CHƯƠNG 256: ĐOÀN TRÍ THIÊN ĐẾN THĂM
Lục Hi cho Giang Sở Tinh thời gian hai ngày để suy nghĩ, hai ngày này, Giang Sở Tinh cũng không nhàn rỗi, rất phối hợp mà tích cực trị liệu, cũng có lúc ngồi ngẩn người trước cửa sổ, nhưng phần lớn thời gian đều cười, thậm chí đến Khâu Trình cũng không hiểu được.
Không phải cô ta vừa mới có người thân mất hay sao, sao lại không thấy cô ta đau lòng chút nào?
Chẳng qua cũng là việc riêng của người khác, anh ta cũng không muốn hỏi quá nhiều, chỉ là mỗi ngày báo cáo lại tình hình sức khỏe của cô ta cho La Quyết Trình và Lục Hi.
Thẩm Dĩnh luôn bị giam ở cục cảnh sát chứ cũng không bị giam vào trại tạm giam, ở trại tạm giam loại người nào cũng đều có, tốt xấu lẫn lộn như thế mà cô bị giam trong đó thì sẽ bị ăn hiếp trắng trợn, có Lục Hi uy hiếp nên cũng không ai dám nói cái gì với cô.
Dù sao bên phía tòa án còn có phán quyết, tất cả đều nói ra, chỉ là áp lực bên ngoài dư luận không nhỏ, luôn quan tâm chú ý đến chuyện này.
Từ sau khi Lục Hi đến thăm lần trước, trong lòng Thẩm Dĩnh ngược lại an ổn rất nhiều, tuy không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng vẫn bình tĩnh, cô tin tưởng Lục Hi nhất định nói được thì làm được, sẽ đưacô về nhà.
Thế mà điều làm cô không ngờ tới, Đoàn Trí Thiên lại đến đây thăm cô, cảnh sát đến thông báo cho cô trước có muốn gặp anh ta không, Thẩm Dĩnh nghĩ nghĩ rồi lắc đầu cự tuyệt.
Rất nhanh, người cảnh sát đó lại quay lại, nói rằng Đoàn Trí Thiên có chuyện quan trọng muốn nói với cô, Thẩm Dĩnh do dự cuối cùng vẫn đồng ý gặp.
“Cô Dĩnh, cô yên tâm, ở đây là cục cảnh sát không có ai dám làm gì cô đâu.” Cảnh sát thấy khuôn mặt cô rầu rĩ thì lên tiếng an ủi.
Thẩm Dĩnh khẽ cong môi, cũng không nhiều lời: “Cảm ơn anh, tôi rất yên tâm.”
Lúc cô đi đến phòng thăm phạm nhân, Đoàn Trí Thiên đã ngồi ở đó, giữa hai người cách nhau một tấm kính trong suốt dày đặc, nói thủy tinh thì cũng không phải hoàn toàn là thủy tinh, chỉ là chống đạn.
Nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Dĩnh bình tĩnh, Đoàn Trí Thiên để tay ở trên bàn, không tự chủ được mà nắm chặt lại, trước khi đến đã nghĩ đến cảnh tượng sau khi gặp mặt, nhưng khi nhìn thấy thì trong lòng vô cùng xúc động.
Cô nói tình cảnh sa sút của mình ra, thật ra anh ta có mấy phần hả hê vui sướng, nhưng hiện tại…
Đoàn Trí Thiên thu hồi tầm mắt, trong mắt có tia thương hại không dễ phát hiện: “Anh đã nghe nói việc của em rồi.”
Thẩm Dĩnh không bất ngờ chút nào: “Hiện giờ cả thành phố J đều biết rồi, anh không phải đến ôn chuyện cũ với em đấy chứ.”
“Ha.” Đoàn Trí Thiên khẽ cười một tiếng, nhưng trong nụ cười không có ý cười nào: “Em vẫn như vậy, không thay đổi chút nào.”
Thẩm Dĩnh khẽ mím môi, lại mở miệng: “Xin lỗi, không để cho anh nhìn thấy tinh thần sa sút của em.”
“Anh đến không phải để cãi nhau với em.” Đoàn Trí Thiên hít một hơi thật sâu: “Anh thấy trên thời sự đưa tin của em, vốn dĩ mà nói thì anh biết em không đến mức giết người, anh tin tưởng em.”
Tuy đã trở thành người dưng, nhưng khi nghe thấy lời này, Thẩm Dĩnh vẫn khách sáo nói: “Cảm ơn.”
“Có chuyện anh không biết có nên nói với em không, bọn họ đều khuyên anh không nên, nhưng anh cho rằng em có quyền được biết.” Mười ngón tay của Đoàn Trí Thiên đan vào nhau tùy ý để ở trước mặt: “Em vẫn còn nhớ Thiệu Mộc Giai chứ? Cô ta có chút liên quan đến chuyện này.”
Cái tên này thực sự là rất lâu không nghe đến rồi, vừa nghe được thì Thẩm Dĩnh sửng sốt: “Cái gì?”
“Trước đó anh ở gần bệnh viện của La thị thì có nhìn thấy cô ta một lần, khi đó không chắc chắn lắm, chỉ nhìn thấy một bóng người mơ hồ, chẳng qua anh cảm giác đó là cô ta.” Dù sao thì cũng từng ở cùng với cô ta, so với người ngoài thì càng phân biệt rõ hơn.
Bệnh viện La thị.
Lúc mấu chốt thì lại xuất hiện ở địa điểm mẫn cảm như vậy, Thẩm Dĩnh không muốn nghĩ nhiều cũng khó.
“Cô ta đến đó làm gì?”
“Không biết, bọn anh không còn liên lạc nữa, cô ta bị cảnh sát truy nã, đoán chừng là trốn đi.” Đoàn Trí Thiên nói đến Thiệu Mộc Giai thì cũng vô cùng hận, so với Thẩm Dĩnh thì người phụ nữ này càng ghê tởm hơn, đẩy cả nhà anh ta vào đường cùng.
Thẩm Dĩnh đối với cô ta như vậy, là do anh ta có lỗi với cô, đó là báo ứng, nhưng Thiệu Mộc Giai thì sao? Cô ta chỉ là lòng tham không đáy mà thôi.
“Có lẽ là nhìn thấy tin tức của em, muốn đến thăm dò.” Đoàn Trí Thiên nói vậy.
Trong lòng của Thẩm Dĩnh ngược lại cảm thấy không đơn giản như vậy, nhưng cô cũng không nói với Đoàn Trí Thiên, chỉ nói lời cảm ơn bình thường: “Vẫn cảm ơn anh đã nói với em.”
“Anh cũng có tâm tư riêng.” Đoàn Trí Thiên thẳng thắng hiếm thấy: “Anh rất hận cô ta, cho nên có thể mượn tay em mà chỉnh cô ta thì anh cũng rất vui vẻ rồi.”
Nghe thấy câu trả lời như vậy, Thẩm Dĩnh không ngạc nhiên chút nào, cô hiểu rõ tính tình của Đoàn Trí Thiên. Cho nên vốn không cảm thấy ngoài ý muốn: “Dù thế nào thì cũng cảm ơn anh.”
Đoàn Trí Thiên cách tấm kính nhìn Thẩm Dĩnh ở bên trong, cho dù dưới tình huống như thế này, không có cách nào có thể thay quần áo hay rửa mặt như bình thường được, nhưng người phụ nữ này vẫn xinh đẹp như cũ.
Lúc đầu kết hôn ở bên nhau cũng không phát hiện ra, hiện giờ xem ra không phải thay đổi như bình thường rồi, anh ta không khỏi nghĩ, nếu như lúc đầu có thể cùng cô trải qua ngày tháng lâu dài thì không biết kết quả sẽ như thế nào?
Có lẽ là có con trai hay gái, gia đình cũng hạnh phúc rồi.
Chỉ tiếc cho đến hôm nay, cảnh còn người mất, tất cả đều không thể quay lại được nữa.
“Không có việc gì nữa thì em trở lại đây.” Thẩm Dĩnh mở miệng trước, đánh tan suy nghĩ lung tung của anh ta.
Đoàn Trí Thiên hoàn hồn lại, mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng cùng chỉ nói một chữ: “Được.”
Cảnh sát dìu lấy Thẩm Dĩnh đứng dậy từ trên ghế, mang cô ra khỏi phòng, Đoàn Trí Thiên ngồi ở đó không động đậy, cho đến khi có người qua thúc giục thì anh ta mới đứng dậy rời đi.
Căn phòng ngay ngắn chỉnh tề lại lần nữa quay về vẻ tĩnh lặng như cũ, giống như chưa từng có ai đến, có một số người, có một số việc, nhất định phải bỏ lỡ, nhất định phải trở thành người qua đường của nhau, gió thổi qua không dấu vết, chim bay qua không tiếng động.
…
Sau khi trở lại phòng giam cũ, Thẩm Dĩnh không đợi cảnh sát đi thì đã lên tiếng thỉnh cầu: “Tôi muốn gọi điện thoại.”
Trước kia Lục Hi đã giao phó, nếu như có việc gì thì có thể yêu cầu họ. cảnh sát đều sẽ đồng ý, nhưng cô vẫn không có chuyện gì đặc biệt, đây là lần đầu tiên.
Cậu cảnh sát sửng sốt, nghĩ đến giao phó của cảnh sát trưởng, lập tức gật đầu đưa điện thoại nội bộ đến, dựa vào quy cũ thay cô ấn số điện thoại rồi mới đưa đến: “Đừng nói chuyện quá lâu.”
“Được.” Thẩm Dĩnh để ống nghe bên tai, đầu dây bên kia vang lên hai tiếng thì có người nhận lấy.
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: “Alo?”
“Lục Hi, là em.”
Nghe thấy giọng nói của cô, người đàn ông lập tức căn thẳng: “Sao thế, xảy ra chuyện gì sao?”
Thấy anh lo lắng cho mình như vậy, trong lòng Thẩm Dĩnh vừa cảm động vừa đau lòng :”Không sao cả, anh đừng hoảng hốt, vừa nãy Đoàn Trí Thiên đến tìm em, giờ đã đi rồi.”
Ngữ khí của người đàn ông đè nén: “Anh ta tìm em làm gì?”
“Anh ta nói hai ngày trước ở quanh bệnh viện La thị có nhìn thấy Thiệu Mộc Giai, tuy không có nhìn chính diện, nhưng anh ta cảm thấy đó chính là cô ta.” Thẩm Dĩnh thuật lại từ đầu đến cuối cho anh nghe: “Anh ta có lẽ không nói dối, không cần thiết phải lừa em.”
“Hiện giờ anh sẽ lập tức phái người đi điều tra máy giám sát ngày đó.” Lục Hi nói xong thì mở một điện thoại khác, không chờ đợi được mà dặn dò .
Dặnxong, anh an ủi Thẩm Dĩnh: “Em yên tâm, chỉ cần cô ta xuất hiện thì chắc chắn có thể quay lại được.”
Thẩm Dĩnh gật đầu, cũng không quan tâm anh có nhìn thấy hay không, nói: “Được, em biết rồi… vụ án vẫn thuận lợi đúng không?”
“Ừ.” Lục Hi đáp một tiếng, không nhiều lời, nghĩ đến việc đã đồng ý với Giang Sở Tinh thì đau lòng không thôi: “Đừng lo lắng, giao hết cho anh.”
Thẩm Dĩnh nghe thấy anh nói vậy thì không nghi ngờ gì, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống một cách an tâm, thời gian nói với anh mấy câu cũng chấm hết.
Thế mà, điều làm cô không ngờ tới, chính vì sự an tâm, sự tin tưởng đó mà có một ngày làm cho cô không thể nào trở lại được.