CHƯƠNG 619: ÔNG CỤ ĐỘT NHIÊN LÊN CƠN NHỒI MÁU CƠ TIM
Mặc dù Lục Hi không nói nhiều, nhưng cũng ở bên cạnh lắng nghhe cuộc nói chuyện của bọn họ, hai người lớn tuổi trong nhà đều dán mắt lên người Thẩm Tiếu, có thể nhìn ra đây là tình yêu xuất phát từ trái tim.
Rất nhanh đã đến giờ ăn, người làm trong nhà đã chuẩn bị đồ ăn từ trước, vì đã lớn tuổi nên rất nhiều đồ hai ông bà không thể ăn được, nhưng lại vì bọn họ mà làm đầy một bàn đồ ăn.
Hương vị gì cũng có, vô cùng đầy đủ, cũng cho bọn họ không gian để lựa chọn những món mà mình thích, những chuyện nhỏ này Thẩm Dĩnh đều nhìn bằng mắt và ghi nhớ vào trong tim.
“Tiểu Thẩm, nghe nói cháu mới mua một cửa hàng hoa, bây giờ thế nào rồi? Có mệt không?” Ông cụ đột nhiên hỏi.
Thẩm Dĩnh thành thật trả lời: “Bây giờ mới là giai đoạn bắt đầu, muốn xây dựng mô hình một chuỗi của hàng trên toàn quốc, kế hoạch cụ thể vẫn đang bàn bạc, mệt thì không mệt, nhưng mỗi ngày giải thích với Hi bản thân không mệt cũng sẽ thành mệt.”
Câu này vừa được nói ra, cả nhà đều không hẹn mà bật cười, ngay cả ông bà cụ từ trước đến giờ không giỏi nói đùa cũng không kiềm chế được mà nói: “Ta thấy không lâu nữa cháu mới là người chịu trách nhiệm nuôi cái gia đình này, Hi mới là người ở nhà trông con!”
Lục Hi đang gắp cá, liền dừng lại: “Ông nội, ông nói cái gì thế, lạc đà gầy cũng to hơn ngựa nha.”
“Cháu nghe đi, cháu nói gì thế.” Ông cụ bất lực lắc đầu, đang định lấy cốc nước ở trên bàn uống một ngụm, vừa đưa tay ra, tim đột nhiên đau nhói.
Ông cụ lập tức đặt tay xuống, nhưng không ngờ không những không chậm lại, ngược lại càng thêm dữ dội.
Cơn từ ngực lan ra, theo tĩnh mạch đi xuống tứ chi của ông, cánh tay của ông nhanh chóng cứng lại, thậm chí còn không thể gập tay lại.
Thẩm Dĩnh ngồi bên cạnh là người đầu tiên phát hiện ra, vội vàng lên tiếng hỏi: “Ông nội, ông bị làm sao vậy?’
Giọng nói vẫn chưa dừng lại, chỉ thấy cả người ông cụ không ổn định sau đó ngã xuống đất, hai mắt vẫn mở, nhưng miệng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Lúc này, tất cả mọi người đều đừng dậy, chạy về phía đó.
Khuôn mặt Lý Dĩnh Phiên trắng bệch nhìn Lục Hi: “Nhanh lên, mau gọi xe cứu thương đi!”
……
Chưa đến nửa tiếng, cả nhà cùng với một chiếc xe cứu thương đi đến bệnh viện của La thị, bên phía La Quyết Trình đã chuẩn bị sẵn sàng để điều trị cũng như phòng phẫu thuật tương ứng.
Theo tình hình của ông cụ, thì đây là biểu hiện của bệnh nhồi máu cơ tim, vừa đến ông cụ đã được đưa ngay vào phòng cấp cứu, chỉ có một chiếc đèn lớn màu đỏ đang sáng trên đỉnh đầu.
Chồng của Lỹ Dĩnh Phiên cũng vội vàng chạy đến, cả gia đình đang rất lo lắng, suốt ruột, chỉ có một mình Lục Hi, cả khuôn mặt đều là sự lạnh lùng, Thẩm Dĩnh biết không phải là anh không lo lắng, cũng không phải là cố ra tỏ ra bình tĩnh, mà là thật sự vô cùng lo lắng và sợ hãi, ngược lại anh đang ngụy trang sự lo lắng của mình.
Cô đi đến bên cạnh anh, đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang rất lạnh của anh, mặc dù bơ phờ, nhưng vẫn an ủi anh “sẽ không có chuyện gì đâu.”
Người đàn ông vẫn không nói gì, chỉ tăng thêm lực nắm chặt lấy tay cô.
“Bình thường là một người trông có vẻ rất khỏe mạnh, sao lại đột nhiên….” Lý Dĩnh Phiên ngồi trên chiếc ghế dài, cúi đầu lau nước mắt, nói được một nửa lại không nói được gì nữa.
Đổi lại là sự trầm mặc và im lặng.
Thẩm Dĩnh nhìn môi Lục Hi mím chặt, những đường gân xanh trên cổ anh hiện lên rất rõ, hơi mở miệng nhưng cuối cùng lại không nói được điều gì, lúc này, bất kỳ từ ngữ nào cũng đều rất yếu ớt.
Thời gian chờ đợi rất lâu và khó khăn, khi mà sợi dây sắp đứt, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng được mở ra.
Bác sĩ điều trị chính đi ra đầu tiên còn chưa kịp tháo khẩu trang xuống, Lý Dĩnh Phiên và Lục Hi đã xông đến: “Ông nội thế nào rồi?”
“Tạm thời không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, kiểm tra sơ bộ là nhồi máu cơ tim, có hai mạch máu bị tắc, cụ thể vẫn phải đợi ông ấy tỉnh lại làm kiểm tra mới có thể biết được.”
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, giải thích một cách rất rõ ràng rành mạch: “Người nhà không cần phải quá lo lắng, đợi người bệnh tỉnh lại trước đã.”
Lý Dĩnh Phiên vội vàng gật đầu: “Được! Bác sĩ, anh vất vả rồi.”
“Không sao, đây là chuyện chúng tôi nên làm.”
Sau khi bác sĩ dặn dò xong liền rời đi, không lâu sau, ông cụ được đẩy ra, sau khi được chuyển đến phòng VIP, nhìn vào cơ thể gầy gò, yếu ớt dưới chiếc chăn, so với việc thấy dáng vẻ già nua của ông cụ lúc bình thường, như này còn khiến người khác xót xa hơn.
Năm nay ông cụ đã 90 tuổi, chắc chắn được xem là một người có tuổi thọ cao, mặc dù trong cuộc sống cũng bị một vài bệnh vặt, một vài bệnh nghiêm trọng, nhưng tinh thần của ông vẫn luôn được duy trì rất tốt, hôm nay đột nhiên bị lên cơn đau tim, tất cả mọi người đều vô cùng bất ngờ.
“Mẹ, mỗi năm ba con đều kiểm tra sức khỏe hai lần sao, sao từ trước đến giờ con không thấy ba mẹ nhắc đến các vấn đề về tim mạch?” Lý Dĩnh Phiên hỏi bà cụ ở bên cạnh.
Nhìn thấy ông già của mình chịu tội như vậy, trong lòng bà cũng không dễ chịu, không ngừng lau nước mắt: “Ta cũng không hiểu về y học, mỗi lần hỏi ông ấy, ông ấy đều nói là không có chuyện gì, không có chuyện gì, ai mà nghĩ được bệnh lại tái phát kịch liệt như vậy….”
Cho dù lúc trẻ có giỏi giang và thông minh đến đâu, khi về già ít nhiều cũng có chút hồ đồ, đặc biệt là sau khi con cái đã lập gia đình, không còn ở bên cạnh mình, một ngôi nhà lớn như vậy, chỉ có bảo mẫu, đầu bếp, nhưng chẳng qua cũng chỉ là làm công ăn lương, có mấy người sẽ thật sự quan tâm đến tình hình sức khỏe của hai ông cụ và bà cụ chứ.
Lục Hi từ đầu đến cuối vẫn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào ông cụ đang nằm trên giường bệnh, Thẩm Dĩnh đang định nói gì đó, người này lại đột nhiên lặng lẽ quay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Cô có chút sững sờ, biết trong lòng vô cùng khó chịu, vội vàng đi theo.
Lục Hi đi cửa sổ ở lối đi an toàn, đưa tay đẩy cánh cửa ra, châm một điếu thuốc, hút rất nhanh, khuỷu tay anh đặt trên cửa sổ, bị bụi bám đầy lên cánh tay anh cũng không quan tâm, lúc này tất cả suy nghĩ của anh không còn đặt trên người mình nữa.
Thẩm Dĩnh cho anh thời gian để hút thuốc, lặng lẽ đợi anh hút thuốc xong mới đi qua, cổ họng thắt lại, nửa ngày mới nặn ra được ba chữ: “Vẫn ổn chứ?”
“Ừm.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông phát ra từ mũi.
Thẩm Dĩnh lại không nghe ra có cái gì ổn, mà anh hoàn toàn không hề ổn.
“Hi, con người đến cái tuổi này cơ thể chắc chắn có chỗ không chịu đựng được nữa, cái này không thể trách anh, không thể trách bất kỳ ai.”
Không trách anh sao?
Lục Hi nhìn làn khói trắng tan theo gió, từ lúc anh đi đến bệnh viện, lại nghe thấy bác sĩ thông báo là bệnh nhồi máu cơ tim, cảm giác dâng trào trong lòng anh không thể nói rõ được.
Đương nhiên anh biết đời người, không ai có thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử, nhưng vừa nghĩ đến mấy năm nay sự thờ ơ, hời hợt dù là vô ý hay cố ý của anh đối với gia đình, trong lòng anh lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Dường như vẫn luôn không quan tâm đến tuổi tác của họ, vẫn luôn thỏa mãn về mặt vật chất, nhưng điều duy nhất anh quên chính là quan tâm đến họ.
Mười năm trước, những thứ này chưa bao giờ quấy nhiễu anh, nhưng lúc nãy đã bộc phát, quét qua anh.
“Đó là ông nội của anh.” Sau một lúc lâu, anh mới thốt ra một câu từ đôi môi khô nứt của mình.
Thẩm Dĩnh đau xót đến mức không thể chịu đựng được nữa, đưa tay ra ôm chầm lấy chàng trai đang tự trách và áy náy ở trước mặt: “Em biết, em đều biết.”
“Không, em không biết.” Đôi mắt hẹp và sâu khép lại mấy phần: “Mấy năm nay anh….”
Dường như anh muốn nói cái gì đó, nhưng lời nói đến vừa bên miệng lại bị nuốt lại, dường như trong cổ của anh có cái gì đó chặn lại, khiến anh không thể phát ra tiếng.
Anh vội vàng cúi cái đầu đầy kiêu ngạo xuống, cho dù thế nào Thẩm Dĩnh vẫn nhìn thấy vành mắt của anh đang dần dần đỏ lên.
Dù sao cũng là người thân, đó là dòng máu không thể vứt bỏ được, khiến anh không có cách nào để bình tĩnh lại, anh rất hoang mang, rất sợ hãi, sợ ông cụ cứ nằm trên giường như vậy, sợ một người luôn xuất hiện trong cuộc sống của anh lại đột nhiên biến mất.
Thẩm Dĩnh ôm chặt lấy anh, nói ra những lời mà ngay cả bản thân mình cũng không chắc chắn: “Đừng suy nghĩ nữa, hãy ở bên cạnh ông, sẽ tốt thôi, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Danh Sách Chương: