Thẩm Dĩnh nhớ lại câu trả lời trong cuộc họp hồi nãy của cô, không ngờ người này vẫn còn đang đợi.
“Lục Hi, đây là công ty.” Cô gọi tên của anh, có thể nói là gan lớn cực kỳ.
Người nào đó bị gọi tên cũng hơi giật mình, anh ngớ người ra một giây rồi xì một tiếng, đưa tay xoa đầu cô: “Gan chó lớn ghê ha, dám gọi tên tổng giám đốc à.”
Gan chó…
Đây là khen ư?
Thẩm Dĩnh bĩu môi: “Em đi đây, anh tránh ra đi.”
Lục Hi thấy thái độ của cô hết mực kiên quyết, anh yêu sự dè dặt của cô chết đi được, mà cũng hận sự dè dặt ấy chết đi được, rồi không nhiều lời nữa mà tóm giữ lấy gáy của cô hôn ngấu nghiến.
Dáng người của anh cao ráo thẳng tắp, mà bây giờ Thẩm Dĩnh vẫn còn đang ngồi, anh khom lưng giữ lấy đầu cô, bàn tay còn lại đút vô túi quần, cố gắng hết sức để được hôn cô.
Tim Thẩm Dĩnh đập thình thịch, đã lâu lắm rồi cô chưa có cảm giác thế này, cho dù lúc xác định quan hệ với Đoàn Trí Thiên cô cũng nào có rung động như thế.
Người đàn ông này là mối tai họa trời sinh, mỗi một hành động của anh đều toát lên vẻ quyến rũ vô ngần.
Nhưng lần nào cũng đột nhiên như vậy, còn lựa chọn cái nơi như phòng họp nữa chứ…Cô căng thẳng ghê lắm.
Vừa nghĩ đến thế tâm trạng Thẩm Dĩnh đã bắt đầu mất bình tĩnh, cô chợt nghĩ ra một ý xấu bèn cắn mạnh lên môi dưới của anh, cô không khống chế được sức lực của mình, anh đau đến mức phải rít lên rồi buông cô ra.
Người đàn ông ấy đứng thẳng người dậy, anh vươn tay vuốt môi rồi hơi nhíu mày: “Móng vuốt sắc rồi à?”
Thẩm Dĩnh thấy anh bị mình cắn đến đỏ cả da, cô hơi đắc ý nói: “Đợi lát nữa xem xem anh mở họp như thế nào.”
Lần nào cũng là cô chịu thua, rốt cuộc lần này đã đến lượt Lục Hi bị mình “dạy dỗ” một lần.
Vẻ mặt người đàn ông ấy hơi tệ, có điều bình thường lại rất nhanh, anh nhếch môi một cách khó hiểu: “Được thôi, tối nay cho em chịu.”
Nét mặt của cô bạn Thẩm Dĩnh hơi xấu đi rồi, bỗng dưng cô không muốn đến tối chút nào hết.
Cái Lục Hi muốn là hiệu quả thế này đây, thấy cô thành thật thế cũng chỉ chậm rãi nói: “Tan ca nhớ đợi anh, tối nay có một buổi họp mặt ăn uống, em đi theo anh.”
“Họp mặt gì?”
“Người quen cả thôi, đám La Quyết Trình đấy.” Mấy người bọn họ là bạn thân nhiều năm liền, cứ cách một khoảng thời gian lại tụ tập ăn uống một lần, cũng trao đổi một vài tin tức có ích từ các giới, sau khi nghe nói đến chuyện của anh và Thẩm Dĩnh, mấy người bọn họ mãnh liệt yêu cầu anh đưa cô theo…
Tất nhiên Lục Hi chẳng có vấn đề gì, còn Thẩm Dĩnh…
“Mấy người đấy? Ngoại trừ La Quyết Trình thì còn ai nữa? Có anh Sinh Yên không? Đêm nay mấy anh có uống rượu không? Chắc không uống say khướt đâu ha…” Mấy câu hỏi nhảy ra liên tục, anh bị hỏi đến mức không biết phải trả lời từ đâu.
Lục Hi vươn tay nắm chặt láy bàn tay đang đặt trên đầu gối của cô: “Em căng thẳng gì đấy.”
“Em căng thẳng lắm…” Nét mặt Thẩm Dĩnh đến là ảo não: “Anh nói sớm là hôm nay em đổi bộ đồ khác trước khi ra khỏi nhà rồi.”
Quần áo công sở trắng đen, mặc dù bộ đầm đen cổ chữ V này rất tôn dáng nhưng phối cùng âu phục dài bên ngoài trông có vẻ cứng nhắc.
“Thế này cũng đẹp rồi.” Lục Hi quan sát cô một hồi, dù sao trong mắt anh, cô không mặc gì mới đẹp nhất.
Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt người đàn ông ấy hơi tối đi.
Thẩm Dĩnh không hề nhận ra, tâm trạng cô đang căng thẳng khôn xiết, đến bản thân cô còn không biết làm sao mình về được đến văn phòng, cả buổi chiều cũng không tập trung tinh thần làm việc được mà cứ thất thần thường xuyên.
Mặc dùng cô đã gặp được đại đa số bọn họ, nhưng vẫn cảm thấy bất an khi tụ tập lại với nhau, cô không hề biết trong mắt bọn họ mình là người như thế nào.
Liên Vân bị cho thôi việc, đổi thành một người con gái tên Ngụy Tương Minh tạm thời tiếp nhận, mặc dù cả hai đều là nữ nhưng Ngụy Tương Minh thành thạo hơn Liên Vân nhiều, dường như trong mắt cô gái này chỉ có công việc mà thôi, hoàn toàn không quan tâm gì đến hết thảy tin đồn hành lang.
Thẩm Dĩnh rất thích sếp mới của mình, ít nhất cô cũng không bị “đánh dẹp” sau lưng như Liên Vân hồi đó.
Vừa đến 5 giờ rưỡi, các bộ phận tan ca đúng giờ, Trần Thúy Nhiên vui vẻ hoa tay múa chân, nhưng Thẩm Dĩnh lại vui không nổi.
“Sao cô ỉu xìu thế, khó khăn lắm bọn mình mới không cần phải tăng ca.” Trần Thúy Nhiên nhìn thấy cô không vui cũng buồn bực theo.
Thẩm Dĩnh không kềm được mà thở dài: “Haiz, cô về trước đi, tôi vẫn còn việc chưa làm xong.”
“Bây giờ cậu giác ngộ cao quá ha, lại còn tăng ca tự phát nữa chớ.” Trần Thúy Nhiên gật đầu tán thưởng: “Vất vả cho cô quá, tôi không ở lại bầu bạn với cô tiếp đâu, bái bai.”
“Bái bai…”
Nhìn Trần Thúy Nhiên và các đồng nghiệp khác lần lượt đi về, Thẩm Dĩnh mới chán nản nằm bò lên bàn, cô cầm điện thoại lên nhắn tin cho Lục Hi, anh trả lời rất nhanh chóng, chỉ ngắn gọn trong hai chữ mà thôi: Lên đây.
Mười phút sau, Thẩm Dĩnh đi vào từ cửa hông phòng làm việc Trịnh Tinh Cung.
Lục Hi đang ngồi xử lý việc công ở bàn làm việc của mình, thỉnh thoảng lại mở miệng nói gì đó, chắc là anh đang họp qua video.
Cô kiễng gót chân dè dặt ngồi xuống sô pha ở giữa phòng, đợi một hồi mà vẫn chưa kết thúc, cô dứt khoát lấy điện thoại ra chơi trò chơi.
Tầm khoảng nửa tiếng sau, cuối cùng Lục Hi mới đứng dậy, Thẩm Dĩnh chơi đến hăng say, đến lúc điện thoại bị anh giựt lấy cô mới nhận ra.
“Anh làm việc xong rồi à?”
Lục Hi rũ mắt nhìn màn hình điện thoại: “Không sợ nữa hả? Chơi hăng say thế.”
Anh đến lúc nào mà cũng không biết.
Thẩm Dĩnh mất tự nhiên sờ mũi: “Cũng tạm.”
Căng thẳng cả buổi chiều rồi, nói thật lòng cô căng thẳng quá nên đã hóa bình tĩnh luôn. Hai người cùng nhau rời khỏi công ty, chiếc xe ngừng lại ở quán ăn tinh tế xây theo phong cách Pháp kề sát núi ở ngoại ô.
Tối đã tối om om, suối phun nước ánh đèn xanh lam nhiều hình thù ngoài cửa, âm nhạc du dương vang vọng lên từ phòng ăn xoay tròn bằng kính trên tầng hai, có cảm giác xa hoa như được đắp lên từ tiền bạc.
Xe ngừng ngay trước cửa, bảo vệ giữ xe đi đến nhận chìa khóa xe, bọn họ đi vào phòng khách, phục vụ mặc đồng phục trắng đen thắt nơ bướm bước đến dẫn đường.
Cả lầu hai không có một viên gạch nào mà 360 độ toàn là kính, dõi mắt nhìn ra khung cửa sổ có thể trông thấy khu nhà giàu và những ánh đèn đuốc sáng trưng ở đằng xa xa, trong phòng được trải tấm thảm lông dê cao cấp, chỉ có duy nhất một chiếc bàn, không có những vị khách khác, phòng này đã được bọn họ bao trọn.
Thẩm Dĩnh nhìn thấy ba người đàn ông ngồi trước bàn còn có một cô gái mặc sơ mi quần tây ở bên góc, mặc dù ăn mặc đơn giản nhưng vẫn khó mà che được khuôn mặt xuất chúng ấy.
Nhìn thấy Lục Hi đã đến, bọn họ đều nở nụ cười đầy ẩn ý: “Đến rồi à.”
Lục Hi khẽ gật đầu xem như chào hỏi, bàn tay anh đặt trên eo Thẩm Dĩnh hơi dùng sức: “Thẩm Dĩnh, không cần tôi giới thiệu chứ?”
Bùi Dục cười đến là bỉ ổi: “Không cần đâu, đâu phải chưa từng gặp mặt cơ chứ, xin chào cô Thẩm, tôi là Bùi Dục, chúng ta lại gặp nhau rồi, sau này chúng ta là người một nhà đó.”
Người một nhà…
Thẩm Dĩnh nhíu mày, anh ta không coi mình như người ngoài thật mà…