Mục lục
100 Cách Cưng Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 289: CON YÊU CHÀO ĐỜI

Cảnh ngộ khó khăn và vất vả mà Thẩm Dĩnh trải qua bên nước ngoài nằm ngoài suy nghĩ của Lục Hi, anh sa sút tinh thần, bắt đầu mượn men rượu tiêu sầu, nhưng dần dà không còn gì có thể giúp ích cho anh nữa, anh chỉ đành sống trong đau đớn mà thôi.

Nhóm người La Quyết Trình nhìn thấy anh sa sút nhưng lại không biết làm sao, mặc dù trước đây Lục Hi cũng ít nói, không giỏi thể hiện suy nghĩ của mình nhưng ngọn lửa của lòng nhiệt tình vẫn rừng rực cháy trong lòng anh, từ sau khi Thẩm Dĩnh mất tích, anh đã thay đổi hoàn toàn, người anh luôn toát ra vẻ chán ghét cuộc đời.

Anh ghét thế giới này, ghét cả pháp luật từng làm anh tự hào nhất.

Mọi người khuyên nhủ anh cũng chỉ vô ích, phải để anh tự mình chống chọi qua ải này mới được.

Nửa năm trôi qua, số lần Lục Hi đến công ty vô cùng ít ỏi, có hôm anh lại đến văn phòng từ sáng sớm, Lưu Sinh Yên đang xem hành trình và lịch làm việc bữa nay, nhìn thấy anh bước vào bèn ngây người, rồi vui vẻ đứng dậy đón anh: “Rốt cuộc anh cũng đến rồi.”

Anh ta cứ nghi Lục Hi đã nghĩ thông suốt rồi, đồng ý trở về công ty làm việc như trước kia.

Nhưng không ngờ anh vừa mở miệng đã khiến cho Lưu Sinh Yên ngạc nhiên muốn rớt cả cằm: “Tôi tính rời khỏi giới luật sư, trưa nay đăng thông báo đi.”

“Cái gì?” Lưu Sinh Yên cũng là người học rộng hiểu nhiều, nghe anh nói thế bèn sững sờ: “anh Lục Hi, anh…Anh nói gì vậy?”

“Rút lui khỏi giới luật sư, sau này tôi sẽ không dính líu tới bất cứ thứ gì liên quan đến ngành này nữa.” Anh muốn rời khỏi ngành này, bằng không anh sẽ oán trách bản thân mình trong suốt quãng đời còn lại.

Pháp luật mà anh tin tưởng nhất đã giúp đỡ rất nhiều người, chỉ vấy bẩn một mình người con gái mà anh yêu thương nhất, đây là điều làm anh không thể chịu đựng nổi.

Lưu Sinh Yên thấy anh tỏ thái độ kiên quyết, không khỏi nhíu mày: “anh Lục Hi, anh bình tĩnh, lý trí một chút đi, từ lúc được thành lập tới bây giờ, công ty này đều do một tay anh và tôi dẫn dắt, bây giờ anh muốn rút lui thì công ty sẽ ra sao đây, tôi phải làm gì đây?”

“Cậu sẽ điều hành công ty được thôi.” Lục Hi nói ngay mà không buồn suy nghĩ, đôi mắt sâu thẳm của anh đong đầy vẻ kiên quyết: “Có cậu ở đây, công ty sẽ không sao đâu, Lưu Thành cũng khá đấy, đợi đến lúc tôi từ chức thì cậu có thể đề bạt cậu ta lên để giúp đỡ cậu.”

Nếu anh đã nói như thế nghĩa là anh đã suy nghĩ rất kỹ rồi.

Trong khoảnh khắc, Lưu Sinh Yên đột nhiên không biết mình nên nói gì, quyết định này của Lục Hi làm anh ta thấy bất ngờ, trước nay anh ta chưa từng nghĩ người đàn ông này sẽ rời khỏi giới luật sư, rời khỏi ngành nghề mà anh từng rất yêu quý này.

Lúc mới tốt nghiệp, anh kiêu ngạo nhường thế, tự tin đặt bước đi trên lĩnh vực này, trước kia bao nhiêu sóng gió, bao nhiêu khó khăn đều không quật ngã nổi anh, nhưng bây giờ…

Lưu Sinh Yên hít sâu một hơi: “anh Hi này, tôi biết anh đang suy sụp tinh thần, nếu là người ngoài, có một số lời lẽ tôi không nên nói ra, nhưng với tư cách là anh em của anh, tôi phải nói vài câu thật lòng, tôi biết cái chết của Thẩm Dĩnh là một đòn đả kích nặng nề với anh, nhưng người chết không thể sống lại được, tôi hy vọng anh có thể nén đau thương, cuộc sống hiện tại của anh là thứ tôi không muốn nhìn thấy nhất, trước nay tôi chưa từng nghĩ anh sẽ thay đổi như thế này, anh có từng nghĩ sau khi rời khỏi giới luật sư, anh sẽ làm gì chưa? Cứ coi như anh không muốn chịu trách nhiệm với bản thân đi, nhưng nếu Thẩm Dĩnh vẫn còn sống thì chắc chắn cô ấy không hy vọng nhìn thấy anh như vậy đâu.”

Lúc ban đầu, Lục Hi không tiếp thu nổi lời của Lưu Sinh Yên, mọi người xung quanh đều khuyên ngủ anh, dần dà anh đã cảm thấy tê dại, nhưng câu nói cuối cùng của Lưu Sinh Yên đã đâm trúng tim của mình.

Anh ngây người, rồi lại nhếch môi cười mỉa, sự nhung nhớ chất chứa trong ánh mắt: “Nếu như cô ấy còn sống thì thật tốt quá.”

Vừa dứt lời, văn phòng đã lâm vào bầu không khí tĩnh lặng như tờ, từ lúc Thẩm Dĩnh gặp nạn, đây vẫn luôn là đề tài nặng nề, chính mắt nhìn thấy người yêu ra đi bên cạnh mình, âm dương cách biệt, nỗi đau ấy khiến Lục Hi khó bề chịu đựng nổi.

Nhưng với tư cách là anh em tốt của anh, Lưu Sinh Yên không thể tiếp tục để người đàn ông này tiếp tục dệt thêm niềm hy vọng giả dối, hại người hại mình nữa.

Anh ta rất nhớ nhung người đàn ông vùi mình trong công việc, ngạo nghễ và lý trí của năm ấy: “anh Lục Hi, cần bao lâu nữa anh mới có thể đối diện với sự thật đây?”

Đối diện với sự thật?

Người đàn ông ấy nhếch môi cười giễu: “Một ngày không tìm được thì tìm hai ngày, hai ngày tìm không được thì ba ngày, nếu vẫn không tìm được thì tôi sẽ tìm cô ấy cả đời, cho đến khi tìm được mới thôi.”

Lưu Sinh Yên nghe anh nói thế, trong lòng cảm thấy tức giận: “Anh muốn tìm cô ấy cả đời, rồi cả đời này đều ảo tưởng cô ấy chưa chết, chắc chắn sẽ để anh tìm được à? Rốt cuộc anh muốn tự lừa mình dối mình bao lâu nữa đây, nếu như Thẩm Dĩnh còn sống thì cô ấy đã xuất hiện trước mặt anh từ lâu rồi!”

Lưu Sinh Yên nói xong, cứ nghĩ ít nhất anh sẽ có phản ứng, hoặc là tức giận hoặc là buồn bã, nhưng người đàn ông ấy chỉ giơ tay xoa bóp thái dương, lòng bàn tay che khuất nửa khuôn mặt anh, anh uể oải, buồn bã tựa người vào lưng ghế, hít sâu một hơi, giọng nói yếu ớt, nhuốm đầy vẻ mệt mỏi: “Cậu cứ để tôi tìm, lúc tôi đối diện với sự thật cũng là lúc tôi đến gần cái chết rồi.”

Lưu Sinh Yên nghe vậy mới thấy sững sờ, nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sô pha chằm chằm, vào giây phút đó, anh ta không nói gì được nữa, tựa như bị nhét bông vào cổ họng, ngạt đến nỗi mặt mày đỏ gay.

Bây giờ, anh ta đã hiểu rõ sự quyết tâm của Lục Hi rồi, đối với anh ta, chấp nhận cái chết của Thẩm Dĩnh là một cái chết khác…

Một tháng sau, vào 4 giờ chiều ở London, nước Anh, trời mưa rả rích.

Trong căn phòng đẻ ở trung tâm sinh sản tư nhân, tiếng bước vội vã nhưng đều đặn vang lên, y tá nhìn thử mới thấy một người đàn ông mặc đồ tây vừa người, tóc tai chải chuốt gọn gàng ra sau đầu, cặp mắt kính gọng vàng trên mũi, đường nét gương mặt hài hòa, nếu như không có nhóm người mặc áo đen đi theo sau lưng anh ta thì ắt hẳn mọi người sẽ nghĩ anh ta là ông tổng của công ty khoa học kỹ thuật nào đó.

Anh ta càng đến gần, y tá càng ngửi được mùi bạc hà tỏa ra từ người anh ta rõ ràng hơn, mùi hương rất thanh mát, cho dù có lại gần cũng không cảm thấy quá nồng, anh ta nhìn bọn họ với đôi mắt đen lay láy, cất tiếng hỏi bằng tiếng Anh chuẩn: “Cô ấy sao rồi?”

Y tá nhìn thấy khí thế của bọn họ mà sợ hết hồn, mặc dù không biết thân phận của Mã Thiên Xích, nhưng hiểu rõ người này không phải hạng tôm tép, lập tức cung kính đáp: “Cô ấy sinh mổ, tạm thời không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào cả, tất cả đều thuận lợi.”

Nghe thấy đáp án này, Mã Thiên Xích mới khẽ thở phào, vốn dĩ anh ta đang thực hiện một cuộc giao dịch có giá trị trăm triệu đô la Mỹ, vừa nghe bệnh viện báo tin đã lập tức ngừng họp, vội vã đi thảng đến đây ngay, may mà còn chưa trễ.

Lúc nhìn về phía phòng đẻ, gương mặt tuấn tú, lạnh lùng của anh ta gợn lên đôi chút cảm xúc. Người đàn ông ấy quay người ngồi xuống ghế dài ở hành lang, khuỷu tay chống lên đùi, những ngón tay thon dài áp sát hai bên sóng mũi cao và thẳng, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ rồi im lặng chờ đợi.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây một, lúc còn trẻ tuổi, việc mà Mã Thiên Xích phải làm nhiều nhất chính là chờ đợi, nhưng chưa có lần nào khiến anh ta cảm thấy sốt ruột như bây giờ.

Ban đầu anh còn có thể ngồi, nhưng dần dần không chịu nổi nữa, bèn đứng dậy đi qua đi lại trên hành lang.

Nửa tiếng đồng hồ sau, rốt cuộc cửa phòng phẫu thuật đã mở, bác sĩ mặc đồ khử trùng bế đứa bé da thịt nhăn nheo ra, Mã Thiên Xích lập tức chạy đến đón, ánh mắt của bác sĩ lấp lánh nụ cười, đưa đứa bé đang khóc oe oe cho anh xem: “Là con trai, 3,9 kí, nhóc con này kiên cường lắm nhé, tiếng khóc rất to.”

Ánh mắt của Mã Thiên Xích rơi xuống người đứa bé nhăn nhúm, đỏ ửng này, gương mặt nó gần như không ra hình dạng gì, tất cả đều là nếp nhăn, khuôn miệng múp míp hé nở, thốt ra những tiếng ồn, trên đầu chí có vài cọng tóc mỏng dính thưa thớt, đừng nói đến chuyện dễ thương, nó xấu đến mức anh thấy ghét bỏ.

Một người trắng trẻo như Thẩm Dĩnh lại sinh ra đứa bé xấu xí đến mức này ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK