CHƯƠNG 512: CƠN ÁC MỘNG ĐỎ TƯƠI.
Sau khi Thẩm Dĩnh mất tích, tiến độ của vụ án cũng bị trì hoãn, mặc dù đã có đủ bằng chứng để chứng minh, nhưng nghĩ đến vấn đề gia đình nên vẫn chưa mở phiên toà được.
Mặc dù Lục Hi không làm khoa trương chuyện này ra ngoài nhưng Lưu Sinh Yên vẫn cảm nhận được một khí tức khác thường, nhất định là có chuyện gì đó rất lớn nên mới khiến anh ngay cả một chuyện quan trọng như vậy cũng để mặc.
Chỉ là cho dù anh có gặng hỏi mãi, Lục Hi từ đầu đến cuối vẫn không hề mở miệng.
Thẩm Tiếu gần đâu đều ở bên nhà của Đào Ly Hinh và Thẩm Tri Lịch, nghĩ đến tuổi của hai ông bà cũng đã cao nên tài xế trong nhà mỗi ngày đều đưa qua đón về.
Liên tiếp qua hơn một tuần nhưng vẫn không nhận được tin tức của hai người, Thẩm Tiếu bắt đầu lên tiếng hỏi Đào Ly Hinh và Thẩm Tri Lịch: “Ông ngoại, bà ngoại, mẹ con khi nào mới về vậy ạ?”
Đối mặt với câu hỏi của bé con, hai người già cũng không biết nên trả lời thế nào nữa, chỉ biết bọn họ ra ngoài công tác, không liên lạc được nên cũng lo lắng, Phùng Tuyết Du liền qua an ủi, nói là Lục Hi bây giờ đang có một vụ án trong tay nên không tiện liên lạc với bên ngoài.
Trong lòng hai người già tuy cảm thấy không thoả đáng lắm, nhưng không nhìn thấy người thì cũng hết cách, chỉ đành an ủi bé con: “Ba mẹ đang ở nước ngoài đó, đợi mấy ngày nữa ba mẹ bận xong rồi sẽ về với con, đến lúc đó chắc chắn sẽ đem rất nhiều quà cho con.”
Mấy ngày đầu nghe thấy quà Thẩm Tiếu còn thấy vui, nhưng càng về sau bé càng không có tinh thần nữa: “Con không cần quà, con chỉ cần ba mẹ về với con.”
“Tiếu Tiếu ngoan, không phải là có ông bà ngoại chơi với con sao?”
Thẩm Tiếu bĩu môi, sợ nói cái khác lại làm Đào Ly Hinh đau lòng nên một mình buồn bã đi vào phòng.
Thẩm Tri Lịch thở dài: “Bà nói coi, hai đứa nó đi làm việc là bắt đầu quên hết mọi chuyện, để con cái một mình ở lại đây là sao vậy chứ!”
“Hai đứa nó đều bận công việc, Lục Hi vừa mới về công ty luật là liền bận tối mặt tối mày.” Đào Ly Hinh cũng không tán đồng với cách làm này: “Đợi bọn nó về tôi phải nói chuyện đàng hoàng với bọn nó mới được.”
Thẩm Tiếu đi vào phòng, nhìn những đồ chơi và sách tranh trên bàn, bé vẫn không vui, một đứa trẻ luôn yêu thích sạch sẽ như bé nhưng ngay cả giày cũng không cởi ra mà đã nằm thẳng lên giường rồi, tuy trước đây ba mẹ cũng bận, cũng có lúc không ở bên cạnh bé được, nhưng mà mỗi bữa sáng bữa tối, còn có lúc ngủ bé vẫn nhìn thấy họ, bây giờ đã hơn một tuần rồi mà cũng không tới thăm bé một cái, có phải là quên bé rồi không?
Ban ngày Thẩm Tiếu không dám cư xử quá buồn bã, sợ sẽ khiến ông bà ngoại lo lắng, bây giờ chỉ có một mình nên liền nhịn không được mà cảm thấy uỷ khuất, đôi mắt to chớp chớp mang theo hai dòng nước mắt trong suốt.
Tâm trạng nhỏ bé mong manh và nhạy cảm của đứa trẻ đã bị choáng ngợp bởi những sự nhớ nhung rồi, bé lật ngược lại nằm sấp trên gối và khóc thầm.
…
Lần này vị trí mà Hawk chuyển Thẩm Dĩnh tới cực kỳ bí mật, so với vị trí của căn biệt thự trước đây càng xa xôi hơn, đi về phía đông là một khu rừng không có người ở, khu rừng cao chót vót này tạo thành một nơi trú ẩn tự nhiên và cũng là một nơi trú chân mà các loại tội phạm thích nhất, một khi đã bước vào khu vực này thì muốn tìm người càng thêm khó rồi.
Trong nước đã ra mệnh lệnh, hy vọng trong thời gian ngắn nhất có thể tìm được con tin, hơn nữa còn được bình an giải cứu ra ngoài.
Bất đắc dĩ, cảnh sát nước Y đã phải sử dụng nhiều phương pháp kiểm tra công nghệ cao khác nhau, và thậm chí là còn phái máy bay quân sự không người lái để hỗ trợ khảo sát tình hình trong rừng sâu.
Liên tiếp hai ngày qua không có tin tức gì, Lục Hi hầu như không ngủ qua, vừa nhắm mắt lại là lại hiện lên bộ dạng Thẩm Dĩnh bị ngược đãi, đoạn video đó anh chỉ xem có một lần, nếu xem một lần nữa thì đối với anh mà nói chính là một loại tra tấn tàn nhẫn.
Có ai có thể trơ mắt ra nhìn người phụ nữ mình yêu bị giày vò đâu chứ, càng huống hồ là một người đàn ông kiêu ngạo như anh.
Anh ép bản thân mình phải bình tĩnh lại, đem sự căn hận Hawk biến thành quyết tâm giải cứu Thẩm Dĩnh, không có thời gian cho anh gục ngã, anh phải phấn chấn lại.
Bác sĩ đi theo đội nhìn thấy anh càng ngày càng gầy đi nên cũng bất giác lo lắng, buổi tối ăn cơm anh cũng không ăn được mấy miếng, bác sĩ lên tiếng kiến nghị: “Anh Lục, để tôi tiêm cho anh một mũi dung dịch dinh dưỡng đi, nếu cứ như vậy thì cơ thể sẽ không chống nổi nữa.”
Lần trước anh ta có thấy vết thương ở tay khi đấm trên tường đến bây giờ vẫn chưa khỏi, có một hai vết thương thậm chí còn chưa lành lại.
Mấy ngày nay anh đều tắm nước lạnh, vì để bình ổn sự nóng nảy và đè nén trong lòng.
Lục Hi nhìn chăm chú vào bức ảnh do vệ tinh chụp lại, anh không ngước đầu lên mà lạnh lùng từ chối: “Không cần.”
“Anh tiêm một mũi đi, nếu cứ như vậy thì sẽ ngã bệnh sau hai ngày đó, đến lúc đó anh làm sao tham gia vào vụ án được nữa!” Bác sĩ hết lời khuyên giải, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ anh ta cũng sẽ không miễn cưỡng làm khó người khác đâu.
Lục Hi nghe thấy câu này thì không bác bỏ nữa, bác sĩ vội vàng tiến lên trước tiêu độc và châm kim lên mu bàn tay cho anh, sau khi treo ống truyền dịch xong mới thở phào được: “Anh nghỉ ngơi chút đi, có chuyện gì thì kêu tôi.”
Bác sĩ ra khỏi phòng, trong phòng bây giờ chỉ còn lại một mình Lục Hi, nhìn mũi kim cố định ở trên tay, anh lại bất giác nhớ đến Thẩm Dĩnh, không biết vết thương của cô thế nào rồi, nếu như không khoẻ có ai đến chữa cho cô hay không.
Người đàn ông nặng nề nhắm mắt lại rồi đưa tay sờ lên ngực trái, chuyện đến nước này, cho dù chỉ nghĩ đến cô thôi cũng khiến trái tim anh đột nhiên đau đớn, giống như là bị ngọn lửa xâm chiếm vậy, đau rát vô cùng.
….…
“Dĩnh Dĩnh, em có thích bó hoa này không?”
Trong giấc mơ, khuôn mặt anh tuấn quen thuộc vô cùng đó xuất hiện trước mắt, người đàn ông mặc một thân vest chỉnh chu trang trọng, trong tay cầm một bó hoa hồng màu vàng và hồng xen kẽ nhau, đóa hoa tươi mới đó chân thực đến nỗi ở ngay cánh hoa cũng dính đầy những hạt sương.
Cô đưa tay nhận lấy, người này lại nói: “Đây chính là hoa cưới trong hôn lễ của chúng ta, có đẹp không?”
Lục Hi nắm tay cô kéo cô vào trong một nhà thờ, bên trong đầy ắp những vị khách quý đang ngồi ở đó, cô nhìn thấy Đào Ly Hinh, Thẩm Tri Lịch, còn có hai ông bà nhà họ Lục, Phùng Tuyết Du và cả đám anh em bạn bè của Lục Hi.
Bọn họ đều đang mỉm cười với cô, miệng thì nói chúc mừng.
“Chúng ta…đang ở đâu vậy?” Tất cả mọi thứ trước mắt khiến cô không kịp hồi thần.
Bàn tay to lớn của người đàn ông nhẹ nhàng vỗ vào đầu cô: “Ngốc, hôm nay là hôn lễ của chúng ta đó!”
Hôn lễ?!
Cô cúi đầu nhìn thì mới phát hiện mình đang mặc một chiếc váy cưới màu trắng sang trọng, chính là bộ mà Lục Hi đã đặc biệt đặt theo yêu cầu của mình.
“Đi thôi, anh đưa em đi gặp một người.”
Thẩm Dĩnh theo bước chân của anh đến trước cánh cửa của một căn phòng riêng biệt trong lễ đường, Lục Hi để cô bước tới trước, hai cánh tay dài vươn ra từ bên cạnh để đẩy cánh cửa trước mặt cô, Thẩm Tiếu đứng giữa căn phòng mặc một bộ đồ vest đuôi tôm vô cùng đáng yêu và thân sĩ.
“Tiếu Tiếu?” Trong lòng cô đầy vui sướng, vội vàng chạy đến trước ôm bé con vào lòng, chỉ là khi ngón tay cô vừa chạm vào cánh tay của bé, cánh tay đó đột nhiên chảy ra những dòng máu đỏ tươi.
“Á!” Thẩm Dĩnh hét lên, cô ngay lập tức muốn chặn chỗ chảy máu đó lại, nhưng cô càng cố chặn lại thì nó lại càng trở nên lớn hơn, hễ là những chỗ bị cô chạm qua đều nhỏ ra những giọt máu.
Cuối cùng, Thẩm Tiếu khóc lớn gọi mẹ, từng tiếng như từng con dao cắt vào trái tim cô, chưa đến năm phút, một đứa trẻ nguyên vẹn đã biến thành một màu đỏ tươi.
Mọi thứ trước mắt dường như đều biến thành màu đỏ tươi, cô quay đầu lại nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn đứng đó không nói một lời nào, khuôn mặt sủng nịch ban đầu dần dần biến thành bộ dạng của Hawk.
Anh ta mỉm cười đi về phía cô: “Đều tại cô, tất cả đều tại cô!”
Danh Sách Chương: