CHƯƠNG 492: CHỈ NGHE LỜI EM
Viền mắt Thẩm Dĩnh bị dụi đến mức đỏ ửng: “Đau quá….”
Lục Hi cũng không thể chịu đựng được, lòng dạ rối bời, cúi người xuống ôm cô gái nhỏ đang đứng không vững vào trong lòng, rõ ràng vô cùng đau lòng, nhưng giọng nói lại rất thân mật: “Đau thì em đừng dụi nữa!”
Trước khi rời đi, anh liếc nhìn Phùng Tuyết Du vẫn còn yên tĩnh ở đó: “Cô đợi ở đây, đừng đi đâu.”
….
Đi ra khỏi quán rượu, Lục Hi lập tức nhét người phụ nữ vào ghế bên cạnh ghế lái, sau khi anh lên xe, người phụ nữ ngồi trên xe đã nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh vô hại của cô, nhớ đến rõ ràng là cô nói phải tăng ca, nhưng lại âm thầm chạy ra ngoài uống rượu, sự kiên nhẫn và sự yêu thương đều mất hết, sau khi khởi động xe, đột nhiên giậm chân một cái, một tiếng “vù vù” vang lên.
Thẩm Dĩnh suýt nữa thì vì quán tính quá lớn, eo bị lắc mạnh, trong bụng cảm thấy rất khó chịu, cô mơ hồ mở mắt ra, cố gắng muốn nhìn rõ tình hình lúc này, nhưng đầu của cô sớm đã không suy nghĩ được gì, khẽ giọng oán trách anh: “Anh lái chậm một chút đi….”
Đã uống rượu còn dám yêu cầu anh, là được anh chiều quen rồi đúng không, rất tốt.
Người đàn ông vô cùng tức giận, nhưng ngược lại lại nở một nụ cười, thay vì lái chậm lại thì anh lái ngày càng nhanh, nhưng động tác đạp phanh nhẹ nhàng hơn rất nhiều, có lẽ anh thật sự sợ cô sẽ nôn ra.
Trên đường đi, Thẩm Dĩnh đều nhắm mắt, lúc thì nóc xe quá sáng, lúc thì dây an toàn quá khít, đến cuối cùng ngay cả cây đang lướt qua ở bên ngoài của sổ cũng cảm thấy nhanh hơn rất nhiều…..
Khuôn mặt của Lục Hi đã đen đến mức không thể đen hơn, ban đầu chỉ là trước cơn thịnh nộ, đến cuối cùng trực tiếp biến thành cơn gió lốc trong lòng, nếu như đổi thành bất kỳ ai, đều sẽ bị anh đạp một phát ra khỏi xe.
Không dễ dàng mới lái xe về đến sân của biệt thự, Thẩm Dĩnh lại ngồi ì ở trong xe, nói thế nào cũng không muốn xuống xe.
Lục Hi muốn cứng rắn kéo cô, nhưng cô lại ồn ào trốn vào hai bên, làm càn làm bậy khiến anh mệt lử, cả người đều là mồ hôi cũng không tóm được.
Khuôn mặt đẹp trai u ám, lên tiếng: “Có về nhà không?”
“Không về, em không muốn về nhà….” Thẩm Dĩnh chưa suy nghĩ đã trả lời, giọng nói mang theo hơi men nên không có bao nhiêu lực, nhưng lại không khác gì một quả bom đập vào trái tim Lục Hi.
Người đàn ông cười, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, nhưng nụ cười này rất nhanh đã biến mất, anh lại nhìn cô, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, lại đóng cửa lại: “Được, vậy em ở trong xe một đêm cho anh.”
Đầu Thẩm Dĩnh có chút mơ hồ vì tiếng đóng cửa quá lớn, cô nhìn vào bóng đèn cảm ứng trong xe, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhưng chỉ để lại cho cô một bóng lưng.
Đi….thật sao.
Một người khi uống nhiều luôn nhạy cảm vào mong manh hơn bình thường, điều này được thể hiện rất rõ trên người cô.
Sự mất mát và tủi thân trong lòng càng lớn hơn, càng nghĩ cô càng cảm thấy khó chịu, giống như bị cả thế giới bỏ rơi, cô cúi người xuống ôm lấy đầu gối mình, cuộn người lại.
Lục Hi đi đến cửa biệt thự, đang định đưa tay ra nhập mật khẩu, cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không thể kiềm chế được, quay đầu lại nhìn về hướng chiếc xe, chiếc xe thể thao hình dáng rất đẹp yên tĩnh ở đó, người phụ nữ bên trong giống như không có ở đó.
Nghĩ đến khả năng này, cả người anh đột nhiên cảm thấy lo lắng, đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng vẫn không vượt qua được cửa ải của chính mình.
“Shit!”
Người đàn ông quay người lại đi về phía chiếc xe, chìa khóa xe được cất trong túi, vừa đi đến gần xe, chìa khóa đã tự động mở, anh không khách khí kéo cửa xe ra, nghĩ là sẽ nhìn thấy một khuôn mặt đang yên tĩnh ngủ, nhưng không ngờ lại nhìn thấy một dáng vẻ đang tự ôm lấy mình.
Lục Hi sững sờ, một tay giữ cửa xe, một tay đặt trên khung xe: “Xuống xe.”
Ban đầu Thẩm Dĩnh không có phản ứng gì, sau khi nghe thấy anh quay lại, ánh mắt đột nhiên hiện lên sự vui mừng, giả vờ như không nghe thấy, không di chuyển.
Lục Hi đã bị sự bướng bỉnh của cô chọc tức, lại nhìn thấy hai vai của người phụ nữ khẽ run rẩy, con ngươi đen láy siết lại, yết hầu gợi cảm di chuyển lên xuống, lại lên tiếng, nhưng giọng nói không còn lạnh lùng như lúc nãy nữa: “Thẩm Dĩnh, xuống xe về nhà với anh.”
“Em không về.” Cô cố gắng kềm chế sự run rẩy trong giọng nói, giống như một đứa trẻ đàng giận dỗi.
Sự tức giận của Lục Hi bị giọng nói nức nở của cô đánh bay, chỉ còn lại tiếng thở dài bất lực: “Tại sao không về.”
“Bởi vì anh không cần em nữa.”
“….??”
Câu nói này thật sự đã nói cho Lục Hi hiểu, người đàn ông cau mày: “Anh nói không cần em lúc nào.”
Anh chỉ mong ngày nào cũng được ở bên cô, lúc nào suy nghĩ này chứ, sao bản thân anh lại không biết?
Câu nói tiếp theo của Thẩm Dĩnh giải quyết hết những nghi ngờ của anh.
“Anh muốn nhận vụ án kia, anh không cần em….”
Dưới màn đêm mờ ảo, đôi mắt người đàn ông u ám, nhìn dáng vẻ say rượu của cô, dáng vẻ khăng khăng không quan tâm, không nhìn mình, hóa ra là vì vụ án kia sao?
Một góc trong trái tim dường như bị cái gì đó chạm vào, cảm giác ngứa ngáy lan ra khắp cơ thể, dù có tức giận đến mức nào, chỉ cần cô khóc, trong lòng anh giống như bị sét đánh, mưa rào vậy, không thể tức giận được.
Nằm trong tay cô, người phụ nữ này ngoài yêu thương và bảo vệ còn có thể làm gì được nữa?
Lục Hi cảm thấy Thẩm Dĩnh thực sự là người được ông trời phái xuống để hành hạ anh, luôn luôn có cách khiến anh mềm lòng, rõ ràng là người đi uống rượu là cô, nhưng anh lại cảm thấy là do mình sai.
Im lặng một lúc, người đàn ông chân đứng chân quỳ ngồi xổm xuống, trong giọng nói của sớm đã không còn sự vênh váo hung hăng lúc trước nữa: “Không có không cần em, đối với anh mà nói, em là quan trọng nhất.”
“Anh nói dối, đối với anh mà nói công việc mới là thứ quan trọng nhất.” Thẩm Dĩnh càng nói càng cảm thấy bản thân mình đáng thương, cũng không quan tâm có mất mặt hay không, trong đầu nghĩ gì thì nói cái đó, mang theo chút cố tình gây sự: “Em không cho anh đi, anh còn nói là em không có sự liêm chính và trách nhiệm của một luật sư, theo những lời anh nói thì em giống như một người xấu vậy, em, em chỉ lo lắng cho anh thôi mà, em ích kỷ một chút thì là sai sao, em không muốn anh rời xa em là sai sao, em sợ….”
Mặc dù tất cả đã qua, nhưng chuyện đã qua, nhưng cái cảm giác từng trải qua kia lại không mất đi, cô thiếu cảm giác an toàn, đặc biệt là đối với Lục Hi, vô cùng thiếu.
Sau khi Thẩm Dĩnh nói xong, sau lưng đột nhiên cảm nhận được một lực ấm áp, lòng bàn tay ấm áp kia theo cổ đi thẳng xuống cột sống cô, mang theo sức mạnh và sự ấm áp vô hình, từ từ xâm nhập vào cơ thể cô.
“Anh không muốn rời xa em, những điều anh hứa với em anh sẽ làm được, công việc với anh mà nói mãi mãi chỉ là công việc mà thôi, trên thế giới này chỉ có em là thứ mà anh không thể mất đi.” Giọng nói của anh rất dịu dạng, nói từng từ từng câu cho cô nghe, giống như tiếng đàn trong đêm, đi sâu vào trái tim cô
Thẩm Dĩnh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đầy vết ướt, một người mẹ trẻ, nhưng trong lòng lại dù sao cũng là một người phụ nữ khao khát được quan tâm.
“Lục Hi, không phải là em không muốn cho anh đi….”
Không đợi cô nói xong, người đàn ông đột nhiên lên tiếng ngắt lời: “Anh không nhận, được không?”
“……” Thẩm Dĩnh nhìn sâu vào đôi mắt đen láy, đột nhiên không nói nên lời.
“Chỉ cần là điều em không thích anh sẽ không làm, anh nghe lời của em.”
Danh Sách Chương: