CHƯƠNG 126: TÌNH CẢM CỦA BỌN HỌ CHỈ LÀ MỘT CUỘC GIAO DỊCH
Nói xong câu đó, nước mắt của Thẩm Dĩnh cũng không khống chế được mà chảy ra từ hốc mắt, một giọt lại một giọt, rất nhanh đều thấm ướt ngực áo sơ mi của người đàn ông.
Nhiệt độ kia nóng bỏng như ngọn lửa, hốc mắt của Lục Hi cũng ửng đỏ: “Em có nhớ tôi không?”
Sao có thể không nhớ được.
Đáy lòng của Thẩm Dĩnh dường như hiện ra đáp án ngay lập tức, chỉ là cô không có cách nào để nói ra, không, cô không có cách nào để nói ra khỏi miệng.
Cô cũng rất muốn cứ như vậy mà tha thứ cho anh, anh đã không ngại ngàn dặm xa xôi mà tìm đến nơi này, mệt mỏi như vậy làm cho cô đau lòng, tha thứ cho anh vậy.
Nhưng khi cô nhắm mắt lại là có thể nhớ đến tấm ảnh mà Thiệu Mộc Giai gửi cho mình, còn có giọng nói lanh lảnh của cô ta, cô làm không được!
Cô không phải là duy nhất.
Nghĩ đến đây, cô vẫn phải tránh thoát ra khỏi lồng ngực mà mình quyến luyến.
Cô ngửa đầu đối diện với ánh mắt chăm chú của anh, sự trống rỗng trong trái tim của Thẩm Dĩnh cũng lộ ra. Cuối cùng cô cũng mở miệng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Lục Hi, anh có gì muốn nói với tôi không.”
Hốc mắt của người đàn ông rất sâu, cho đến bây giờ anh cũng không tùy tiện biểu hiện tâm trạng của mình, nhưng bây giờ lại không thể che giấu được, ánh mắt sắc bén của anh: “Có ý gì?”
Có ý gì.
Bốn chữ này lọt vào tai của Thẩm Dĩnh, hết sức châm chọc, đánh nát tia hi vọng cuối cùng của cô.
Anh bây giờ mà lại có thể nói ra lời như vậy? Anh có tư cách gì, có quyền gì mà đến chất vấn cô như vậy?
Biểu tình trên mặt của Thẩm Dĩnh hoàn toàn lạnh xuống, bầu không khí ấm áp vừa mới dựng được đã biến mất hoàn toàn: “Đã không có gì muốn nói thì anh đến đây làm gì?”
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào ánh mắt không chuyển động của cô, trong giọng nói dường như nhẹ nhàng, thật ra bên trong có vài phần uy hiếp: “Mang em trở về.”
“Tôi sẽ không quay về cùng anh.” Thẩm Dĩnh trả lời không cần suy nghĩ, trước khi nói chuyện rõ ràng, cô tuyệt đối sẽ không mơ mơ hồ hồ mà đi với anh.
Nói cô thanh cao cũng được, muốn nói gì cũng được, cô chính là người như vậy, cô không thể chịu đựng được một hạt cát bên trong tình cảm của mình.
Nhưng câu nói này khi lọt vào tai của Lục Hi lại trở thành một lời cự tuyệt mạnh mẽ, tất cả những lo lắng của anh, suy nghĩ của anh đều bị đánh bại bởi một tiếng từ chối này của cô.
Trái tim như bị câu nói này đâm một nhát rất đau đớn, nhớ đến những lời trước khi lên lầu của Trịnh Tinh Cung, anh không muốn vội vàng với cô, càng vội vàng thì chắc chắn sẽ không có lợi ích gì.
Đưa tay lấy một bao thuốc lá từ trong túi quần tây, rút ra một điếu nhóm lửa đưa tới bên môi, động tác thành thục như vậy đã được lặp lại vô số lần trong mấy ngày qua.
Sương mù màu trắng dâng lên, hoàn toàn ngăn cách giữa hai người. Vẻ mặt Lục Hi có chút mơ hồ, Thẩm Dĩnh cúi đầu, trong tầm mắt là đôi giày da màu đen đắt đỏ sạch sẽ của anh.
Rất lâu sau, cằm đột nhiên chịu một trận đau nhức, người đàn ông đưa tay nâng cằm của cô lên, khiến cho cô ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt dọa người của anh. Trước khi nói chuyện, anh không kiềm chế được mà ho hai tiếng, dường như không mấy dễ chịu: “Không trở về với tôi thì em muốn đi đâu, hả?”
Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy nơi bị anh nắm rất đau đớn, cô đưa tay nắm lấy bàn tay của người đàn ông, lại quật cường không chịu cầu xin tha thứ, âm thanh cũng không tự chủ được mà cao lên: “Cho dù tôi có đi đâu đi nữa, tôi cũng sẽ không trở về với anh!”
Sự việc với Thiệu Mộc Giai ngay cả một câu giải thích anh cũng không có, tại sao lại muốn cô quay về cùng với anh?
Thái độ tức giận của anh bây giờ, quả thật chính là không có đạo lý!
Lục Hi chỉ cảm thấy lý trí cuối cùng của mình cũng bị sụp đổ theo câu nói này của cô, đi đâu cũng không đi với anh?
Cánh cô đã cứng rồi.
Có điều cánh cứng rồi thì làm sao, đôi cánh này là do anh cho, anh cũng có thể tự tay bẻ gãy được!
Thẩm Dĩnh cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình lập tức thấp xuống, sự lạnh lẽo và tức giận trong thân thể của người đàn ông không ngừng phát ra, cả người của cô như bị đông cứng tại chỗ, trái tim cũng bất an mà đập điên cuồng.
Anh bỗng nhiên cúi người xích lại gần môi của cô, bàn tay còn bóp lấy cằm cô, không quan tâm đến sự giãy giụa của cô, dùng tất cả sức lực mà thu phục, cánh tay lại hơi nâng lên một chút, môi mỏng để ở sát khóe môi của cô: “Không muốn đi với tôi cũng nên có một lý do, thế nào, cảm thấy thắng vụ kiện là bản thân đã nhẹ nhàng, không muốn tiếp tục ở bên cạnh của tôi nữa?”
Thẩm Dĩnh trừng to mắt, toàn thân đều bị ngôn ngữ bén nhọn của anh kích thích ngăn không được sự run rẩy, nước mắt trong hốc mắt của cô run rẩy, cô cố gắng nhịn để nó không rơi ra, cô cực kỳ thất vọng và tức giận đến độ bật cười: “Trong mắt của anh, tôi chính là loại người này?”
Kiện cáo xong…
Anh thật sự không biết lý do mà cô rời khỏi sao?
Hay là nói rằng trong mắt anh, quan hệ của anh với Thiệu Mộc Giai chẳng tính là gì, cho nên ngay cả một câu giải thích cũng không có?
Thẩm Dĩnh không biết, thật sự không biết nữa, khoảnh khắc mở cửa nhìn thấy được anh, cô sợ hãi, kinh hoảng, bối rối, nhưng cũng có sự mừng rỡ và cảm động, nhưng qua cuộc nói chuyện vừa rồi, lại khiến cho cô có ảo giác, dường như cô chưa từng hiểu rõ được người đàn ông trước mặt này.
Lục Hi nhìn chằm chằm bên trong đôi mắt của cô đều là sự thất vọng và nước mắt, cảm giác nghẹt thở khiến xương cốt của anh cũng đau đớn: “Nếu như không phải thì em giải thích với tôi đi.”
Giải thích với anh tại sao lại rời đi, tại sao không nói một tiếng với anh, khiến anh tìm không được.
Thẩm Dĩnh nghe xong lại càng cười lớn hơn, cô vừa cười vừa lắc đầu, mong manh yếu đuối khiến người khác không thể nhìn lần nữa: “Lục Hi… Lục Hi…”
Mỗi tiếng hét gọi tên của anh, giống như là đang gọi anh, lại giống như là tự lẩm bẩm. Trong một giây mà tâm trạng của cô thay đổi mấy lần, cuối cùng là kịch liệt giằng co: “Anh muốn tôi giải thích cái gì, hả? Tôi giải thích, ha ha… anh buông tôi ra, buông ra!”
Thẩm Dĩnh nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn ở trước mặt vừa khóc vừa cười, những vệt nước mắt sắp khô lại ướt đẫm một lần nữa. Cô buồn bã như vậy, thương tâm như vậy, nhưng người rời đi là cô, không phải là anh.
Thẩm Dĩnh không tránh thoát được, cả người như bị giam cầm ở một chỗ, giống như cảm xúc lúc này của cô, cô liều mạng muốn tìm kiếm một lối thoát, nhưng cô cứ như con ruồi không đầu, tìm mãi không thấy.
Tất cả những cảm xúc tiêu cực đã đạt đến giới hạn, cô không thể kìm nén được nữa, cô mất hết lý trí mà hét lên: “Anh muốn lý do đúng không? Được, tôi nói cho anh biết, bởi vì trong mắt của tôi, bây giờ anh không có gì khác biệt với Đoàn Trí Thiên. Nó khiến tôi cảm thấy mình vô dụng, kinh tởm, khiến tôi không muốn đối mặt! Anh nói đúng, kiện cáo xong là tôi muốn rời khỏi, anh có thể như thế nào? Lúc đầu ở bên nhau là anh nói, tôi và anh, anh giúp tôi thắng vụ kiện, tất cả những thứ này đối với anh mà nói chỉ là một cuộc giao dịch, tôi chỉ là tôn trọng những lời nói lúc đó, đã được hay chưa?”
Người đàn ông bình tĩnh đứng đó không có chút biểu cảm, cặp mắt sâu không thấy đáy kia lập tức đã mất đi tất cả ánh sáng.
Vừa nãy, người phụ nữ yêu quý của anh, dùng cái miệng nhỏ nhắn luôn mỉm cười với anh nói một đoạn đó. Cô nói anh thật kinh tởm, so sánh anh với người chồng cũ dơ bẩn của cô, nói tình cảm của bọn họ chỉ là một cuộc giao dịch, bắt đầu là ở anh, kết thúc là do cô.
Có bao nhiêu châm chọc.
Tất cả cố gắng của anh đều vì câu trả lời này mà trở nên rẻ mạt như vậy, không đáng một xu.
Trái tim đau đớn như vậy, giống như bị xé nát, chuyện không muốn nghe nhất, không muốn gặp nhất, vẫn cứ xảy ra như vậy.
“Giao dịch…đúng không?” Lông mày nhíu chặt của anh hiện lên ý cười mỉa mai, liền biến mất trong một giây ngắn ngủi.
Cánh tay bị anh nắm lấy, anh xoay người, không quan tâm đến bước chân của cô muốn té ngã mấy lần, trực tiếp vừa lôi vừa kéo cô đến bên giường, không chút lưu tình nào mà ném cô lên…
Thẩm Dĩnh thật sự sợ hãi, nhìn người đàn ông đứng ở cuối giường, một chân đè lên hai đầu gối mảnh khảnh của cô, khuôn mặt tuấn tú âm trầm giật mở áo sơ mi, sau đó là thắt lưng, sau đó là quần…