớ tới lời nói quyết tuyệt của Lục Hi ở cửa Thành Bắc biệt thự tối qua, có chút trào phúng mở miệng: “Họ không có quan hệ huyết thống, đúng không?”
La Quyết Trình sững sờ một chút, sau đó gật đầu: “Đúng.”
Anh cụp mắt, giống như nhớ tới điều gì, lại nói: “Có phải tò mò tại sao không có huyết thống vẫn là anh em không?”
Câu này của La Quyết Trình đã hỏi trúng trong lòng Thẩm Dĩnh, thực ra cô điều này vẫn là điều cô để ý nhất và không hiểu nhất.
Lục Hi tuyệt đối không phải người đa tình, anh sẽ không vô duyên vô cớ bỏ ra nhiều cho một người, nhưng từ hành vi của anh đối với Giang Sở Tinh có thể thấy anh rất để ý người phụ nữ Giang Sở Tinh này.
“Vì ba mẹ của Giang Sở Tinh giống như ân nhân đối với Lục Hi, lúc đầu anh đến Mỹ du học, khó khăn đến mức không có cơm ăn, thậm chí một ngày làm vô số công việc, cũng chỉ như muối bỏ bể đối với tiền học phí đắt đỏ, là ba mẹ của Sở Tinh tài trợ anh hoàn thành khóa học, lúc đó Lục Hi đã quyết tâm, đợi ngày thành công nhất định phải báo đáp họ, nhưng chuyện không như mong muốn, trên đường tham dự lễ tốt nghiệp của Lục Hi, hai người họ đã gặp tai nạn giao thông, cả hai tử vong, đây cũng trở thành vết sẹo lớn nhất trong lòng Lục Hi.” Lúc La Quyết Trình nói đến những điều này cũng không khỏi có chút cảm khái, cảm thấy xa vời, nhưng tất cả lại là thật sự ghi dấu trong đáy lòng: “Năm đó lúc ba mẹ Sở Tinh mất, giao phó cô ấy cho anh ta, kêu anh ta chăm sóc con gái họ, cho nên đối với Lục Hi mà nói, Sở Tinh ngoại trừ là em gái, cũng là trách nhiệm anh ta vĩnh viễn không thể chối bỏ.”
Cho dù anh đã làm rất nhiều, đã đủ trả lại ân tình năm đó thiếu, nhưng trách nhiệm này người đàn ông rốt cuộc lại vẫn cảm thấy không đủ.
Thẩm Dĩnh không nghĩ tới là như vậy, sau khi nghe xong mũi chua xót, trước đây Lưu Sinh Yên từng nói với cô gia thế của Lục Hi không như ý, cho nên lúc anh nghèo đến đường cùng, cha mẹ Giang Sở Tinh tài trợ anh, anh nhất định sẽ cảm kích cả đời, huống chi họ cuối cùng còn gián tiếp vì anh mà mất mạng, đối với người đàn ông mà nói, nhất định là công kích trí mạng.
Những điều này, đều là những thứ Thẩm Dĩnh chưa từng hiểu.
La Quyết Trình bưng ly trà nhấp một ngụm, hương trà ấm áp ngọt ngào tràn ra mới không làm người ta khó mở miệng như vậy: “Sau đó, Sở Tinh mắc một loại bệnh về máu rất hiếm gặp, toàn thế giới chỉ có vài trường hợp mắc bệnh, không thể thấy ánh sáng mặt trời miệng vết thương không thể tự liền lại, máu sẽ có phản ứng bài xích vân vân…hành hạ cô ấy rất nhiều năm, mà Lục Hi vì điều này bỏ ra rất nhiều công sức, bệnh tình cô ấy chuyển biến tốt như bây giờ, Lục Hi đưa cô ấy về nước, sợ bị cô hiểu lầm, lại sợ sẽ có xung đột kích thích đến bệnh tình của Giang Sở Tinh, cho nên mới luôn cẩn thận giấu diếm, nhưng đây không phải ý anh ấy, chỉ là lực chọn bất đắc dĩ.”
“Bệnh về máu?” Thẩm Dĩnh nhớ tới khuôn mặt trắng bệch vô lực tối hôm đó, bây giờ cẩn thận nhớ lại, thật sự trắng đến mức bệnh tật.
“Đúng, trước mắt còn chưa nghiên cứu ra phương pháp chữa trị, chỉ có thể cố gắng giảm bớt sự đau đớn của người bệnh, mà tất cả điều này là Lục Hi phía sau hỗ trợ, anh ấy gánh vác rất nhiều, bất kể là vật chất hay là tinh thần.”
Thẩm Dĩnh kinh ngạc che miệng: “Anh ấy trước nay chưa từng nói với tôi…”
Nếu anh ấy chịu nói tới một chút cũng sẽ không trở thành cực diện như tối qua.
La Quyết Trình thở dài, nhẹ giọng khuyên cô như một người anh trai: “Nhưng cô yên tâm, Lục Hi đối xử với cô ấy tuyệt đối không phải tình cảm của đàn ông đối với phụ nữ, Thẩm Dĩnh, tôi hy vọng về điểm này, cô có thể tin anh ấy” Anh và Lục Hi quen biết nhau nhiều năm như vậy, hiểu tất cả của người đàn ông này, phẩm chất của anh ấy sẽ không cho anh ấy làm ra chuyện như vậy.
Sự hoảng loạn trong lòng Thẩm Dĩnh đã giảm đi một chút, trong lời chất vấn đa phần là tủi thân: “Tại sao anh ấy không trực tiếp nói với tôi, đối với anh ấy mà nói, tôi không đáng tin tưởng vậy sao?”
“Chính vì anh ấy quá xem trọng cô, cho nên mới giấu.” La Quyết Trình cười: “Nếu cô không quan trọng với anh ấy như vậy, có lẽ anh ấy sẽ nói ra tất cả, anh ấy trước đó không nói cho cô biết, bởi vì quá xem trọng, sợ hãi cô sẽ để ý, cho nên không dạo mạo hiểm bất kỳ điều gì sẽ đánh mất cô.”
Đều nói người trong cuộc u mê, người bên ngoài xem rõ, làm người bên ngoài của hai người, La Quyết Trình biết rất rõ Lục Hi còn yêu Thẩm Dĩnh hơn anh tưởng, mà Thẩm Dĩnh cũng sớm đã chìm sâu vào.
Nếu giữa hai người có một người không để ý thì sao sẽ tra tấn đối phương như bây giờ?
“A Tinh, anh ấy không phải người có tình cảm hỗn loạn, anh ấy từng có quá khứ không tốt đẹp, nên anh ấy kháng cự việc tiếp xúc với phụ nữ, bài xích quan hệ nam nữ, cô là ngoại lệ, cho nên cô hoàn toàn không cần lo lắng anh ấy yêu người khác, tất cả của anh ấy đều cho cô.” Ánh mắt La Quyết Trình nhìn cô rất sâu, nhớ tới những điều đó trong lòng không nỡ, thực sự là quá hi vọng có một người có thể ở bên anh ấy, đôi mắt ấm áp cũng có chút chua xót: “Một người gánh vác tất cả, thường sẽ lặng lẽ giải quyết tất cả
vấn đề, không phải không muốn cho cô biết, mà là quen với việc một mình chịu đựng đau khổ, Thẩm Dĩnh, cho anh ấy một cơ hội được không? Những năm này, một mình anh ấy thật sự rất khó khăn rồi.”