CHƯƠNG 303: CÔ ẤY CHƯA CHẾT, TÔI ĐÃ TÌM ĐƯỢC CÔ ẤY RỒI
Bữa tiệc tiến hành rất thuận lợi, nhưng Lục Hi lại hoàn toàn không có tâm tư. Anh vốn ôm tâm thái có cũng được, không có cũng không sao đến tham gia, nhưng lại bất ngờ gặp phải Thẩm Dĩnh ở nơi này.
Ở trước mặt cô thì giả bộ cao ngạo quyền quý, nhưng trong lòng lại khẩn trương và chờ mong mà chỉ có mình anh mới cảm nhận được rõ ràng, ngay từ giây đầu tiên anh bắt đầu nhìn thấy cô, anh đã không kiềm chế được nữa.
Anh điên cuồng muốn ôm cô vào ngực mình, điên cuồng muốn kể cho cô nghe từng li từng tí những chuyện đã trải qua trong năm năm qua, tình cảm góp nhặt trong năm năm qua kia giống như đã tìm được lối ra, tranh nhau chen lấn muốn tuôn ra bên ngoài.
Thế nhưng anh đã không làm vậy, bị ánh mắt trốn tránh của cô ngăn lại, bị sự sợ hãi trong mắt của cô ngăn lại. Dù sao giữa bọn họ cũng cách nhau năm năm, năm năm này không phải chỉ cần chớp mắt là trôi qua, cũng không phải không đau không sót, vị trí nơi đáy lòng vẫn ẩn đau, anh cũng vậy, và cô cũng vậy.
Anh chỉ có thể để người ta mang cô rời đi, anh sợ cô không nói một tiếng nào mà chạy mất, càng sợ mình sẽ nhịn không được cảm xúc nơi đáy lòng.
Lý Nham vẫn luôn hầu hạ ở bên người của Lục Hi, toàn bộ quá trình đều rất cẩn thận từng li từng tí, anh ta vẫn muốn tìm cơ hội để giải thích, nhưng sự thật chính là sự thật. Lúc nãy Thẩm Dĩnh nói quá ngay thẳng, có muốn che giấu cũng che giấu không xong.
Thẳng cho đến khi bữa tiệc kết thúc, Lục Hi bước từng bước lớn lên lầu hai, Lý Nham khẽ cắn môi đi theo phía sau: “Tổng giám đốc Lục, vụ án liên quan đến tai nạn lao động, tôi có lời muốn nói với anh.”
“Không cần.” Người đàn ông cũng không thèm nhìn anh ta một cái: “Tôi sẽ tự mình nghe cô ấy nói.”
Nói xong, anh liền biến mất ở góc rẻ cầu thang.
Lý Nham sững sờ đứng nguyên tại chỗ, anh ta cũng không phải là đồ đần, đương nhiên có thể nhìn ra được quan hệ của Lục Hi và luật sư Thẩm kia không hề đơn giản, nếu không thì bằng tính tình của người đàn ông này tuyệt đối sẽ không đi tìm cô vào lúc này.
Vương Thông thấy anh ta đang đứng sửng nguyên tại chỗ, vội vàng đi lên: “Tổng giám đốc Lý, thế nào rồi?”
“Thế nào là thế nào?” Lý Nham tức giận muốn xì hơi: “Thần tài không vui vẻ, mọi người cũng không có ngày tháng tốt đẹp.”
…
Lục Hi theo sự chỉ dẫn của trợ lý bước đến trước cửa một căn phòng được ngăn cách độc lập, xa xa đã nhìn thấy hai người đàn ông mặc áo đen đứng ngoài cửa.
Thấy anh đi tới, cung kính gật đầu: “Tổng giám đốc Lục.”
Lục Hi khoát khoát tay ra hiệu cho bọn họ không cần nói nữa, anh nhìn tay cầm cửa sáng chói, trong lòng giống như có trống gõ, chấn động đến đầu anh cảm thấy có chút choáng.
Đẩy cửa ra, chỉ cần đẩy cánh cửa này ra liền có thể nhìn thấy cô.
Nghĩ đến đây, cả trái tim của anh không thể nào bình tĩnh được.
Nhiều năm như vậy có sóng to gió lớn gì mà chưa từng trải qua, chỉ có hiện tại là cực kỳ khẩn trương, anh không khỏi có chút chế nhạo mình, những chuyện liên quan đến Thẩm Dĩnh thì tựa hồ anh vẫn luôn không có phong độ gì.
Tất cả sự bình tĩnh tự nhiên, tất cả sự trầm ổn nghiêm túc, tất cả những thứ này khi đối mặt với cô đều không có kết quả, anh giống như một tên nhóc mới lớn vừa xúc động lại vô lý.
Lục Hi hít sâu một hơi, rốt cuộc trên tay cũng có chút sức lực, tay cầm nắm cửa vặn một vòng, cánh cửa lại không nhúc nhích tí nào.
Người đàn ông nhíu mày, cô đã khóa trái cửa ở bên trong.
Trợ lý lập tức đưa chìa khóa đã chuẩn bị trước đó cho anh: “Tổng giám đốc Lục, đây là chìa khóa.”
Anh đưa tay nhận lấy, lần này sắc mặt mới hòa hoãn được một chút. Trợ lý ở bên cạnh không khỏi đưa tay lau giọt mồ hôi, may mắn là trước đó đã chào hỏi rồi, nếu không thì lúc này cũng không chịu được xấu hổ.
Trơ mắt nhìn tổng giám đốc nhà mình bị một người phụ nữ khóa trái cửa nhốt ở ngoài, cảnh tượng kia anh ta có nghĩ cũng không dám nghĩ.
Sau khi chìa khóa cắm vào, cánh cửa thuận lợi mở ra.
Một mình Lục Hi bước vào, trở tay đóng cửa một lần nữa, ngăn tất cả thế giới ở bên ngoài, chỉ còn hai người bọn họ.
Người đàn ông xoay người quét mắt nhìn bên trong căn phòng, một căn phòng to như vậy lại an tĩnh dị thường, trên ghế sofa không có ai, trong phòng khách cũng không có ai, không hề nhìn thấy thân ảnh như trong tưởng tượng, nhịp tim như ngừng đập.
Mấy năm này đã nằm mơ qua vô số lần, xuất hiện vô số ảo giác, anh thật sự sợ lần này cũng là cảnh trong giấc mơ của anh.
Trong phòng chỉ còn mỗi một phòng, chính là phòng ngủ, anh bước chân đi qua, không do dự đưa tay đẩy cửa ra. Đèn bên trong còn mở, dưới chiếc chăn màu trắng có một hình khối nho nhỏ xinh xắn nhô lên.
Người đàn ông nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi bước qua.
Đèn trên đỉnh đầu rất sáng, có vẻ như bị tia sáng chói mắt này chiếu đến không thoải mái, nửa mặt của cô đều giấu trong chăn, chỉ lộ ra cái trán và cái mũi. Lúc này cặp mắt hạnh xinh đẹp kia đang nhắm chặt lại, lông mi dài cong vút che trên mí mắt, hình như là ngủ không được yên ổn nên có chút động đậy.
Lục Hi nhìn gương mặt làm anh nhớ thương này, có làm sao ánh mắt cũng không rời được, anh ngồi xuống bên cạnh giường, bàn tay vừa thăm dò lại cẩn thận sờ lên gò má non mềm kia.
Sự tồn tại của cô chân thật như vậy, thấy được, sờ được, người con gái mà anh tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy đã trở về rồi.
Cho dù Lục Hi có khắc chế như thế nào thì loại tâm tình đã mất đi mà tìm lại được đã khiến anh không thể khống chế nổi.
Anh giống như đang mê muội, trong mắt, trong lòng tất cả đều là cô, loại cảm xúc kia không có cách nào hình dung bằng lời đã chiếm cứ lấy toàn bộ trái tim của anh, một chút khe hở cũng không để lại cho mình.
Giống như có một lực lượng vô hình đang dẫn dắt, Lục Hi cúi đầu xuống cái trán bóng loáng của người phụ nữ, lúc làn môi mỏng cách cái trán của cô hai cm, điện thoại trong quần lại đột nhiên rung lên.
“Ong ong.”
Mặc dù âm thanh không lớn, nhưng trong căn phòng yên tĩnh này cũng có thể đánh thức người khác. Dường như Thẩm Dĩnh có thể nghe được, hai đầu lông mày nhỏ nhắn nhăn lại thành một cục, thân thể lật qua một vòng.
Lục Hi cầm điện thoại chậm rãi đi đến ban công ở bên ngoài, sợ cô bị lạnh nên người đàn ông vẫn không quên kéo cánh cửa kính ra rồi đóng lại.
Là cuộc điện thoại của La Quyết Trình gọi tới.
Điện thoại vừa mới được kết nói, không đợi anh nói chuyện, người ở đầu dây bên kia liền vội vàng gấp rút mở miệng: “Tôi vừa mới kết thúc phẫu thuật, tin nhắn lúc nãy mà cậu gửi đến cho tôi là có ý gì? Cậu đã tìm được Thẩm Dĩnh rồi?”
Ánh mắt của Lục Hi rơi vào một góc trong bữa tiệc ở cách đó không xa, buổi tiệc đã sắp kết thúc, nhân viên phục vụ đang bố trí lại hiện trường.
Giọng nói của anh nhiễm lấy nhiệt độ ẩm ướt của nước Anh, lại không khó có thể nghe ra được trong giọng nói có chút nóng lòng: “Ừm, tôi đã tìm được cô ấy.”
La Quyết Trình hít sâu một hơi, trong nháy mắt đầu cảm thấy choáng váng, sau đó anh ta liền bắt đầu suy nghĩ miên man theo bản năng: “Cậu đã thật sự tìm được rồi, hay là…”
“Thật.” Lục Hi đánh gãy lời của anh ta, giống như một đứa bé nhận được bài kiểm tra với số điểm tối đa, vội vàng đem tâm tình kích động này chia sẻ cho người khác: “Quyết Trình, không phải ảo giác, cũng không phải là nằm mơ, chính là cô ấy. Tôi đã nói chuyện với cô ấy, còn được chạm vào mặt của cô ấy, tôi thật sự đã tìm được cô ấy.”
Năm ngón tay của La Quyết Trình gắt gao cầm lấy điện thoại di động, anh ta nhắm chặt mắt lại, ngừng thở mấy giây lại nặng nề phun ra mấy chữ: “Cô ấy…thế nào rồi?”
“Rất tốt. So với năm năm trước còn tốt hơn, có sợ sự vụ riêng của mình, trưởng thành càng thêm hào phóng động lòng người, tiếng tăm trong giới cũng tương đối nổi, chuyện ngoài ý muốn kia không để lại vết tích nào với cô ấy.” Lục Hi chợt nhớ đến nguyên nhân hôm nay cô âm thầm vào được đây, khóe môi hơi cong lên: “Chính là tính tình bướng bỉnh và nghiêm túc giống y như lúc trước.”