Mục lục
100 Cách Cưng Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 158: PHÁT HIỆN GIANG SỞ TINH.

Thẩm Dĩnh lập tức dùng chút sức rút tay mình lại: “Tôi không có gì để nói với cô hết.”

“Cô có chắc không?” Thiệu Mộc Giai đội một chiếc mũ nỉ lông màu đen ở trên đầu, che hết một phần hai gương mặt của cô ta, cũng may là có mũ che lại cho nên gương mặt của cô ta mới không lộ ra quá rõ ràng: “Có lẽ cô sẽ biết được nhiều chuyện từ tôi đó.”

“Ha” Thẩm Dĩnh cười nhạt một tiếng, cô đưa mắt quét lên quét xuống đánh giá cô ta một cái: “Cô có chắc là bây giờ cô còn tâm tình để nói với tôi mấy chuyện đó không? Có phải cô đã quên mất mình đang là một tên tội phạm bị truy nã không hả?”

Thiệu Mộc Giai siết chặt bàn tay đang được bao phủ bởi ống tay áo dài của mình, cô cố gắng giữ cho khuôn mặt luôn bình tĩnh: “Nếu tôi đã đến được đây thì không sợ cô báo cảnh sát.”

Thẩm Dĩnh không hề biết cô ta thật sự đã có chuẩn bị trước khi tới đây hay là đang cố ý đe doạ cô nữa, nhưng những điều này đều không còn quan trọng nữa, chỉ cần quay lại kiểm tra camera giám sát là sẽ biết cô ta đến từ đâu thôi.

Thẩm Dĩnh không muốn dây dưa với cô ta quá lâu nên đã vòng qua người cô ta định rời đi, nhưng không ngờ Thiệu Mộc Giai lại tiến trước một bước chặn đường của cô, sau đó nhìn cô với ánh mắt đầy khiêu khích: “Có phải lúc nãy Lục Hi đã gọi tới nói không có thời gian đến đây tìm cô không?”

Chỉ với một câu phỏng đoán của Thiệu Mộc Giai đã thành công khiến cho Thẩm Dĩnh dừng bước chân lại, cô hơi nhíu mi tâm và nhìn về cô ta với ánh mắt khó hiểu, làm sao cô ta biết được?

Nhìn thấy biểu tình của Thẩm Dĩnh cũng đủ khiến Thiệu Mộc Giai biết cô ta đã đoán đúng rồi, trong chớp mắt cô ta liền trở nên đắc ý, không còn che giấu ẩn ý trong lời nói của mình nữa: “Cô tưởng mỗi đêm Lục Hi đều đi xã giao sao, tôi nói nha, cô đúng là quá ngu và quá ngây thơ rồi đó, anh ta đã có người phụ nữ khác ở bên ngoài từ lâu rồi kìa.”

Thẩm Dĩnh không hề để những lời nói của Thiệu Mộc Giai vào trong lòng mình: “Nếu đây là mục đích của cô đến đây hôm nay, vậy thì chắc phải để cô thất vọng rồi.”

“Thẩm Dĩnh à Thẩm Dĩnh, cô phải để tôi nói cô như thế nào mới tốt đây, lần nào cũng để nước sắp tràn tới chân cô mới phát hiện ra được, tôi nên nói cô thiện lương hay là ngu ngốc đây?” Thiệu Mộc Giai không biết xấu hổ, thậm chí cô ta còn tiến đến trước mặt của Thẩm Dĩnh nữa: “Nói thật, dạo gần đây tôi luôn để ý tới hành tung của Lục Hi, phát hiện ra anh ta có rất nhiều bí mật, không lẽ cô không biết một chút gì sao?”

Cùng là phụ nữ, cho nên Thiệu Mộc Giai biết rất rõ những lời nào có thể khơi gợi lên sự hiếu kỳ của Thẩm Dĩnh, càng huống hồ Lục Hi gần đây quả thực rất là thất thường nữa, cho nên cô cứ dùng điểm này để chọc vào tim Thẩm Dĩnh vậy.

Hai bàn tay đặt ở hai bên người của Thẩm Dĩnh siết chặt rồi lại buông lỏng ra, xong rồi lại siết lại thật chặt, nếu cô nói cô không muốn biết thì chắc chắc đó là nói dối, nhưng nếu phải biết chuyện bằng cách này thì cô thà tự mình dối mình còn hơn.

Thiệu Mộc Giai vẫn chắc chắc Thẩm Dĩnh sẽ hỏi lại cô, nhưng đã một lúc trôi qua rồi mà Thẩm Dĩnh vẫn còn chưa lên tiếng hỏi, thậm chí còn quay người lại rời đi nữa chứ!

Thiệu Mộc Giai trừng to mắt, cô ta giương ánh mắt không thể tin được vào bóng lưng nhỏ bé kia, đôi bờ vai Thẩm Dĩnh trông yếu ớt và thanh tú nhưng dường như lại ẩn chứa một sức mạnh vô cùng khủng khiếp, cơ thể nhỏ bé nhưng lại chứa đựng vô số sự quyết tâm và kiên định.

Thiệu Mộc Giai tức giận dậm dậm chân, cô ta không thể để chuyến này tới đây lãng phí được cho dù có không đạt được hiệu quả như mình mong muốn đi nữa, thế là cô ta liền đuổi theo rồi hét to lên: “Biệt thự số 5 ở Thành Bắc! Nếu cô không muốn mình trở thành tên ngốc lần thứ hai nữa thì đi xem thử đi, Lục Hi nhất định đang ở đó!”

Cô ta còn muốn nói gì nữa nhưng Thẩm Dĩnh mang theo tâm trạng bất lực đã đi xa rồi.

Từng cơn gió lạnh thổi qua cửa nhà hàng, thanh âm của Thiệu Mộc Giai quá lớn khiến cho mọi người xung quanh đều lia mắt nhìn qua, thế là cô ta đành cắn răng nghiến lợi không cam tâm sau đó kéo mũ thấp xuống rồi vội vã rời đi.

Thẩm Dĩnh bước đến góc rẽ rồi ngừng lại, đằng sau cô không có ai đi theo cả, cô liền thở phào một cái nhưng ngay sau đó lại thở hổn hển như khó thở.

Biệt thự Thành Bắc.

Bốn chữ này cứ như được khắc ghi vào màng nhĩ của cô vậy, cứ vang lên không ngớt.

Nơi đó cô có biết, phải nói là không ai ở thành phố J này không biết hết, đó là một vùng đất phong thuỷ vô cùng xa xỉ, thu hút rất nhiều sự chú ý từ việc xây dựng cho đến việc mua bán, mặc dù biệt thự được xây ở ngoại ô, nhưng nó lại còn đắt hơn tấc đất tấc vàng ở trung tâm thành phố nữa, đó cũng là nơi ở của nhiều quan chức cấp cao và những người giàu có, với thực lực của Lục Hi mà nói thì mua một căn nhà ở đó cũng không là vấn đề gì cả.

Cô không biết Thiệu Mộc Giai nói với cô những điều đó là có mục đích gì nhưng có một điều duy nhất cô có thể chắc chắn, đó là cô ta nhất định không hề có ý tốt, cô ta dẫn dụ cô đến đó nhất định là có ý đồ gì đó, nếu như cô đi thì đồng nghĩa với việc cô bị mắc câu rồi.

Tâm trí Thẩm Dĩnh cố gắng thuyết phục bản thân phải thật bình tĩnh, ngàn vạn lần không được kích động, nhưng nghĩ đến những biểu tình bất thường của Lục Hi gần đây, Thẩm Dĩnh liền móc điện thoại ra và gọi cho người đàn ông.

Tiếng chuông reo báo bận vang lên rất lâu, lúc cô định cúp điện thoại vì tưởng rằng anh sẽ không nhấc máy thì bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm trầm ổn của người đàn ông: “Alo?”

Đáy lòng Thẩm Dĩnh lập tức căng thẳng, trái tim cô đập vô cùng nhanh hệt như sắp xông lên đến cổ họng vậy: “Anh…”

Mới nói được một chữ thôi thì giọng nói của cô bắt đầu run lẩy bẩy, cô để chiếc điện thoại ra xa một chút, sau khi cố gắng chấn chỉnh giọng nói sao cho giống bình thường lại thì cô mới cất tiếng: “Khi nào anh mới về?”

“Chắc là rất muộn đó, không cần đợi anh đâu.” Anh đáp lại rất nhanh, trong giọng nói không mang chút cảm xúc nào cả.

“Vẫn còn đang xã giao sao?”

“Ừ.”

Có lẽ là do trong lòng cô đã có nghi ngờ sẵn rồi cho nên mới phát hiện ra những điều bất thường rất nhanh, bên kia của anh yên tĩnh vô cùng, giống như… là đang ở trong nhà vậy.

Xã giao, yên tĩnh như vậy sao.

Thẩm Dĩnh cắn cắn môi, một lúc lâu vẫn chưa trả lời.

Lục Hi đợi một lúc rồi nhẹ giọng gọi cô: “Thẩm Dĩnh?”

“Em đang nghe đây.” Thẩm Dĩnh tỉnh thần, đôi mắt cô chớp chớp được vài cái thì trở nên ướt nhẹp: “Không có gì đâu, em về nhà trước đây.”

Lục Hi có dặn dò cô vài ba câu nhưng cô dường như không nghe lọt tai nữa rồi, sau khi cô cúp điện thoại một cách hồn bay phách lạc, thì âm thanh nhịp tim cô như được phóng to vô số lần, những tiếng ‘thình thịch thình thịch’ cứ rung lên dữ dội trong ngực cô, đập mạnh đến nỗi đầu óc cô cũng cảm thấy đau nhói.

Trước khi đầu óc cô kịp suy nghĩ gì đó thì cơ thể cô đã bước đến bên cạnh đường vẫy vẫy một chiếc taxi rồi, cô đọc địa chỉ một cách run rẩy: “Chú tài xế, tới biệt thự Thành Bắc!”

“Biệt thự Thành Bắc sao? Nơi đó xa lắm, xe taxi cũng không được vào nữa, cô có chắc…”

“Chắc chắn!” Thẩm Dĩnh ngắt lời của tài xế: “Đi thôi.”

Sau giờ cao điểm buổi tối, trên đường đã không còn nhiều xe nữa cho nên tài xế taxi lái đi rất nhanh. Hai lòng bàn tay của người phụ nữ đã ướt đẫm mồ hôi lạnh rồi, bởi vì quá lo lắng và căng thẳng nên cả người cô đều mềm nhũn ra như không còn chút sức lực nào nữa cả.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ theo dõi người đàn ông này, nhưng mọi thứ gần đây thật sự đã quá bất thường rồi, những nghi ngờ, những bối rối của cô anh ta đều đang cố tránh né, hôm nay khi gặp phải Thiệu Mộc Giai thì chỉ một câu nói của cô ta thôi đã khiến lòng tin của cô hoan toàn sụp đổ rồi.

Làm sao mà cô ta biết được sự bất thường của Lục Hi gần đây chứ?

Cảm giác này thật sự rất tồi tệ, giống như tất cả mọi người đều biết anh ấy đang làm gì nhưng duy chỉ có cô là mù tịt không biết gì cả vậy.

Cho nên cô mới nóng lòng làm ra cái hành động này. Thẩm Dĩnh cắn cắn ngón tay của mình, không sao đâu, chỉ cần Lục Hi không có ở đó là được rồi, chỉ cần anh ấy không có ở đó, cô sẽ tin tưởng anh ấy, không hỏi anh ấy rốt cuộc đang làm gì nữa.

Chiếc xe đã chạy với tốc độ cao, phải mất đến gần một tiếng đồng hồ mới tới cổng của khu biệt thự, chiếc cổng lớn của biệt thự dài tới khoảng 20 mét trông vô cùng khí phách, và có cả những người bảo vệ nghiêm ngặt túc trực trong buồng cảnh sát nữa. Chiếc taxi dừng lại bên lề đường, Thẩm Dĩnh trả tiền xong rồi bước xuống.

Trong cơn gió lạnh tê buốt, Thẩm Dĩnh còn đang lo lắng vì không có cơ hội để lẻn vào thì dường như ông trời đang dang tay cứu giúp cô vậy, cô phát hiện bên góc của khu biệt thự có một lỗ hở, bên trên còn có một đống dây cáp chưa được nối xong, ở phía không xa kia còn có một người công nhân đeo đèn pin trên đầu đang làm việc nữa.

Thế là Thẩm Dĩnh khom lưng của mình rồi đi qua đó, cũng may cơ thể cô khá nhỏ bé gầy gò nên chiếc lỗ hở vừa khít để cô lọt qua, sắc trời tối om nên người công nhân làm việc bên cạnh cũng không phát giác ra được.

Khoảng cách giữa các biệt thự cách nhau rất xa, Thẩm Dĩnh phải mất gần nửa tiếng mới tìm được đến căn biệt thự số 5 mà Thiệu Mộc Giai nói. Căn biệt thự được chia thành tòa nhà chính và tòa nhà phụ, tòa nhà chính là một ngôi nhà Tây với ba tầng, lúc này đây đèn đuốc trong nhà vẫn đang sáng rực.

Thẩm Dĩnh trốn ở một bên góc rồi vươn đầu nhìn xung quanh. Trên người cô chỉ mặc vỏn vẹn một chiếc áo khoác nỉ, đang trời đông giá lạnh, nhiệt độ vào ban đêm lại hạ xuống rất thấp dưới cả 0 độ, gió vừa thổi một cái thì bao nhiêu cái lạnh giá đều cuộn cuộn xông đến, bàn tay Thẩm Dĩnh tuy nhét trong túi áo nhưng cũng sắp sửa đóng băng luôn rồi.

Cô đứng một lúc cũng không thấy biệt thự có động tĩnh gì cả, nhưng ngay lúc cô định từ bỏ vì sắp không chịu nổi nữa thì cánh cửa biệt thự đột nhiên bị mở toang ra từ bên trong, nghe thấy có tiếng động cô lập tức lia mắt nhìn qua, một thân ảnh cao lớn chợt xuất hiện trong đáy mắt cô.

Người đàn ông đứng nơi ngược sáng cộng với khoảng cách quá xa khiến cô không thể nhìn rõ dược dung mạo của người đó, nhưng cái tư thế đi đứng kia, còn cả dáng người thân quen kia nữa, cũng đủ khiến trái tim Thẩm Dĩnh căng thẳng đến mức xông thẳng lên đến cuống họng rồi.

Trong phút chốc, khoé mắt cô liền ướt đẫm lệ nhoà, nhưng khi tận mắt nhìn thấy người phụ nữ theo ra sau đó, cô như bị một bàn tay vô hình hung hăng giáng lên mặt một cú tát còn đau đớn hơn.

“A Hi!” Giang Sở Tinh theo ra ngoài cửa, trên người cô ta chỉ mặc vỏn vẹn một chiếc áo ngủ mỏng manh, làn gió lạnh thổi qua khiến cho làn tóc bung xoã bay lên để lộ một khuôn mặt kiều diễm trắng nõn nà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK