CHƯƠNG 282: MÃI MÃI CŨNG KHÔNG THA THỨ CHO CẬU
Ngày hôm đó tìm kiếm ở hiện trường, sau khi Lục Hi ngã xuống thì được đưa đến bệnh viện, vì sự ảnh hưởng của tâm trạng mà phun máu, tổn thương bên trong chắc chắn là có, nhưng nhiều hơn vẫn là đau lòng.
La Quyết Trình vốn muốn để cho anh nghỉ ngơi thêm mấy ngày, nhưng anh lại không nghe, biết có miễn cưỡng cũng không thay đổi được gì, dứt khoát cũng không khuyên nhiều, chỉ là tiêm cho anh mấy liều thuốc có thể chống đỡ thân thể rồi đi theo anh.
Đội tìm kiếm tin tức vẫn không hề từ bỏ, không ngừng tìm kiếm khúc sông nơi xảy ra tai nạn, thậm chí cho đến vị trí hạ du.
Nhưng thời gian trôi qua cũng không hề có tin tức nào liên quan đến Thẩm Dĩnh.
Đến ngày thứ ba sau khi cô mất tích, lo lắng của người đàn ông này mới biến thành sợ hãi. Đúng, anh đang sợ hãi có người nói cho anh biết Thẩm Dĩnh đã tìm được rồi, mà người tìm được này cũng không còn thở nữa, hoàn toàn rời khỏi thế giới này rồi.
Thứ để chèo chống cho anh sống tiếp đến ngày hôm nay chính là chút ảo tưởng mà cô còn sống, cho nên không có tin tức cũng là một chuyện tốt.
Mang theo chấp niệm như vậy, mỗi ngày Lục Hi tỉnh dậy đều chạy đến hiện trường, đầu tóc cũng không chảy, râu ria cũng không cạo, thậm chí ngay cả quần áo cũng mặc một bộ liên tiếp mấy ngày, cả người trở nên lôi thôi lết thết, không có một chút chỉnh tề nào.
Cho đến một buổi sáng, cục cảnh sát bắt đầu liên hệ với anh.
Ở đầu dây bên kia điện thoại truyền đến âm thanh tiếc nuối và áy náy của cục trưởng: “Cậu Lục, chuyện của cô Thẩm cậu xử lý như thế nào?”
“Cái gì mà xử lý như thế nào?” Giọng nói của người đàn ông cực kỳ khàn, cực kỳ mẫn cảm đối với câu hỏi của đối phương: “Công tác tìm kiếm còn chưa kết thúc, hỏi chuyện này để làm gì?”
“Đúng đúng, tôi biết cậu vẫn đang tìm kiếm người, không sao, cậu có thể tìm, chúng tôi có thể giúp cậu phong tỏa đoạn đường này. Nhưng quan trọng bây giờ là phải bàn giao với cấp trên…”
Cục trưởng nói chuyện tình cảm dạt dào: “Cậu nhìn xem, chuyện xảy ra đã một thời gian dài như vậy rồi, không bằng trước cứ làm một chút…vấn đề này, sau đó cũng sắp xếp xong hậu sự.”
“Hậu sự?” Lục Hi lặp lại một lần nữa, cách điện thoại cũng có thể cảm nhận được giọng nói lạnh lẽo của anh: “Người vẫn chưa tìm được, nói đến chuyện hậu sự cái gì?”
Cục trưởng hiểu được ý của anh, xem ra là anh không muốn tin tưởng sự thật này đã xảy ra, lập tức xoay chuyển lời nói: “Nói như vậy cũng không sai, nhưng mà tôi lại không tiện để nói lại với người nhà.”
Người nhà?
Nhắc đến hai chữ này, hai người đầu tiên mà anh nghĩ đến là Thẩm Tri Lịch và Đào Ly Hinh.
Lục Hi ảm đạm giật giật môi, cho dù có bàn giao lại như thế nào thì bọn họ tuyệt đối sẽ không tha thứ cho mình, mình đã làm mất đứa con gái duy nhất của bọn họ, tội của anh không thể tha thứ.
Không nghe được câu trả lời của anh, cục trưởng thăm dò mà kêu lên: “Cậu Lục?”
“Lát nữa tôi sẽ đi đến đó.” Nói xong cũng không đợi cục trưởng đáp lời, Lục Hi trực tiếp cúp điện thoại.
Anh không muốn đối mặt với những chuyện kia, cố gắng muốn phủ nhận nhưng từng chút từng chút đều đang chứng thực với anh, không phải chỉ cần anh phủ nhận là biến mất hết tất cả, những chuyện nên xảy ra thì cũng phải xảy ra, có những việc tàn nhẫn như vậy nhưng vẫn phải ép buộc bạn chấp nhận.
Lúc Lục Hi lái xe đến cục cảnh sát, Thẩm Tri Lịch và Đào Ly Hinh đã sớm có mặt ở đó, đẩy cánh cửa phòng của cục trưởng ra liền nhìn thấy hai người đang ngồi trên ghế vô cùng đau thương. Chỉ mới trải qua thời gian một tháng ngắn ngủi, hai người giống như là già đi thêm mười mấy tuổi, từ một người ở độ tuổi năm mươi mấy, trực tiếp biến thành cụ già tám mươi mấy tuổi.
Nỗi đau mất đi con gái yêu quý, sự tra tấn như vậy đủ để cho bọn họ già yếu trong một đêm.
Nghe được cửa phát ra động tĩnh, hai người cùng ngẩng đầu lên, Thẩm Tri Lịch đỏ cả vành mắt, Đào Ly Hinh mang theo nước mắt giàn giụa. Lúc bọn họ nhìn thấy Lục Hi, sự đau lòng nơi đáy mắt đều biến thành thù hận và oán hận.
Người đàn ông luôn luôn cao quý không thể chạm vào trong ấn tượng kia không còn nữa, lúc này đã rút mất sự tự phụ và tự kiềm chế, chỉ còn lại sự lôi thôi lết thếch. Mấy ngày không gặp, từ đầu tới chân anh giống như biến thành một người khác, có thể nhìn ra được anh sống cũng không dễ dàng gì.
Ngay cả cục trưởng cũng thấy sự thay đổi rõ rệt, nhìn anh một lúc lâu mới lầm bầm kêu lên: “Cậu Lục.”
Ông ta cũng đã từng gặp Lục Hi mấy lần trong mấy trường hợp khác biệt, đây là người đàn ông không bị nhầm lẫn trong đám đông, vậy mà bây giờ cũng có lúc trông nghèo túng như vậy.
Lục Hi nhẹ gật đầu nhưng không nói chuyện, ánh mắt từ đầu đến cuối đều nhìn về phía Thẩm Tri Lịch và Đào Ly Hinh, hầu kết của người đàn ông nhấp nhô hai lần, mở miệng không lưu loát: “Bác trai, bác gái.”
Anh không mở miệng còn tốt, vừa nói là cảm xúc của Đào Ly Hinh càng trở nên kích động hơn.
Trong đầu giống như đang điên dại, có một tiếng nói cứ văng vẳng trong đầu của bà ta, đều là do người đàn ông này đã hại chết Thẩm Dĩnh, cậu ta là người đã hại chết con gái của mình, đều do cậu ta mới biến thành như vậy!
Dù sao cũng là người nhà của người tử vong, sau khi gặp đả kích như vậy, cảm xúc ban đầu của Đào Ly Hinh không hề ổn định, lúc này lại càng thêm kịch liệt, lao thẳng về phía Lục Hi.
Hai bàn tay thô ráp nắm chặt thành quyền, từng đấm từng đấm nện trên vai của anh: “Cậu trả con gái lại cho tôi, trả con gái cho tôi.”
Đầu tóc bà rối bời, quần áo cũng hỗn loạn, có dùng hết sức lực nhưng căn bản là đối với Lục Hi mà nói cũng không gây ra đau đớn gì.
Bà cứ đánh từng cái như vậy, cục trưởng muốn đi lên phía trước ngăn cản, bị một ánh mắt của Lục Hi cản lại, thân hình cao lớn cứ như vậy mà can tâm tình nguyện đứng đó bị đánh. Đã mấy ngày mấy đêm liên tục không ngủ nghỉ, cho dù sức lực đã không còn để chèo chống nổi, nhưng anh vẫn đứng đó mà cắn răng chịu đựng.
Đây là anh đã thiếu bọn họ, thiếu người nhà họ Thẩm bọn họ, đừng nói là đánh hai lần, đâm cho anh hai dao anh cũng chịu được.
Thẩm Tri Lịch ngồi ở một bên nhìn, lúc đầu vẫn luôn ngồi ở vị trí đó mà cúi đầu, cố gắng nén nước mắt trong hốc mắt, thế nhưng lại nghe từng câu từng câu chất vấn của Đào Ly Hinh, còn có âm thanh tuyệt vọng kêu to kia, ông ta cũng không nhịn được nữa, đi lên phía trước kéo bà ta ra, một Đôi mắt già nua nhăn nheo muốn rỉ ra máu: “Con gái đã không còn nữa, bà còn muốn ầm ỉ cái gì?”
Đào Ly Hinh vừa nghe đến hai chữ “không còn” này, cả người giống như bị nghiền nát: “Cũng bởi vì con gái không còn nữa, tôi mới muốn đánh chết tên cầm thú này!”
Đào Ly Hinh vừa nói xong, lại quay người hung hăng đánh Lục Hi, chỉ là đánh như vậy cũng không xoa dịu được trái tim đang đau đớn, cả cơ thể dựa vào tường mà bất lực trượt xuống.
“Nghiệp chướng, thật sự là nghiệp chướng, Dĩnh Dĩnh, Dĩnh Dĩnh của mẹ. Tại sao con lại ngốc như vậy chứ, yêu ai không yêu, hết lần này đến lần khác lại yêu người đàn ông này…”
Tiếng khóc kiềm chế trong cổ họng của Đào Ly Hinh rất nhanh đã tràn ra ngoài: “Con đã đi rồi, con kêu ba và mẹ phải làm sao bây giờ…”
Không khí thật sự bi thương quá mức, ngay cả cục trưởng đã nhìn thấy vô số việc cũng không nhịn được mà chua xót trong lòng.
Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến một người vẫn còn êm đẹp vào hai ngày trước mà trong một cái chớp mắt thì không thấy đâu nữa, xe áp giải rơi xuống sông, chuyện như vậy, cho dù có trố mắt mười năm cũng không thấy một chuyện tương tự.
Tạo hóa trêu ngươi, có lẽ tất cả đều là do ý trời.
Thẩm Tri Lịch đi qua một bên nâng Đào Ly Hinh dậy, quay người trông thấy Lục Hi đang cúi thấp đầu đứng tại chỗ, hơn cả sự phẫn nộ chính là đau lòng và hối hận: “Nếu như biết có kết quả như ngày hôm nay, tôi tuyệt đối sẽ không để Thẩm Dĩnh đi cùng với cậu.”
Câu nói này so với đánh thì càng làm cho Lục Hi thấy đau lòng hơn.
Anh giật giật môi tự giễu, đáng tiếc là dường như có làm thế nào cũng không thể động đậy được, nếu như có kết quả ngày hôm nay, mình tuyệt đối cũng không để cô ấy quen biết mình.
Thà rằng từ đầu đến cuối đều không yêu, thà rằng cả đời này đều bị lẻ loi một mình, anh đều có thể chịu đựng được, duy nhất chỉ có chuyện Thẩm Dĩnh rời đi, giống như khắc sâu trong máu xương của anh, mãi mãi cũng không xóa được, mãi mãi cũng không thôi đau xót.
Đau không?
So với đau đớn thì còn đau đớn hơn, chính là loại không có thời khắc nào bạn ngừng nghĩ tới, ban ngày lúc tìm kiếm trước mắt đều là hình ảnh của cô, ban đêm mất ngủ, trong hơi thở đều là mùi hương trên người của cô, loại tra tấn này như hình với bóng, mà anh phải gánh vác cả một đời.
Ánh mắt của cục trưởng đảo qua ba người bọn họ, thừa dịp mọi người không nói chuyện, lấy tài liệu ra: “Vậy bây giờ bắt đầu làm thủ tục tiêu hộ.”