CHƯƠNG 257: CHỦ ĐỘNG NHẬN TỘI
Cảnh sát bên đó rất nhanh tìm thấy được bóng dáng mà Thiệu Mộc Giai xuất hiện ngày đó ở ngoài bệnh viện, trùng hợp là, thời gian cô ta xuất hiện cũng chính là ngày mà Trương Lan Trình chết.
Sự trùng hợp như vậy làm cho người ta không thể không hoài nghi, đương nhiên trừ camera ở trên đường còn có camera ở trong hẻm nhỏ chỗ khúc quanh, những nơi khác thì không quay lại, nhưng biết cô ta xuất hiện ở gần bệnh viện thì đã rất mấu chốt rồi.
Nhưng một người mai danh ẩn tích ở nơi hẻo lánh, muốn tìm cũng không dễ dàng, cần phải tốn nhiều thời gian và sức lực, nhưng ngoại trừ chờ đợi ra thì cũng không còn cách nào khác.
Tin tức này một ngày sau Giang Sở Tinh mới biết được, không phải Thiệu Mộc Giai nói với cô ta, mà là người cô ta trước đó phái đi theo dõi Thiệu Mộc Giai về báo lại.
“Cô Giang, mục tiêu của cô đã bại lộ rồi.” Có số lạ gọi đến, đối phương là một người đàn ông có giọng nói trầm thấp, là sát thủ chuyên nghiệp mà Giang Sở Tinh thuê.
“Anh chắc chắn?!” Nghe thấy tin tức này, Giang Sở Tinh đứng bật dậy từ trên ghế: “Chuyện lúc nào?”
“Hai ngày nay, đã có người đi điều tra lại.” Người đàn ông nói rất ngắn gọn: “Sao vậy, cần ra tay không?”
Trong đầu Giang Sở Tinh hiện giờ rất loạn, không biết Thiệu Mộc Giai làm sao để bị bại lộ mình, nhưng người có thể điều tra cô ta ngoài Lục Hi thì còn ai vào đây?
Vừa nghĩ đến chuyện này sẽ bị Lục Hi biết được, cả người của Giang Sở Tinh lập tức sởn gai ốc, cô ta không thể để lộ được, nếu như bị Lục Hi biết tất cả mọi chuyện đều do cô ta làm, tuyệt đối sẽ chết không toàn thây!
Giang Sở Tinh nín thở: “Ra tay đi.”
“Ha, nếu giết sớm thì đã không có nhiều phiền phức như vậy rồi.” Người đàn ông nói xong định tắt máy.
“Đợi đã!” Giang Sở Tinh vội vàng mở miệng: “Đừng giết người chết, chỉ cần làm cho cô ta không nói ra được, không cách nào chỉ ra tôi thì được rồi.”
“Cô Giang, cô nói như vậy không phải là không được, nhưng việc này quá vô nhân đạo, giờ nếu làm thì phải làm sạch sẽ, nếu không làm thì kiểu nửa sống nửa chết, tôi cũng sợ dính phiền phức…”
“Tôi đưa cho anh thêm tiền.” Hơi thở Giang Sở Tinh có chút gấp gáp, không khó để nhìn ra cô ta có bao nhiêu căng thẳng: “Nhanh ra tay, đừng kéo dài, tôi sẽ đưa thêm tiền cho anh.”
Người đàn ông lúc này mới hài lòng: “Cô Giang đã nói như vậy thì tôi yên tâm rồi, việc này tôi chắc chắn sẽ giúp cô hoàn thành.”
“Được.” Cúp điện thoại, Giang Sở Tinh cũng không quên nhắc nhở một câu: “Ngàn vạn lần hãy cẩn thận.”
Nhìn màn hình điện thoại đã ngắt kết nối, trong lòng Giang Sở Tinh rất lâu cũng không thể bình tĩnh trở lại, sớm biết Thiệu Mộc Giai sẽ gây ra phiền phức thế này thì cô ta nên ra tay rồi, chặt đứt những trở ngại này.
Thứ cô ta hiện giờ mong ngóng nhất đó là phải ra tay trước khi Lục Hi tìm được Thiệu Mộc Giai.
Bỏi vì tình huống đột ngột này mà cả người của Giang Sở Tinh đều cảm thấy không yên, Thiệu Mộc Giai và cô ta đã cẩn thận nhiều lần như vậy nhưng vẫn bị phát hiện?
Cô ta nghĩ hoài không ra, mà không thể ngờ được lại là Đoàn Trí Thiên nói cho Thẩm Dĩnh biết.
Vốn dĩ chắc chắn thời gian hai ngày suy nghĩ, Giang Sở Tinh vốn muốn kéo dài thêm, dù sao thì Trương Lan Trình cũng đã chết rồi, cô ta cũng không thể biểu hiện ra quá hăng hái được, nhưng giờ lại xảy ra việc như vậy, phỏng chừng việc Lục Hi muốn ở cùng cô ta không không đơn giản.
Hai tay Giang Sở Tinh nắm chặt lại, trong lòng cô ta muốn có được người đàn ông kia mức nào chỉ có cô ta biết, nhưng cô ta không thể mạo hiểm, Thiệu Mộc Giai đã bị bại lộ, sớm muộn thì cũng sẽ bị tra ra.
Thay vì Thẩm Dĩnh được thả ra để mình bị uy hiếp thì không bằng cô ta nên để cho Thẩm Dĩnh ở trong đó đợi cả đời đi.
Sau khi âm thầm hạ quyết tâm, Giang Sở Tinh từ bên trong ngăn kéo lấy ra chiếc điện thoại bình thường dùng, tìm được số của Lục Hi cô ta ấn gọi, điện thoại vang lên một lúc thì có người bắt máy: “Alo.”
“Lục!” Giang Sở Tinh cầm điện thoại đi đến cạnh cửa sổ, cố gắng để cho giọng nói của mình nghe thật bình tĩnh: “Việc anh nói trước đó để em làm chứng cho Thẩm Dĩnh, em nghĩ rồi, vẫn không thể nhận được, em không muốn vì ý nguyện của mình mà phụ lòng của bà ngoại em được!”
Giang Sở Tinh nói rất hợp tình hợp lý, giống như thật sự là một người cháu gái hiếu thảo.
Thế nhưng giọng nói của Lục Hi rất lạnh lùng, lạnh như băng không mang bất kì tình cảm nào: “Cô hãy suy nghĩ kĩ đi…”
“Không cần, em không cần phải suy nghĩ nữa, em đã suy nghĩ rõ ràng rồi, Thẩm Dĩnh hại chết bà ngoại của em, em tuyệt đối không thể để yên được, đó là một mạng người, là người thân của em, anh hãy từ bỏ đi.”
Lời cự tuyệt của cô ta là việc ngoài dự tính của Lục Hi, anh cho rằng Giang Sở Tinh cuối cùng cũng sẽ đồng ý mình, nhưng không ngờ đến… Còn có một chiêu này.
Nếu như Giang Sở Tinh không chịu đi, vậy vụ kiện này đã là kết cục được dự tính rồi, khả năng có thể giúp Thẩm Dĩnh trở mình gần như bằng không, đây là cơ hội cuối cùng để anh lật lại vụ kiện.
Nghĩ đến những điều này, tất cả cảm xúc của Lục Hi đều thả lỏng, anh gần như mở miệng cầu xin: “Sở Tinh, tôi hy vọng em có thể suy nghĩ lại lần nữa, chỉ cần em muốn, tôi đều sẽ cho em.”
“Em đã suy nghĩ kĩ rồi, xin lỗi Lục, em làm không được.” Nói xong, Giang Sở Tinh không đợi anh trả lời đã cúp điện thoại, kì thực trong lòng có quỷ nên vốn khống chống gượng quá lâu được.
Để có thể đuổi tận giết cùng Thẩm Dĩnh, cô ta thậm chí phải từ bỏ thứ mà cô ta muốn có, nhưng không sao, thứ cô ta sợ nhất chính là Thẩm Dĩnh có thể đi ra, để lại hậu họa sau này.
Mà quyết định như vậy đối với Lục Hi mà nói không nghi ngờ gì chính là họa vô đơn chí, anh vốn dĩ đã đánh cược một phen, lúc này lại nhận được câu trả lời như vậy, thật sự chỉ còn lại một con đường duy nhất.
Nhận tội, sau đó thỉnh cầu tòa án phán quyết nhẹ tội, lại thông qua quan hệ mà cố gắng bảo lãnh người ra ngoài.
Nhưng trả giá cũng sẽ rất cao, trước hết phải đả thông suy nghĩ cho Thẩm Dĩnh, thứ hai có lẽ sau này cô sẽ không được làm công việc liên quan đến pháp luật được nữa, thậm chí cả ngành này cũng không thể bước chân vô được, người có thể bão lãnh ra, nhưng vết nhơ này phải mang theo cả đời.
Đừng nói là đối với cô, thậm chí cả Lục Hi suy nghĩ như vậy cũng chịu không được.
Lưu Sinh Yên đã họp xong theo thư kí đi vào phòng, vừa đến thì nhìn thấy trên trán của anh nhíu chặt lại u ám, những ngày nay vì chuyện của Thẩm Dĩnh mà bọn họ cũng lo lắng không thôi, càng huống chi là Lục Hi.
“Lục, anh quyết định làm như thế nào, không thể kéo dài thêm nữa, thời gian lâu không có lợi với chúng ta.”
Hầu kết người đàn ông chuyển động: “Bên phía Thiệu Mộc Giai tạm thời không có tin tức.”
Lưu Sinh Yên gật đầu, lại lần nữa đặt sự lựa chọn ở trước mặt anh: “Cho nên… Anh muốn làm như thế nào?”
Sớm muộn cũng phải đến, nên đối mặt thì sẽ phải đối mặt.
Cho dù đưa ra quyết định như thế nào thì cũng khoét sâu tim của anh, Lục Hi vẫn phải đối diện với hiện thực đầy khốc liệt, hai mắt của anh đỏ như máu, giữa cổ họng đều là sự chua xót, nói mỗi một từ cũng đều đau không chịu được: “Tài liệu để nhận tội ở đâu?”
Nghe câu này, trong lòng của Lưu Sinh Yên đã rõ ràng, đưa thứ đã chuẩn bị đầy đủ cho anh: “Toàn bộ nội dung đều ở trong này.”
Lục Hi nhìn tập văn kiện trước mắt, hai tay đặt ở trên bàn dường như nặng ngàn cân, anh thử nâng lên nhưng giống như bị người ta chế trụ không động đậy được.
Bởi vì anh hiểu rõ, đây không chỉ là tập tài liệu lạnh như băng, mà là tương lai và mạng sống của Thẩm Dĩnh.