CHƯƠNG 242: CÔ GIẾT NGƯỜI RỒI!
Cánh cửa vang lên một tiếng ‘lạch cạch’, Thẩm Dĩnh đứng trong phòng, lạnh lùng nhìn cô ta: “Rốt cuộc có chuyện gì, bây giờ có thể nói chưa?”
“Gấp gì chứ.” Dáng vẻ Giang Sở Tinh lạnh nhạt khiến người khác nhìn mà tức giận.
Thẩm Dĩnh nhíu mày, cũng không muốn ở cùng một chỗ với cô ta quá lâu: “Tôi chỉ có nửa tiếng.”
Cô càng sốt ruột, Giang Sở Tinh càng vui vẻ, cô chạy đến tự tìm cái chết còn tiết kiệm thời gian cho kế hoạch của mình.
“Thẩm Dĩnh, nếu như không phải vì liên quan đến Lục Hi, tôi thật sự thích tính cách thẳng thắn này của cô.”
Đương nhiên Thẩm Dĩnh sẽ không cảm thấy đây là lời khen thật lòng, biểu tình vẫn lạnh lùng như trước, giống như đang nhìn cô ta tự diễn vậy.
Lúc này Giang Sở Tinh mới giơ tay chỉ vào tủ khử trùng y tế: “Bên trong có đồ kháng khuẩn, cô thay đi, tôi dẫn cô đi gặp một người.”
Thẩm Dĩnh không nhúc nhích, đứng nguyên tại đó một lúc lâu, trong đôi mắt cười như không cười che giấu hơi lạnh: “Rốt cuộc trong hồ lô này của cô có cái gì?”
“Cũng đã đi đến nơi này rồi mà vẫn chưa yên tâm sao?” Cuối cùng Giang Sở Tinh đứng dậy, đi đến trước tủ mở ra, lấy ra hai bộ đồ cách ly màu trắng, tự mình thay một bộ trong đó, ánh mắt như có ý riêng nhìn về phía một cánh cửa khác trong phòng: “Bên trong có bệnh nhân nặng, nhất định phải mặc đồ cách ly mới có thể đi vào.”
Lúc này Thẩm Dĩnh mới chú ý đến, vốn dĩ tưởng rằng là một căn phòng riêng biệt, không ngờ lại nối với một phòng bệnh khác.
Cô đưa tay lấy đồ cách ly, nhanh chóng cởi áo khoác ngoài thay vào, hai người đều không nói chuyện, một người lòng mang ý xấu, một người đề phòng cảnh giác, trong không khí chỉ còn lại tiếng ma sát của bộ đồ cách ly thô ráp.
Sau khi mặc xong, Thẩm Dĩnh đứng dậy: “Đi thôi.”
Cô luôn cảm thấy nét mặt Giang Sở Tinh là lạ, nhưng lạ chỗ này thì không nói ra được, từ lúc bước vào đến bây giờ, quả thật là không xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Giang Sở Tinh âm thầm nở một nụ cười quỷ dị rồi lại lập tức biến mất, đi đến trước cửa vươn tay mở ra, đập vào tầm mắt là một cảnh tượng hoàn toàn khác biệt.
Cũng là một phòng bệnh, diện tích nhỏ hơn so với phòng của Giang Sở Tinh, nhưng lại có không ít thiết bị, hai bên giường bệnh có hai cỗ máy to lớn hiện ra màu bạc lạnh buốt, ống dẫn trên đó nối liền với cơ thể đang nằm trên giường kia, không ngừng đưa chất lỏng lạnh lẽo đến, nếu như không phải trên màn hình bên cạnh biểu thị tim đập, thậm chí cô còn cho rằng người này chết rồi.
‘Tích tích’, ‘tích tích’.
Im lặng đến kỳ lạ, chỉ còn lại máy móc điều trị phát ra tiếng kêu lạnh lẽo.
Lòng bàn chân Thẩm Dĩnh hơi tê dại, hai tay bên trong đồ cách ly không kiềm chế được nắm chặt hơn, trái lại Giang Sở Tinh lại vô cùng lạnh nhạt, tỏ vẻ nhìn nhiều quen rồi: “Đây là bà ngoại của tôi, bà ngoại ruột.”
Mấy câu cô ta nói lại phá vỡ cảm xúc vất vả lắm mới bình tĩnh lại được của Thẩm Dĩnh, cô rất kinh ngạc: “Cái gì?”
“Cô còn không biết đâu, mặc dù ba mẹ tôi qua đời sớm, nhưng bà ngoại tôi vẫn còn sống, chỉ là…” Cô ta nhìn về phía người đang nằm trên giường bệnh: “Tình huống thật không tốt, chết não nhiều năm rồi, là người thực vật, không có cảm giác, không có giác quan, toàn bộ đều nhờ máy móc trong phòng này duy trì mạng sống.”
Ánh mắt Thẩm Dĩnh giãy dụa thật lâu mới rơi xuống gương mặt bên trên gối đầu màu trắng kia, khuôn mặt phủ đầy nếp nhăn, tái nhợt đầy vẻ bệnh tật, ngũ quan vì tuổi tác và bệnh tật tra tấn mà trở nên khó coi, đặc biệt là thân thể dưới chăn, mặc dù không nhìn thấy trực tiếp, cũng có thể tưởng tượng ra nó khô gầy đến mức nào.
Mà người này là bà ngoại của Giang Sở Tinh.
Đột nhiên cổ họng Thẩm Dĩnh khô rát, cô quay đầu sang phía khác, không muốn nhìn nữa: “Cô nói chuyện này với tôi làm gì?”
“Cô không hiểu?” Giang Sở Tinh nhướng mày, hơi nghiêng người đối mặt với Thẩm Dĩnh nói: “Sở dĩ anh ấy cho tôi chờ ở trong nước, một phần là vì thân thể tôi vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, phần khác cũng là vì bà ngoại tôi, trước đó tôi có đề cập với anh ấy, phải ở bên cạnh bà một thời gian, anh ấy đã đồng ý.”
Thẩm Dĩnh cười lạnh một tiếng: “Vì vậy đây chính là một cách để cô trói buộc anh ấy?”
“Tôi vẫn chưa độc ác đến mức lợi dụng người thân nhất với mình.” Giang Sở Tinh nói là vậy, nhưng trong lòng đã sớm muốn đưa Trương Lan Trình vào chỗ chết rồi: “Tôi chỉ hi vọng cô có thể biết chuyện này.”
Nói thật, trên đường đi Thẩm Dĩnh đã vô số lần dự đoán lời Giang Sở Tinh nói, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ đến lại có một cụ già khác trong phòng bệnh.
Ánh mắt nhìn một lượt quanh phòng bệnh, quan sát kỹ càng mới phát hiện, đây vốn không phải là phòng bệnh chuyên dụng, bởi vì tất cả các thiết bị chữa bệnh đều có dấu vết bị chuyển đến, hẳn là sau khi Giang Sở Tinh đưa ra yêu cầu mới sắp xếp.
Nghĩ đến những gì anh phải chịu đựng trong khoảng thời gian này, trong lòng Thẩm Dĩnh có chút chua xót.
Khổ tâm của anh khiến cô cảm động, lại không cách nào thay đổi được Giang Sở Tinh một chút nào, bản chất người phụ nữ này chính là ích kỷ, tư tưởng ích kỷ đến cực đoan, tuyệt đối sẽ không để ý đến cảm nhận của anh.
Trừ phi hoàn toàn chiếm đoạt được người đàn ông này, nếu không cô ta mãi mãi sẽ không từ bỏ ý định.
Bỗng nhiên Thẩm Dĩnh không tiếp tục ở thêm được nữa, không khí nơi này ngột ngạt khiến người khác thở không thông: “Đây là chuyện của cô, không cần nói với tôi.”
Nói xong, cô quay người muốn đi ra, mới đi được hai bước, bên tai bỗng truyền đến những tiếng ‘tích tích’ dồn dập.
Thẩm Dĩnh vô ý thức dừng chân lại, xoay người nhìn, chỉ đèn tín hiệu màu đỏ trên một cỗ máy sáng lên, cô run rẩy: “Xảy ra chuyện gì?”
Giang Sở Tinh tỏ vẻ nghiêm túc: “Có thể là trạng thái cơ thể không ổn định, hệ thống đo lường ra.”
Cô ta nói xong thì cuống cuồng lùi về sau hai bước: “Lọ thuốc trong đồ cách ly của tôi đâu?”
Thẩm Dĩnh nhíu mày, định ra ngoài gọi bác sĩ, đầu ngón tay chạm vào một thứ gì đó cứng rắn trong túi áo, cô lập tức nói: “Ở chỗ này của tôi!”
Giang Sở Tinh không chờ cô hoàn hồn đã nói: “Cô bơm thứ trong lọ thuốc vào trong chai truyền dịch, bây giờ tôi đi gọi bác sĩ, nhất định phải nhanh!”
“Giang…!” Thẩm Dĩnh còn chưa gọi xong tên thì cô ta đã bước nhanh ra ngoài rồi.
Trong phòng bệnh lạnh lẽo chỉ còn một mình cô, Thẩm Dĩnh lấy lọ thuốc nhỏ trong túi ra, chất lòng màu vàng nhạt giống như thuốc tiêu viêm bình thường, nhìn rất vô hại.
Máy móc vẫn không ngừng kêu, giống như tiếng bước chân đang truy đuổi sinh mạng, phảng phất như một giây sau thì người trước mắt sẽ hóa thành hư vô.
Cô không có thời gian suy nghĩ, mặc dù hận Giang Sở Tinh, cô cũng không thể nào khoanh tay đứng nhìn, huống chi người đang nằm trên giường bệnh là bà ngoại của cô ta, cô ta sẽ không hại chết người thân cuối cùng của mình.
Ôm ý nghĩ như vậy, rốt cuộc Thẩm Dĩnh vẫn đi đến bên giường, nghe theo lời Giang Sở Tinh nói, rút kim tiêm ra sau khi đẩy sạch không khí thì bơm thuốc thử vào, sau đó chậm rãi tiêm thuốc vào chai truyền dịch.
Nhìn thấy dịch thể trong suốt trong ống tiêm dần dần hòa tan, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, máy móc đã không còn kêu nữa, ngay tại lúc cô chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên màn hình lóe lên.
Huyết áp, nhịp tim, toàn bộ đều cấp tốc giảm xuống, thậm chí xuống thấp đến trị số nguy hiểm cho sinh mạng.
“Sao, sao lại thế…”
Ngay tại khi Thẩm Dĩnh hoảng hốt, cánh cửa phía sau lại bị người ta đẩy ra, lần này ngoại trừ Giang Sở Tinh thì còn có hai điều dưỡng và một bác sĩ mặc blouse trắng đi cùng.
Bác sĩ kia gầy như là chạy như bay đến, anh ta nhấc mí mắt Trương Lan Trình lên quan sát tình huống đồng tử, lại liếc nhìn máy móc bên cạnh, bỗng nhiên ánh mắt quét đến thuốc tiêm trong ngăn tủ: “Cô làm cái gì?”
“Tôi, tôi không làm gì…” Nhất thời Thẩm Dĩnh phản ứng không kịp, cô nhìn về phía Giang Sở Tinh, hi vọng cô ta có thể đứng ra nói một câu, nhưng mà bốn mắt nhì nhau, trong giây phút ánh mắt gặp nhau này, cô biết tất cả đều không kịp rồi.
Bởi vì cô nhìn thấy rõ nụ cười nham hiểm sau khi kế bẩn thành công, cô ta, chính là muốn khiến cô hại chết Trương Lan Trình!
Nhiệt độ cả người Thẩm Dĩnh bị rút sạch, lạnh thấu xương giống như tiến vào địa ngục vậy.