CHƯƠNG 182: TÌNH ĐỊCH VÀO NHÀ Ở.
Khi Lục Hi trở về biệt thự, thì đã gần mười một giờ rồi, theo tính cách của cô thì cô chắc chắn vẫn đang đợi anh. Khi anh đẩy cánh cửa phòng ngủ ra, ánh đèn trên tường vẫn đang sáng, cô đang ngồi dựa trên đầu giường, tay vẫn còn cầm một sấp tư liệu, chính là vụ án mà cô phụ trách, chiếc máy tính xách tay ở bên cạnh vẫn đang được mở, và trên màn hình chính là đoạn văn bản với bốn chữ rất lớn ‘Báo cáo kết án’.
Còn người phụ nữ nhỏ bé nói rằng sẽ đợi anh về rồi mới ngủ nhưng đã vô ý ngủ thiếp đi rồi, chiếc đầu nhỏ khẽ cúi xuống, cột sống cổ của cô uốn cong trong một tư thế cực kỳ khó chịu.
Lục Hi sải bước đến gần, anh cầm lấy thứ trên tay cô đi, sau đó nhẹ nhàng cúi xuống đỡ lấy cổ cô rồi từ từ đặt người xuống giường. Anh vốn không muốn làm phiền cô nghỉ ngơi, nhưng vẫn vô ý đánh thức đến cô ấy.
Thẩm Dĩnh dường như cảm thấy có ai đó đang động vào mình, cô mơ mơ hồ hồ mở mắt ra thì nhìn thấy chiếc cằm gợi cảm của người đàn ông, cô theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ của anh, rồi hỏi bằng giọng điệu không rõ ràng: “Mấy giờ rồi?”
“Sắp mười một giờ rồi.” Lục Hi kéo chăn đắp cho cô: “Buồn ngủ thì ngủ ngoan đi, cổ có đau không?”
“Đã nói phải đợi anh mà, cũng may là không có về trễ lắm.” Thẩm Dĩnh vẫn chưa buông tay, cô còn thân mật sáp mặt mình vào cổ anh dụi dụi, giống như một con mèo vậy: “Anh có đói không?”
Câu hỏi của cô khiến cho đáy lòng Lục Hi tràn đầy ấm áp, đã bao nhiêu năm anh trông ngóng có người đợi anh về nhà rồi sẽ hỏi thăm một câu như vậy, thanh âm anh lúc này cũng trở nên mềm mại hơn: “Không đói, không phải buổi tối em vừa nấu mì cho anh ăn sao?”
“Ồ đúng rồi, em quên mất.” Thẩm Dĩnh dụi dụi mắt, như thể việc quan tâm anh ăn cơm chưa đã trở thành một thói quen trong tiềm thức của cô rồi vậy.
“Ngủ đi, anh đi tắm một cái.” Thấy cô buồn ngủ như vậy, Lục Hi cũng không nỡ nói mấy lời đó với cô, anh chưa bao giờ làm việc lề mề rề rà, do dự không quyết như vậy chính là lần đầu tiên.
Thẩm Dĩnh túm lấy tay anh: “Anh đi thay đồ đi, em đi mở nước giúp anh, mệt cả ngày rồi anh đi ngâm mình một lát cho thoải mái đi.”
Vừa dứt lời, cô liền định vén chăn ra khỏi giường, nhưng Lục Hi lại ấn vai cô xuống, đáy mắt anh có chút đỏ ngầu, hôm nay anh không đến công ty nên đầu tóc cũng chỉ chải qua loa mà thôi, cũng may mà những lọn tóc mái xõa xuống vầng trán anh đã vừa hay làm che đi đôi con ngươi của anh, nên trông cũng không quá nhếch nhác.
“Không cần, để anh làm được rồi.”
Bình thường, Thẩm Dĩnh tuyệt đối sẽ không bao giờ chủ động như vậy, nhưng hôm nay…hễ nghĩ tới những chuyện xảy ra ở biệt thự Thành Bắc là cô lại đau lòng.
Đặc biệt là lúc này, khi anh gục đầu xuống ngồi bên rìa giường, nhịp tim cô gần như ngừng đập.
“Lục Hi.” Thẩm Dĩnh nghiêm túc gọi tên anh: “Anh có phải có gì muốn nói với em không?”
Sống chung với nhau nửa năm đã khiến bọn họ đủ hiểu nhau rồi, nếu như là bình thường, anh sẽ không lộ ra một thần sắc nặng nề như vậy khi trở về nhà, còn vẻ mặt này hôm nay, nhất định là đã có chuyện gì đó khiến anh không thể chấp nhận rồi.
Lục Hi thật không ngờ cô ấy lại nhạy cảm phát hiện ra như vậy, anh vốn chưa định tối nay sẽ nói với cô, nhưng cô đã bắt chuyện rồi thì anh cũng không thể không nói.
“Dĩnh Dĩnh.” Cuống họng người đàn ông có chút khô khan, mỗi một chữ anh thốt ta đều mang đầy đau đớn như có một lưỡi kiếm cắt vào dây thanh quản của anh vậy, anh im lặng một lúc, sau đó khó khăn lắm mới mới miệng được: “Bác sĩ trị liệu chính ở Mỹ đã kiến nghị để cho Sở Tinh dọn qua đây sống.”
Độ cong nơi khóe miệng Thẩm Dĩnh chợt đóng băng, không phải là không vui, mà cũng không phải là vui, chỉ là…có chút bất ngờ.
Cô tưởng vấn đề này đã được cho qua rồi nhưng không ngờ lại tiếp tục nữa.
Đáy lòng Thẩm Dĩnh có chút hoảng loạn, cô chưa từng nghĩ là chuyện này sẽ khiến anh thương tâm như vậy.
Cho nên bây giờ anh đang giao quyền chủ động cho cô?
Cô có chỗ để chọn sao?
Thẩm Dĩnh không biết, cô chỉ không biết nên mở miệng nói như thế nào với anh nữa, ngay cả lời an ủi cũng bị nghẹn lại nơi cổ họng rồi.
Nhìn thấy sự hoảng loạn và khó xử nơi đáy mắt của cô, Lục Hi liền đưa bàn tay to lớn chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Dĩnh Dĩnh, nếu như em không đồng ý, anh có thể nghĩ ra một cách chiết trung khác.”
“Cách gì?”
Đôi mắt to tròn trong trẻo của cô nhìn anh, câu hỏi của cô khiến Lục Hi không nói nên lời, cách gì sao…nếu như có thể giải quyết dễ dàng như vậy, thì làm sao bọn họ có thể rơi vào tình huống khó xử như hôm nay chứ.
“Không lẽ…anh muốn qua đó ở, để em ở đây một mình sao?” Thẩm Dĩnh nói xong thì cười khổ một tiếng, nghĩ tới cảnh tượng đó thôi là lại thấy buồn cười.
“Không đâu.” Lục Hi nâng khuôn mặt của cô lên, anh không thể để cô suy nghĩ lung tung được: “Anh sẽ không để em một mình.”
Nghe thấy lời hứa của anh, nhưng đáy lòng Thẩm Dĩnh vẫn không vui lên được, càng muốn để cho vẹn toàn đôi bên, anh càng phải đáp ứng yêu cầu của cả hai, người kẹp ở giữa là anh sẽ lại càng mệt, nếu như anh muốn chiều theo tất cả, thì chỉ có thể đi qua đi lại giữa hai bên mà thôi.
Nhìn tình trạng hiện tại của Giang Sở Tinh, cô ta không thể thỏa hiệp được, vậy thì người duy nhất có thể thỏa hiệp, chính là cô.
Dù có rộng lượng đến đâu, dù có hiểu chuyện đến đâu thì Thẩm Dĩnh cũng không muốn người đàn ông của mình sống với người phụ nữ khác. Cô tin vào Lục Hi, nhưng còn Giang Sở Tinh thì cô không chắc.
Cô luôn cảm thấy rằng tất cả những điều này chỉ là khởi đầu mà thôi, một khi Giang Sở Tinh tới đây sống thì sẽ có những xích mích không thể nào tránh khỏi được.
Nhưng trong trường hợp trước mắt, nếu cô không để Giang Sở Tinh vào ở, lỡ như cô ta xảy ra chuyện gì thì Lục Hi phải làm sao đây?
Nhất định phải có một bên chịu lùi bước, phải chịu hy sinh, nhưng nếu như là vì anh ấy…
Thẩm Dĩnh thở dài, cô ngước mắt lên nhìn người đàn ông bên cạnh mình, trong lòng cô thầm hạ quyết tâm, trước khi để mình hối hận cô lập tức nói: “Nếu là vì trị liệu, vậy thì để cô ấy đến đây ở đi.”
Lời vừa dứt, ngay cả một người không thích biểu hiện tâm trạng ra ngoài như Lục Hi cũng phải lộ ra một vẻ kinh ngạc: “Em biết ở cùng có ý nghĩa gì không?”
“Em biết.” Thẩm Dĩnh bĩu môi: “Tuy cũng có chút không tình nguyện, nhưng đó là người mà anh coi là em gái, bây giờ lại mắc căn bệnh như vậy, em vẫn phân biệt được cái nào nặng, cái nào nhẹ hơn.”
“Dĩnh Dĩnh…”
Đôi mắt của Thẩm Dĩnh chợt nóng lên, cô đưa tay che miệng anh lại: “Anh đừng nói nữa, lỡ như lát nữa em hối hận thì sao đây.”
Lục Hi nắm lấy tay cô rồi đưa tới bên miệng hôn một cái nhẹ nhàng: “Em có thể hối hận.”
“Nói nghe sao nhẹ nhàng, em làm gì có chỗ để hối hận nữa.” Thẩm Dĩnh nhìn chăm chú vào đôi con ngươi đen láy của anh, giống như là muốn nhìn vào trong lòng anh vậy: “Chúng ta cùng nhau cố gắng, đợi khi cô ấy khỏi bệnh rồi thì không cần lo lắng gì thêm nữa.”
Câu nói này giống như một nắm đấm hung hăng nện vào trái tim của Lục Hi vậy, những suy nghĩ bi quan và tiêu cực của anh đã tan biến theo làn khói vào giờ phút này. Cô ấy nói là chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng đợi Giang Sở Tinh khỏi bệnh.
Ngay cả cô cũng nói vậy rồi, anh còn cảm thấy nản lòng gì nữa?
Lục Hi xúc động tột cùng, anh đưa tay ra ôm cô vào lòng mình, Lục Hi anh ba mươi hai năm nay chưa từng yêu ai, những thứ khác thì anh không biết, nhưng anh chỉ biết rằng cả đời này chỉ cần anh còn sống một ngày, anh sẽ không bao giờ phụ lòng Thẩm Dĩnh đâu.
…
Tin tức đến tai của Giang Sở Tinh, ngay lập tức, vào buổi tối ngày hôm sau, cô ta liền thu dọn đồ đạc đến Ngự Cảnh Viên, Lý Vĩ là người đích thân đưa cô ta đi.
Trước khi lên xe, Lý Vĩ giúp cô ta khiêng hành lý xuống, khi đến kiện hành lý cuối cùng, Giang Sở Tinh đột nhiên đi đến chặn đường anh.
Động tác của Lý Vĩ chợt khựng lại, anh khó hiểu nhìn người phụ nữ đang đứng cách mình rất gần.
Cũng chính trong giây phút này, Giang Sở Tinh đã làm một hành động khiến Lý Vĩ không khỏi kinh ngạc.
Cô vậy mà lại…hôn lên má anh!
Lý Vĩ lùi lại một bước rồi đưa tay lên chạm vào chỗ vừa bị chạm môi: “Sở, Sở Tinh…”