CHƯƠNG 295: TÂM TƯ HOÀNG TỬ NHU
“Ta nghe Nhu Nhu nói con đang ở Nam Phi công tác, bà ngoại của con lần này đột nhiên sinh bệnh, để con đi một chuyến xa như vậy…” Lý Dĩnh Phiên nghĩ như vậy là ‘quan tâm’ đến Lục Hi, nhưng bà ta lại không biết khi anh nghe những lời này bản thân cảm thấy khó chịu đến mức nào.
Lục Hi trực tiếp ngắt lời bà ta: “Không sao, bà ngoại đâu?”
“Ở trong nhà, lúc xảy ra chuyện cũng bị dọa sợ, ta vừa nói với bà mọi chuyện đều ổn, bà đã lớn tuổi như vậy rồi tới cũng không giúp được gì, còn phải phiền hà khi chăm sóc.”
“Ừm.” Lục Hi không nói gì thêm, chỉ im lặng nhìn bà cụ đang nằm trên giường.
Trong lòng anh rất áy náy, nhất là khi nghĩ đến chuyện trước đó vì Thẩm Dĩnh mà sinh ra mâu thuẫn và cãi lộn, mặc dù biết mình không làm sai điều gì, nhưng trong lòng vẫn tự trách bản thân.
Bầu không khí trong phòng bệnh có chút ngột ngạt, đúng lúc này La Quyết Trình tới và gọi anh ra ngoài.
Ở lối đi an toàn của bệnh viện, Lục Hi châm một điếu thuốc, sau đó hít một hơi, thân thể cao lớn dựa vào bức tường phía sau, được mấy giây mới từ từ nhả ra.
La Quyết Trình lườm anh: “Không phải đã cai rồi sao?”
“Buồn bực trong lòng, hút một điếu!”
“Cậu đi suốt đêm trở về sao?” La Quyết Trình liếc nhìn đồng hồ, lại nhìn trạng thái tinh thần đang vô cùng mệt nhọc của anh, bất đắc dĩ thở dài, an ủi anh: “Viêm cơ tim cấp tính, không được coi là quá nghiêm trọng, là bệnh phổ biến của người cao tuổi, sau này cần phải uống thuốc trong một thời gian dài, cũng phải chú ý nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, dù sao trái tim cũng là phần rất quan trọng trong cơ thể, nhưng trước mắt sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, cậu không cần quá lo lắng, điều trị một cách khoa học là được.”
Người này vẫn ngửa đầu nhìn lên một góc tường nào đó, im lặng hút thuốc: “Được!”
La Quyết Trình thấy anh như vậy, không nhịn được nhíu mày lải nhải: “Thuốc tôi đưa cho cậu, cậu không uống sao?”
“Uống.” Anh cúi đầu gạt tàn thuốc vào trong thùng rác, thuận miệng trả lời, thật ra anh không hề uống, căn bản là không mang theo bên mình.
“Thật sự đã uống sao?” La Quyết Trình rõ ràng là không tin, tận tình khuyên nhủ: “Nếu không cậu đi kiểm tra sức khỏe toàn diện đi, để tôi xem có chỗ nào không tốt còn điều chỉnh lại cho cậu, đừng đợi đến sau này thật sự bị bệnh, đến lúc đó hối hận cũng không kịp…”
“Tôi có chỗ nào không tốt?” Anh nhíu mày nhìn qua, giọng điệu trêu chọc, ánh mắt cũng rất bình tĩnh: “Tôi thiếu sinh hoạt X, cậu có thể điều chỉnh không?”
“…” Đột nhiên xuất hiện lời nói thô tục, khiến La Quyết Trình bị nghẹn họng, tức giận đá Lục Hi một cước: “Vậy cậu hãy đi đến khoa tiết niệu!”
Một điếu thuốc, rất nhanh đã đốt đến đầu ngón tay, anh thoải mái giơ tay vung ra phía sau, vỗ vỗ bả vai La Quyết Trình nói: “Đi thôi!”
Nói xong, anh liền cất bước rời đi, chỉ là không ngờ đi ra thì gặp một người phụ nữ tóc đỏ đang đứng đó.
Dường như không ngờ anh sẽ lập tức đi tới, ánh mắt người phụ nữ vô cùng hoảng loạn: “Em, em…”
Người đàn ông cúi đầu, khóe miệng giật giật, cũng không đuổi cô xéo đi như lúc trước, mà lại nói một câu khác thường: “Đi với tôi!”
Người phụ nữ sửng sốt một chút, một giây sau trong lòng cảm thấy vô cùng mừng rỡ, chẳng lẽ lần này cô đưa bà cụ nhà họ Lục đến bệnh viện nên khiến Lục Hi cảm động sao?
Ôm ảo tưởng như vậy, người phụ nữ cùng anh đi đến tầng cao nhất của bệnh viện, môi trường của La thị vô cùng tốt, đến ngay cả sân thượng cũng rất sạch sẽ.
“Hoàng Tử Nhu, cô Hoàng!” Lục Hi đứng ở bên trong lan can trên sân thượng, gió từ xa thổi vào mắt mọi người: “Vậy mà tôi không biết, ngoại trừ việc theo dõi, cô còn có thói quen nghe lén?”
Người phụ nữ đứng cách anh ba bước chân, khuôn mặt ngượng ngùng: “Không phải em cố ý, chỉ là trùng hợp đi ngang qua, cũng không đứng lâu ở đó.”
Hoàng Tử Nhu tuyệt đối không thừa nhận mình cố ý nghe lén, tuy nhiên cô ta rất vui vẻ, đặc biệt là biết những năm gần đây Lục Hi không hề thân thiết với bất kỳ người phụ nữa nào.
Lục Hi không thích mình, thế nhưng cũng không thích những người phụ nữ khác, như vậy là đủ rồi.
“Là vì lần trước tôi không giải thích rõ hàng, hay là do da mặt của cô quá dày?” Hai tay của người đàn ông đút trong túi quần, rõ ràng là đứng đó một khoảng cách không xa nhưng lại để cho người ta nhìn không rõ.
Người đàn ông này rất nguy hiểm, những cũng quyến rũ mê người.
Hoàng Tử Nhu dù sao vẫn là phụ nữ, bị anh nói như vậy cũng không nhịn được: “Lục Hi, em là có lòng tốt đưa bà ngoại tới, cũng không muốn thế nào, vì sao anh lại có thành kiến lớn như vậy đối với em?”
“Không.” Môi mỏng của người đàn ông khẽ chuyển động, không hề kiêng nể tấn công: “Tôi không có bất kỳ cái nhìn nào về cô, làm sao có thể có thành kiến.”
Lúc trước anh chỉ có một mình, tính cách cũng trở nên kỳ quái. Đầu năm nay, đôi vợ chồng già trong nhà liền sắp xếp tìm cho anh một đối tượng kết hôn, một tới hai đi không biết sao lại tìm được một đại tiểu thư như vậy, lúc ấy Lục Hi bị lừa đi, vốn nghĩ chỉ đối phó một chút là xong, không nhờ Hoàng Tử Nhu lại dính chặt lấy như vậy, hết lần này đến lần khác hai ông bà cụ trong nhà đều thích cô ta, không thể nào dứt ra được.
Nhà họ Hoàng ở thành phố J cũng coi như có chút địa vị, Hoàng Tử Nhu chỉ hai mươi sáu tuổi, dáng dấp cũng coi như trưởng thành, khuôn mặt lớn chừng bàn tay, được phẫu thuật thẩm mĩ rất tự nhiên và thuần khiết, người theo đuổi cô ta đương nhiên không ít, nhưng cô ta lại nhận định Lục Hi.
Hoàng Tử Nhu đâu thể chịu loại tức giận như vậy, nếu như là người khác cô đã sớm nổi giận, nhưng đối mặt với Lục Hi, cô ta không thể tức giận nổi.
Cố kìm nén sự tức giận trong lòng, chuyển chủ đề nói: “Lục Hi, anh cũng chưa từng tiếp xúc với em, làm sao biết được em là người thế nào? Em thừa nhận là em rất thích anh, vì anh em có thể làm bất cứ chuyện gì, anh không thể cho chúng ta một cơ hội để thử sao?”
“Vì tôi làm mọi chuyện sao?” Lục Hi lặp lại một lần, giống như nghe được một câu chuyện cười, con mắt tối đen khiến người ta không nhìn rõ cảm xúc trong đó, nhíu mày hỏi lại cô ta: “Cô chắc chắn?”
Không biết vì sao, Hoàng Tử Nhu bị câu hỏi này của anh làm cho trái tim run rẩy, nhưng cô ta vẫn cứng đầu đáp ứng: “Ừm, bất cứ điều gì.”
“Vậy cô có thể vì tôi mà đi chết sao?” Giọng nói trầm thấp u ám của người đàn ông toả ra trong gió, giọng điệu không lớn nhưng cũng rất rõ ràng.
Hoàng Tử Nhu giật mình trong lòng, sững sờ đứng yên tại chỗ: “Cái gì?”
Lục Hi hơi nghiêng người, nhường ra một con đường giữa cô ta và lan can: “Ở đây là tầng mời bảy, cô Hoàng không phải muốn cơ hội sao, bây giờ tôi cho cô!”
Hoàng Tử Nhu nhìn sân thượng trước mắt, phía đằng xa bầu trời xám xịt, mặc dù biết rõ anh sẽ không làm gì với mình, nhưng đối diện với đôi mắt bức người như vậy cô ta liền cảm thấy hốt hoảng run rẩy.
Cơ thể vì căng thẳng liền trở nên cứng ngắc, biểu cảm cũng căng thẳng, thật lâu sau cô ta mới cô gắng nở ra một nụ cười: “Lục Hi, anh… anh nói đùa gì vậy?”
Vậy mà anh để mình nhảy xuống!
Nghe được câu trả lời của cô ta, Lục Hi không hề cảm thấy bất ngờ, chỉ là, khuôn mặt trở nên lạnh lẽo: “Sao vậy? Không dám?”
Hai bàn tay của Hoàng Tử Nhu nắm thật chặt, cô ta nhìn chằm chằm vào biểu lộ của người đàn ông trước mặt, rất muốn nhìn ra điều gì đó từ trên mặt anh, thử dò xét anh, chỉ tiếc là anh che giấu quá tốt, cô ta không thể phát hiện ra bất cứ điều gì.
Khi Hoàng Tử Nhu đang đấu tranh trong lòng thì người đàn ông trước mặt bỗng nhiên bước nhanh về phía cô ta.
Bước chân của anh rất lớn, chiếc áo sơ mi bị gió thổi in vài dấu tích trên da thịt, loại khí thế bẩm sinh giống như ép bức khu sân thượng bao phủ một lớp sương mù.
Cô ta bắt đầu lùi lại theo bản năng, bước chân mang theo sự hoảng hốt, mãi cho đến khi lưng chạm vào bức tường xi – măng, cô ta mới dừng lại.
“Anh, anh đừng…” Hoàng Tử Nhu nhìn anh giống như đao phủ muốn lấy mạng người, thậm chí cô ta bị dọa đến mức nhắm mắt lại: “A!”
Tiếng hét sợ hãi đó cũng không ngăn cản bước chân người đàn ông, Lục Hi đến trước mặt cô ta, cố nén sự chán ghét trong lòng đưa tay nâng cằm, nhìn vào khuôn mặt tinh tế của cô ta: “Luôn miệng nói thích tôi nhưng khi tôi đến gần lại sợ hãi đế mức như vậy? Vì tôi làm bất cứ chuyện gì sao? Thậm chí đến tư cách nói câu này cô cũng không có!”
Hoàng Tử Nhu không dám thở, run rẩy mở mắt đối đầu với cặp mắt điên xuồng đan xen sự đau đớn kia, trái tim giống như muốn nhảy ra: “Anh nghĩ đây là yêu cầu gì? Sẽ không có ai nghe được những lời như vậy mà đi chết thật!”
Giọng nói rơi xuống, xung quanh một mảng yên tĩnh.
Hoàng Tử Nhu cho là anh không phản bác được, nhưng không ngờ một lúc lâu sau người này đột nhiên cười khẽ: “Sao cô biết là không có?”
Có, đã từng có.
Nụ cười của cô gái kia rất đẹp, khi cô khóc lại làm cho người ta đau lòng, cô gái kia không vì anh sinh ra nhưng lại vì anh mà chết đi, vĩnh viễn rời xa anh!