Tờ mờ ba giờ sáng, chiếc xe đã dừng lại ở trước cổng biệt thự Ngự Cảnh Viên, sau khi tắt máy xong tài xế đã trả lại chìa khóa cho Lục Hi rồi ra khỏi xe, lúc anh ta đi ra ngoài được vài bước thì lại quay đầu nhìn lại, chiếc xe sang trọng kia vẫn đậu ở đằng xa, còn người đàn ông trên chiếc xe kia cũng chưa hề bước xuống.
Lục Hi hút xong điếu thuốc, ngọn lửa lẻ tẻ kia cũng đã cháy đến đít rồi, trước khi nó cháy đến ngón tay thì người đàn ông đã vung tay vứt nó đi rồi, anh uống không ít nhưng lại không cảm thấy say chút nào, chỉ có đầu anh thì đang đau như búa bổ thôi.
Mắt thì nhìn về căn biệt thự đang chìm vào trong bóng tối kia, còn bên tai anh thì lại văng vẳng câu nói của La Quyết Trình.
‘Nếu thật sự thích thì cứ mạnh tay thử đi’
‘Cô ấy trông khống giống người người chân đạp hai thuyền lắm, có phải cậu đã hiểu lầm gì rồi không’
Đương nhiên anh biết cô không phải là người như vậy, nhưng hôm nay La Linh Phân tìm tới cửa, chỉ một câu nói của cô thôi đã khiến mọi công sức của anh trở thành trò cười rồi.
Thân là một luật sư, loại người hay loại chuyện như thế nào anh cũng đều đã gặp qua hết, La Linh Phân chẳng qua cũng chỉ như ếch ngồi đáy giếng mà thôi, đối với anh thì bà ta không có gì đáng để cho vào mắt cả, bà ta rõ ràng là đang nắm lấy điểm yếu của Thẩm Dĩnh, chứ không hề ăn năn một chút nào hết.
Nhưng ngay cả khi anh biết mục đích của bà ta, anh cũng không muốn quan tâm nó nữa, cô kêu anh đưa, anh đưa là được rồi.
Hào phóng đưa cho bà ta đoạn video, nhưng tâm trạng anh lại không thoải mái chút nào, anh vốn muốn cứng rắn không quan tâm cô nữa, nhưng không ngờ chính mình lại không vượt qua ải này nữa rồi.
Thích sao?
Như thế nào được gọi là thích từ lâu anh đã không còn biết nữa rồi, lúc còn trẻ khi gặp một hai người nào đó anh vẫn sẵn sàng thử tiếp xúc xem sao, nhưng bây giờ, dường như anh đã đánh mất đi năng lực để yêu một người mất rồi.
Anh không biết làm cách nào để khẳng định đó có phải là thích hay không, anh chỉ biết bản thân mình có cảm giác với Thẩm Dĩnh, muốn tiếp xúc với cô ấy, muốn làm tất cả những chuyện mà đôi nam nữa yêu nhau thường hay làm, tiếp xúc da thịt với nhau, vượt qua được chiếc gông xích trong trái tim anh đó không phải là điều mà người phụ nữ nào cũng cho anh được.
Nghĩ về điều này, đáy mắt Lục Hi lại trầm hơn một chút, anh khẽ thở dài sau đó mới kéo cửa xe ra rồi bước vào trong nhà.
Đèn trong phòng khách đều đã được tắt hết, tối đen như mực, anh đưa tay bật mấy ngọn đèn, sau khi thay giày xong anh liền đi thẳng về phía phòng ngủ chính ở trên lầu hai.
Trước cửa phòng ngủ, người đàn ông khẽ chớp chớp đôi mắt đầy những tia máu, mi tâm anh tràn đầy sự mệt mỏi, anh thở phào một cái rồi đưa tay mở tay nắm cửa.
Ánh sáng từ hành lang lọt qua khe hở, rồi rơi xuống nơi đang u lên dưới tấm mền ở giữa giường kia.
Cô nằm nghiêng, cơ thể khẽ khom lại, như đang thủ thế bảo vệ mình vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn thì quay lưng về phía cửa, cả một nửa thân dưới đều đang vùi trong chăn.
“Đứa bé…”
Đột nhiên, người phụ nữ nhỏ bé đang nằm trên giường khẽ thốt lên, cơ thể nấp dưới tấm chăn thì nhúc nhích tới hai lần, rồi chẳng mấy chốc lại không cử động nữa.
Bàn tay to lớn của người đàn ông đang đặt trên tay nắm cửa khẽ dừng lại, anh vốn chỉ muốn lên xem cô một lát thôi nhưng lúc này anh lại không nhịn được nữa mà sải bước vào trong, anh cẩn thận đóng cửa rồi bật chiếc đèn cách xa giường nhất lên.
Lục Hi đi đến chiếc ghế bên cạnh giường rồi ngồi xuống, sau đó anh đưa bàn tay của mình kéo chăn của cô xuống một chút, để lộ một khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn và trắng trẻo.
Người phụ nữ trông như không được yên giấc cho lắm, mi tâm của cô đang khẽ nhăn lại, đôi lúc lại nói mớ một hai câu, có lẽ là do lúc nãy kéo chăn quá cao che hết đầu lại cho nên tóc cô đã ướt đẫm mồ hôi, một vài sợi tóc còn dính chặt vào má nữa, hai bờ má kia ửng lên một màu hồng hồng rất xinh, rất là giống với bộ dạng khi cô xúc động vậy.
Lục Hi chưa bao giờ khen cô đẹp, không phải là vì cô không đẹp, mà ngược lại, cô xinh đẹp vô cùng, một vẻ đẹp với sự dịu dàng và vâng lời vốn có của một người phụ nữ, nhưng trong xương cốt của cô lại ẩn chứa một bản tính nổi loạn, bướng bỉnh, không chịu thua, chỉ có khi ở dưới thân của anh cô mới chịu ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.
Nhiệt độ trong phòng có hơi cao, người đàn ông đưa tay cởi nút áo ra để lộ cơ ngực mạnh mẽ, anh kéo chăn ra và nằm lên sau đó hôn lên đôi môi hồng hào của người phụ nữ.
Thẩm Dĩnh đang ngủ ngon lành thì đột nhiên cơ thể của cô như bị ai đó đè xuống, miệng thì bị chặn, cô không thể thở được nên trong chút chốc cô liền tỉnh dậy.
Một khuôn mặt đã nhiều lần xuất hiện trước mắt cô, nhưng lúc này do khoảng cách quá gần nên cô nhất thời không nhìn rõ được, Thẩm Dĩnh giật nảy mình, tay chân cô bắt đầu điên cuồng đẩy ra, cô định hét lên thì đôi môi của người đàn ông đó lại nhân lúc xông vào.
Mùi rượu nồng nặc xông vào miệng cô, cô không còn cách nào khác nữa bèn hung hắn cắn vào môi dưới của anh, cuối cùng đối phương cũng chịu buông ra, trong giọng nói sợ hãi của Thẩm Dĩnh có mang theo chút muốn khóc: “Anh là ai?!”
Lục Hi đứng thẳng người dậy, sau đó đưa tay ra bật chiếc đèn trên đầu giường để cô nhìn rõ mình.
“Lục Hi?” Thẩm Dĩnh hét lên: “Không phải anh ra ngoài xã giao rồi sao?”
Người đàn ông giương bàn tay to lớn của mình vuốt ve mái tóc cô, tâm trạng ẩn giấu dưới đáy mắt anh rất khó hiểu, đó chính là sự âm trầm mà Thẩm Dĩnh ở độ tuổi này vẫn chưa hiểu được. Anh không nói gì cả chỉ yên lặng vươn tay tháo chiếc thắt nơ trên cổ áo ngủ của cô, anh sẽ giải thích mọi thứ bằng hành động của mình.
Chiếc áo ngủ mỏng manh nhanh chóng bị anh xé toạc, một làn da trắng mịn lộ ra, lúc này Thẩm Dĩnh đã hoàn toàn không còn ý ngủ nữa, cô vươn tay che lại phần da trắng nõn trước ngực mình nhưng lại bị cánh tay săn chắc của người đàn ông tóm lấy.
Cô vẫn chưa quên cuộc điện thoại đó đâu, lúc này đã nửa đêm nửa hôm rồi, anh trở về không nói gì cả còn đến tìm cô để làm chuyện kia, anh thật sự còn chẳng coi cô là một cô gái bình thường nữa rồi.
Thẩm Dĩnh không thể không tức giận : “Lục Hi, anh làm gì vậy hả?”
Sự phản kháng của cô, sự giãy dụa của cô, sự không phối hợp của cô đều bị người đàn ông nhìn thấy cả rồi, anh cười khẩy, đường nét ngũ quan đen lại, anh không thể kìm được cơn lửa giận trong ngực mình nữa rồi, thế là anh liền cúi xuống cắn vào chiếc cổ mảnh khảnh của cô một cái.
“Á!” Thẩm Dĩnh đau đớn khẽ rên lên một tiếng, trong đầu cô bây giờ chỉ toàn dấy lên suy nghĩ, có phải lúc nãy anh ở bên ngoài cũng làm như vậy với người phụ nữ khác hay không?
Rõ ràng đã tự nói với bản thân mình rằng không được quan tâm nữa rồi mà, cô mà quan tâm đến mối quan hệ này thì chính là đang làm trò hề đó, nhưng nếu nó thật sự trở nên như vậy, cô sẽ không chịu nổi đâu.
Mảnh áo còn sót lại trên người cô cùng bị anh xé hết rồi, đôi mắt đen láy thâm trầm kia đang quét lên quét xuống đánh giá cơ thể lõa lồ của cô, sắc mặt Thẩm Dĩnh tái mét, cô cố gắng kìm nén đi sự chua chát trong lòng mình: “Anh Lục, xin anh tự trọng cho!”
“Tự trọng?” Lục Hi như thể đang nghe thấy một câu chuyện cười vậy, từng câu từng chữ anh thốt ra đều vô cùng nặng nề, anh nhìn cô với một ánh mắt trào phúng: “Một người phụ nữ đã từng li hôn qua mà lại nói chuyện tự trọng với tôi, em xứng sao?”
Câu nói như vậy, ánh mắt ngả ngớn như vậy, Thẩm Dĩnh thật sự không thể chịu được đâu, từng giọt từng giọt lệ tuôn ra từ khóe mắt cô, chỉ là người kia không nhìn thấy được, anh ta chỉ quan tâm đến việc chinh phạt cơ thể cô mà thôi.
Đúng vậy, chẳng qua cơ thể mình mới là thứ mà anh ấy thật sự muốn mà thôi.
Nếu anh muốn nó, cô phải đưa nó cho anh nếu không làm sao báo đáp được việc anh ấy đã đích thân xử lý án kiện của mình kia chứ.
Ngay từ đầu đã nói rõ rồi mà, nhưng….tại sao bây giờ cô lại đau lòng như vậy chứ?
Thẩm Dĩnh cũng không biết anh đã vào đây từ khi nào, cũng không biết anh đã tàn nhẫn cướp đoạt đi cơ thể của cô như thế nào nữa, cô chỉ có thể giương đôi mắt ướt đẫm lệ lên nhìn người đàn ông ngay cả quần áo cũng chưa cởi mà thôi.
Cơ thể cô đau lắm, đau đến nỗi cô không ngừng run rẩy, anh hung hăng giày vò cô, cho nên chuyện này chẳng có gì vui để nói cả.
Lần đầu tiên của cô, lần đầu tiên mà mỗi một người phụ nữ đều vô cùng trân quý, cô đã trao cho anh rồi.
Nhưng nó có ích gì chứ?
Trong lòng anh ấy, cô vẫn chỉ là một đối tượng ti tiện thấp hèn để anh thỏa lòng phát tiết mà thôi, ngoại trừ cái cơ thể này, cô không có thứ gì để xứng với anh ấy cả.
Bên tai Lục Hi chỉ toàn tiếng kêu khóc thút thít của người phụ nữ, anh không dừng được nữa rồi, dường như chỉ có như vậy anh mới có thể chắc chắn về sự tồn tại của cô mà thôi.
Người đàn ông giơ tay lên che đôi mắt đỏ ửng của cô lại, vừa tàn nhẫn nhưng lại rất dịu dàng: “Em đừng có cầu xin thay cho hắn, em là của tôi, tất cả mọi thứ của em đều lại của tôi, may mắn thì tôi ban cho, còn không may thì tôi vứt cho.”