CHƯƠNG 644: ANH DỰA VÀO ĐÂU ĐỂ CƯỠNG CHẾ TÔI
Rõ ràng là ở bên trên kia có phòng mà, tại sao phải ở phòng khách chứ, còn ở trước mặt cô nữa, đây là cái sở thích gì vậy, không biết liêm sỉ sao?
Cô cảm thấy mình theo Bùi Dục về nhà đúng là một sai lầm, một sai lầm cực nặng nề.
Nghĩ đến đây, ngữ khí của cô càng cứng rắn hơn: “Anh không cho tôi ngủ vậy tôi đi về nhà.”
“Được a.” Bùi Dục đưa tay chỉ về phía cửa: “Đi đi, giờ này trên núi không có xe đâu.”
Nếu như Tịch Giai Giai vẫn còn một chút lý trí thì sẽ không ra khỏi cửa đâu, nhưng cô thật sự không thể chịu nổi nữa rồi, tất cả những gì xảy ra trước mắt đối với cô mà nói thực sự quá khó để chịu đựng rồi.
Thế là lời vừa dứt thì cô đã thật sự quay người cầm lấy áo khoác, mặc lên rồi đi ra ngoài.
Bùi Dục hoàn toàn không ngờ đến cô sẽ có hành động này, đôi con ngươi hẹp dài híp lại vài phần, nhìn cô nhanh lẹ đi về phía cửa.
Nhanh đến mức nào vậy chứ?
Ngay cả lời khuyên ngăn mà anh cũng chẳng kịp thốt ra ngoài miệng nữa thì người đã mở cửa mà đi rồi.
Thấy cô rời khỏi, trong lòng Triệu Tử Tân đừng nói là có bao nhiêu đắc ý nữa, kể từ khi bước vào cửa đến bây giờ thì cô ta đã nhìn cô không thuận mắt rồi, vừa nãy lúc thân mật với Bùi Dục, tuy anh cũng đang phối hợp nhưng rõ ràng là anh có chút hồn để đâu đâu, bây giờ người đã đi rồi, anh sẽ không còn phân tâm nữa.
Chính vào lúc Triệu Tử Tân đắc ý thì người đàn ông phía sau đột nhiên đẩy cô ta ra.
Triệu Tử Tân không có sự chuẩn bị nên cả người đều bổ nhào về phía trước, cánh tay đập vào cạnh bàn, đập vào đến tận xương, đau đến nỗi cô ta nhịn không được mà hít một hơi lạnh.
Cô ta quay đầu lại nhìn Bùi Dục với ánh mắt có chút kinh ngạc, trong thanh âm toàn là uỷ khuất và nũng nịu: “Cậu Bùi, cậu làm gì vậy ~~”
Trong nửa năm nay quen biết với Bùi Dục, tuy số lần Triệu Tử Tân gặp mặt anh chỉ đủ đếm trên hai bàn tay thôi, nhưng cơ bản là vẫn cảm thấy Bùi Dục là một người vô cùng lịch sự.
Ít nhất thì hành động đẩy cô ta giống như hôm nay chưa hề có qua, Triệu Tử Tân cũng là người rất biết đoán ý người khác qua lời nói và sắc mặt, ngay lập tức thì liền hiểu ra.
Không lẽ là có liên quan đến cô gái hồi nãy sao?
Không thể? Từ trước đến giờ chưa hề nghe thấy bên cạnh Bùi Dục có người phụ nữ khác, càng huống hồ anh nổi tiếng phong lưu đào hoa bao nhiêu năm nay, cũng chưa từng nghe nói có người phụ nữ nào thật sự chân chính lọt vào mắt của anh.
Bùi Dục lười dây dưa với cô ta, anh vừa đứng dậy cầm lấy áo khoác vừa nói: “Cô đi trước đi.”
Đi?
Lúc này Triệu Tử Tân càng kinh ngạc đến há hốc mồm: “Em, em mới vừa đến, sao cậu lại có thể kêu em đi rồi? Buổi tối em phải bỏ bữa tiệc mới….”
Nghe cô ta nói được một nửa, Bùi Dục đã không còn nhẫn nại nữa rồi, anh đứng ở cửa ra lệnh đuổi khách: “Đi hay không?”
“…”
Triệu Tử Tân nhìn thấy anh không vui, cho dù trong lòng có nhiều oán khí đi chăng nữa thì cũng không dám tiếp tục nói gì, chỉ đành ngoan ngoãn chỉnh sửa lại quần áo của mình, lúc đi ngang qua người anh còn không quên làm điệu làm bộ nữa: “Vậy khi nào cậu rảnh nhớ tìm em nha, em đợi cậu ~”
Bùi Dục qua loa đáp một tiếng: “Ừm.”
Triệu Tử Tân lúc này mới vặn vẹo cái eo rắn nước đó rời khỏi nhà, trong bóng ảnh viết đầy hai chữ lớn—lẳng lơ.
Bùi Dục nhanh chóng lên chiếc xe mà vừa nãy lái về, sau khi nổ máy xong thì trực tiếp đạp hết chân ga, lúc lái xe ra khỏi cửa và rẽ vào đường chính, vậy mà còn nhanh hơn cả Triệu Tử Tân đã đi trước một bước nữa.
Triệu Tử Tân nhìn ánh đèn xe càng lúc càng xa, sự nhu mì trên gương mặt toàn bộ đều mất hết đi, chỉ còn lại sự đố kỵ và tức giận.
Đàn ông bây giờ chẳng qua đều là như vậy, ai cũng không thể dựa dẫm được!
Nghĩ như vậy, cô ta liền lấy điện thoại ra gọi cho người đàn ông mà tối hôm nay cô ta đã từ chối: “Alo? Anh Triệu à, anh đang ở đâu vậy, công việc tối nay của em kết thúc sớm rồi, qua đó tìm mấy anh nha…”
Bùi Dục lái chiếc xe đi về phía chân núi, khu biệt thự còn có một cái cổng lớn ở đó, cô mới ra ngoài không bao lâu, chắc là bây giờ vẫn chưa ra đến đó.
Anh đạp ga rất mạnh, cuối cùng lúc dừng lại ở cổng đã phát ra một tiếng ma sát‘kít—’ vô cùng chói tai, khiến cho quản lý khu và bảo vệ đang trực ban ở trạm gác phải giật bắn mình.
Bùi Dục mở cửa bước xuống xe, giữa những bước chân có mang theo một khí thế đáng sợ, anh trực tiếp xông đến văn phòng, túm lấy một người hỏi: “Vừa nãy có nhìn thấy một cô gái nào từ đây đi ra không?”
Nhân viên vật nghiệp có chút sững sờ, nhưng mà anh ta nhận ra Bùi Dục, chủ nhà ở khu biệt thự này không có nhiều, chỉ có 15 hộ, mỗi một người chủ đều là người có máu mặt, muốn không nhớ cũng rất khó.
“Ngài Bùi, cô gái mà ngài nói là lái xe hay là đi bộ vậy?”
“Đi bộ.”
“Dạ được, ngài đợi một chút.” Quản lý mở camera giám sát ra, rồi nhanh chóng xem đoạn video phát lại: “Ngài Bùi, chúng tôi không thấy cô gái mà mà ngài nói trong camera giám sát, có cần điều tra camera giám sát ở những nơi khác cho ngài không?”
Bùi Dục vừa nghe không thấy người thì hoả khí càng to hơn, vội vàng thôi thúc: “Mau lên.”
“Vâng!”
Nhân viên run rẩy moi hết đống camera giám sát ở toàn khu biệt thự ra, chia cho bốn người cùng xem, tìm cả nửa ngày trời cuối cùng mới nhìn thấy một bóng ảnh thoáng qua trên đường đi về cửa tây bắc.
“Ngài Bùi, ngài xem có phải là cô đây không?”
Bùi Dục nghe tiếng nhìn qua, chỉ thấy trên màn hình đen trắng có một thân ảnh nhỏ bé quen thuộc đang men theo lề đường đi ra ngoài, vừa đi còn vừa đưa tay lau lau gì đó nữa.
Chắc là lại khóc rồi.
Bùi Dục thở phào: “Trông chừng giúp tôi, bây giờ tôi lái xe qua đó.”
“Dạ được, ngài cứ yên tâm, nếu như cô gái đó đến cửa tây bắc trước thì tôi sẽ kêu bảo vệ ngăn cô ấy lại.
“Cảm ơn.”
“Ngài khách sáo rồi.”
Bùi Dục không nói gì nhiều nữa mà lập tức quay người đi ra khỏi cửa rồi lên xe, sau một cú quay đầu xe đẹp đẽ, anh lập tức phóng nhanh về phía con đường đến cửa tây bắc.
Gặp phải Triệu Tử Tân mới vừa lái xe đi qua, anh ngay cả một cái liếc mắt cũng chẳng thèm cho đối phương mà trực tiếp đi ngang qua.
Từ cửa chính đến cửa tây bắc chỉ mất chưa đến hai phút lái xe, lúc Bùi Dục lái xe đến cổng thì Tịch Giai Giai đúng lúc cũng vừa đi đến đó, cô đang chuẩn bị đi qua thanh chắn xe tự động để đi đến lối đi dành cho người đi bộ ở bên cạnh, chỉ tiếc là vừa mới đi qua thì đã bị chặn lại rồi.
Tịch Giai Giai ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao lớn mặc quần áo màu đen trước mắt, nhỏ tiếng nói một câu một cách đáng thương: “Làm phiền anh nhường đường một chút, tôi muốn ra ngoài…á!”
Thanh âm còn chưa dứt thì cánh tay đột nhiên đã bị người ở phía sau kéo mạnh một cái, một giây sau, cả người cô đã bị cái lực đạo không chút khống chế này kéo qua rồi.
Theo lực quán tính, mũi của cô đập vào lồng ngực của anh, sự đau xót lập tức lan ra, đau đến nỗi khoé mắt cô lập tức nhuộm lên một màu đỏ.
“Ưm!” Tịch Giai Giai lập tức định đưa tay đẩy người trước mắt ra, không ngờ là vừa mới giơ cánh tay lên thôi thì đã bị túm lấy rồi, sau đó thì chả cho người ta thời gian phân bua nữa mà liền kéo cô đi về phía trước.
Vào giây phút quay đầu lại, Tịch Giai Giai mới nhìn rõ được người đến là ai.
Cô lập tức vùng vẫy lên: “Bùi Dục, anh làm gì vậy, buông tôi ra!”
Một câu nói, thành công làm ngừng bước chân của người đàn ông trước mặt.
Bùi Dục?
Trong ấn tượng, đây chính là đầu tiên mà cô gọi tên anh một cách thẳng thắn nhau vậy, mà không phải là Tổng giám đốc Bùi, cậu Bùi, hay ngài Bùi.
Được a, được lắm, lá gan càng lúc càng lớn rồi.
Bùi Dục nhếch khoé môi lên, không ngừng lại nhiều mà trực tiếp kéo cửa ra rồi nhét cả người cô vào trong ghế lái phụ, trong quá trình không cẩn thận làm trán của cô bị đập trúng, anh cũng không rảnh để ý mà trực tiếp khoá cửa xe lại.
Sau đó, anh mới vòng qua đầu xe, mở khoá cửa rồi ngồi lên ghế lái.
Tịch Giai Giai trừng to đôi mắt, nộ khí xung thiên mà cũng cảnh giác vạn phần nhìn người đàn ông bên cạnh: “Anh, anh dựa vào đâu mà cưỡng chế tôi lên xe của anh!?”
Danh Sách Chương: